Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 4

9:55 chiều – 27/06/2024

Ta thật sự rất thích đàn.

Đây là một cây đàn tuyệt thế, cũng là thật.

“Không có công không nhận lộc, ý tốt của hoàng hậu nương nương…”

“Nàng cứ cầm lấy đi.” Lời khách sáo của ta còn chưa nói xong, đã bị Mạnh Đan Khanh cắt ngang: “Bản cung đã nói tặng nàng, chính là tặng nàng rồi.”

Ta bị nghẹn một chút, không biết nên nói gì thêm.

Vì vậy ta liếc nhìn Thanh Vân một cái, thấy nàng ấy biểu cảm phức tạp, rõ ràng cũng bị nghẹn một chút.

Dưới sự cho phép của ta, Thanh Vân nhận lấy cây đàn, vốn chỉ đến để thỉnh an, giờ lại vô duyên vô cớ nhận được một phần thưởng.

Sau khi Thanh Vân nhận lấy cây đàn, ta đứng dậy định quỳ lạy tạ ơn, ai ngờ đầu gối vừa mới khuỵu xuống, Mạnh Đan Khanh lại ngăn ta.

“Đừng quỳ.”

“À?” Ta không hiểu ngẩng đầu lên “à” một tiếng, sáng sớm nay, thật sự là ta bị vị hoàng hậu này dọa nhiều lần rồi.

“Bản cung… bản cung mệt rồi, Dung quý phi về đi, không cần hành lễ.”

Lời vừa dứt, Mạnh Đan Khanh liền đứng dậy, quay người trực tiếp trở về hậu điện, vội vã đến mức cung nữ bên cạnh nàng ấy cũng không kịp đỡ.

“Thanh Vân.” Ta nhìn bóng lưng gấp gáp của Mạnh Đan Khanh, quay đầu hỏi Thanh Vân cũng đang mơ màng bên cạnh: “Vết sẹo trên mặt ta, là chưa che kín sao?”

Thanh Vân nhìn kỹ, rồi thành thật lắc đầu, ôm đàn nói với ta đã che kín rồi, không còn dấu vết nào.

Vết sẹo đã che kín, nhìn cũng không đáng sợ, vậy tại sao nàng ấy lại chạy?

Ta và Thanh Vân nhìn nhau, nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu ra, cuối cùng đành đi bước nào tính bước đó, quay về cung Trúc Lan.

Về cung xong Thanh Vân dù đặt cây đàn lên bàn, nhưng vẫn lo lắng hậu cung đầy rẫy mưu mô, sợ rằng cây đàn này có gì bất thường, biết đâu lại bị hạ độc.

“Nàng ấy đã là hoàng hậu, cần gì phải hại ta, hơn nữa dù nàng ấy muốn hại ta, cũng không thể trắng trợn tặng đồ cho ta như vậy.”

Ta ngồi bên bàn, một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng gảy dây đàn.

Tiếng đàn vang xa, đầu ngón tay ta như còn dư âm.

Ta chợt nhớ lời Mạnh Đan Khanh vừa nói, cây đàn này là nàng ấy tìm được khi mười sáu tuổi.

Mạnh Đan Khanh mười sáu tuổi tìm kiếm bậc danh sĩ giữa núi rừng, bước qua sông núi thiên hạ, còn ta mười sáu tuổi đã gả vào Đông cung, từ đó chưa từng rời khỏi kinh đô.

Ta và nàng ấy vốn là hai người chẳng liên quan gì đến nhau trên đời này, giờ lại có mối liên hệ phức tạp.

Nếu trước đây nhận được cây đàn tốt như vậy, ta chắc chắn sẽ yêu thích không rời tay, vui mừng khôn xiết, nhưng giờ nghe tiếng đàn như tiếng ngọc vỡ, lòng ta lại có chút bực bội.

Tâm trạng này không thích hợp đánh đàn, ta rút tay lại, bảo Thanh Vân cất đàn đi.

Thanh Vân thấy ta không tập trung, liền nói mấy ngày nay trời đẹp, khuyên ta nên ra ngoài đi dạo, kẻo buồn bực mà hỏng người.

Không cưỡng lại được Thanh Vân nài nỉ, ta đành theo ý nàng ấy, nhưng chân ta còn chưa bước ra khỏi cửa cung, đã có người vội vàng báo, nói cung nữ mà ta phái người đi tìm mấy ngày trước đã tìm thấy rồi.

Người đến báo ăn nói rõ ràng, kể lại toàn bộ đầu đuôi, cuối cùng chỉ đúc kết thành hai chữ——

“Chết rồi.”

Cung nữ đó vì làm vỡ một chiếc ngọc như ý được ban tặng, trong thời gian tiên hoàng bệnh nặng, đã bị một vị thái phi nào đó ra lệnh đánh chết, sau khi chết không ai lo liệu, giờ không biết xác bị kéo đi đâu vứt rồi.

Biết được tin này, ta và Thanh Vân đều giật mình, Thanh Vân còn tái mặt.

Nghĩ đến khuôn mặt cười của Phương Kỳ An, tim ta chợt co lại, không biết làm thế nào để báo cho hắn tin này.

4.
5.
Phương Kỳ An hiện không có trong cung Trúc Lan, lúc hắn ta trở về còn ôm một đoạn gỗ không biết là tìm từ đâu về.

Trước đây gỗ hắn ta khắc đồ, đều là tìm bừa một đoạn gỗ, lần này tìm được loại gỗ tốt như vậy, không biết muốn khắc cái gì.

Đợi hắn ta đặt đồ xuống, ta bảo Thanh Vân gọi hắn vào nội điện.

Phương Kỳ An ngốc nghếch nhìn ta, ánh mắt hắn trong veo như hai dòng suối.

“Ngươi có nhờ bản cung tìm người, hiện đã có tin tức của nàng ấy…” Ta trầm ngâm một lúc, đem toàn bộ tin tức vừa nghe được kể cho Phương Kỳ An.

Vẻ mặt Phương Kỳ An dần từ vui chuyển sang buồn, ta nói một câu, vẻ mặt hắn ta lại buồn thêm một chút, đợi đến khi ta nói xong, biểu cảm của hắn ta như là bị sét đánh, người cũng hoàn toàn ngây ra.

Hắn đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, dù mắt ngấn lệ cũng không để mình khóc, chỉ là hai tay buông bên người vẫn run rẩy, dù nắm thành nắm đấm cũng không thể kiểm soát được.

“Phương Kỳ An.” Ta lo lắng gọi hắn ta một tiếng.

Hắn ta tỉnh lại, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nghẹn ngào nói: “Đa tạ… đa tạ nương nương, nô tài đã biết, nô tài xin phép cáo lui.”

Lời vừa dứt, hắn ta liền quay người, bỏ chạy như thể đang tìm cách thoát thân.

“Thanh Vân, gọi hai người theo dõi hắn ta, đừng theo quá sát, cũng đừng để hắn ta xảy ra chuyện gì.” Ta vội vàng dặn dò Thanh Vân bên cạnh, Thanh Vân dạ một tiếng, cũng đi theo hắn ra khỏi cửa điện.

Từ lúc Phương Kỳ An chạy đi thì cả buổi trưa ta không còn thấy bóng dáng hắn đâu.

Thanh Vân trở lại báo cáo nói Phương Kỳ An một mình chạy ra một góc tường hẻo lánh, ngồi dưới góc tường khóc lớn một trận, giờ mắt vẫn còn sưng.

“Không biết cung nữ đó có quan hệ gì với hắn ta.” Thanh Vân vừa quạt cho ta vừa nói nhỏ.

“Về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Ta nói.

Người đã mất, nói chuyện này để người sống nghe được thì sẽ đau lòng.

May mắn là sau khi Phương Kỳ An khóc lớn một trận thì đã trở về, hắn ta không nói gì thêm, không hỏi gì thêm, chỉ là mắt hắn ta sưng đỏ như hai hạt óc chó.

Nụ cười thường thấy trên mặt cũng không còn, thay vào đó là vẻ ngây dại, như giếng cạn, ném viên đá xuống cũng chưa chắc nghe thấy tiếng.

Ta có chút không đành lòng, nhưng cũng không có cách nào khác.

Ngày tháng trong cung cứ thế trôi qua từng ngày, người thường đến cung của ta vẫn là Ý phi, tiếp theo thường đến là Tề Chiêu, chỉ là gần đây huynh ấy thực sự rất bận rộn, thường thì ván cờ còn chưa phân thắng bại đã vội vàng rời đi, đợi huynh ấy đi rồi ta lại tự mình cầm quân trắng, quân đen, tự chơi cờ với chính bản thân mình.