Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 21

9:00 chiều – 27/06/2024

Ta cũng muốn cố gắng thêm, đã cào đến nỗi tay Nghiêm Cẩn Ngọc rỉ máu, Nghiêm Cẩn Ngọc mặt mày tái mét, nắm chặt tay ta liên tục gọi “Trạm Trạm.”

Chàng ấy cũng không ngờ, trong bụng ta lại có đến hai đứa.

Một trai một gái.

Bà mụ ôm hai tiểu hài tử, cười tươi rói nhìn ta và Nghiêm Cẩn Ngọc, “Công chúa và phò mã thật có phúc, là long phượng thai.”

Mặt Nghiêm Cẩn Ngọc trắng bệch, ai không biết còn tưởng là chàng ấy sinh con.

Ta yếu ớt trách chàng ấy, “Ngự sử đại nhân thật giỏi, một lần liền có đủ cả con trai và con gái.”

Nghiêm Cẩn Ngọc sợ hãi, “Trạm Trạm, không sinh nữa, sau này đều không để nàng sinh nữa.”

Bà mụ thấy chúng ta không để ý đến bà ấy, bèn ôm hai đứa nhỏ đi báo tin vui cho phụ hoàng, trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta.

“Chàng văn chương tốt, đặt tên cho con đi.”

Nghiêm Cẩn Ngọc nghĩ ngợi, “Minh Huyên, Uyển Uyển.”

Một động, một tĩnh, có lẽ chàng ấy muốn hai đứa hòa hợp nhau.

Sau này, hai đứa cũng đúng như ý muốn của phụ thân chúng, phát triển mạnh mẽ.

Tiểu công tử Nghiêm Minh Huyên nhà họ Nghiêm, trở thành công tử quậy phá nhất Kinh thành, người ta nói, vị ngự sử chính trực không ngờ lại nuôi được một cậu ấm nghịch ngợm, suốt ngày la hét trừng trị kẻ xấu, nhưng lần nào cũng bị phụ thân xách cổ về đánh đòn.

Đích nữ Nghiêm Uyển Uyển nhà họ Nghiêm, giống y hệt phụ thân mình, cả ngày không cười không nói, là mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng ở Kinh thành.

Hôm ấy, đại nhân Lưu mang phu nhân và ái tử mắt đen thui tìm đến nhà, ta nhìn một cái là biết tác phẩm của Minh Huyên, liền cho người đi gọi Nghiêm Cẩn Ngọc.

Hai đứa trẻ đối chất, mới biết công tử nhà họ Lưu gần đây không biết từ đâu mà quen thói trêu ghẹo nha đầu, lời lẽ không tôn trọng Uyển Uyển, Minh Huyên tức giận, đấm cho hắn ta một quyền.

Sau khi sinh con, tính khí ta tốt lên nhiều, phu nhân nhà họ Lưu thấy ta dễ bắt nạt, liền la lên, “Nhưng cũng không thể đánh người như vậy!”

Đại nhân Lưu râu phập phồng, “Đúng… đúng vậy!”

Minh Huyên dù gì cũng sợ Nghiêm Cẩn Ngọc, rụt cổ không nói gì. Uyển Uyển thì giống hệt cha, mặt mày trầm tĩnh, không biểu cảm.

Nghiêm Cẩn Ngọc hiếm hoi không ra tay với Minh Huyên, ngược lại từng chữ hỏi, “Phu nhân nói sai rồi, còn trai bà đùa cợt, có từng nghĩ đến cảm nhận của tiểu nữ nhà ta không?”

Ta hừ lạnh một tiếng, “Bản công chúa thấy, phò mã nói rất đúng.”

Đại nhân Lưu bị ta chọc tức, mới nhận ra mình đang nói chuyện với hoàng thân quốc thích, lập tức chột dạ không ít.

Lưu phu nhân đang trong cơn giận dữ, “Chúng ta chỉ động mồm động miệng, nhà các người lại động tay động chân!”

Lưu đại nhân cố kéo bà ấy lại, nhưng bị bà ấy hất ra, chống tay ngang hông gào lên, “Dù là hoàng thân quốc thích cũng không thể không nói lý!”

Uyển Uyển bất ngờ đứng dậy, đi đến trước mặt Minh Huyên.

“Tỷ tỷ! Tỷ đừng sợ! Đệ sẽ đòi lại công bằng cho tỷ ——”

“Bốp!”

Uyển Uyển đấm vào mắt Minh Huyên, để lại một vết thâm.

Cú đấm mạnh đến mức ta nhìn cũng thấy đau, Nghiêm Cẩn Ngọc lại thản nhiên như không có gì, ta còn nghi ngờ chàng ấy đã thông đồng với Uyển Uyển.

Minh Huyên gào khóc, “Tỷ tỷ! Sao tỷ lại đánh đệ!”

Uyển Uyển lạnh lùng quay lại nhìn gia đình Lưu đại nhân, không đổi sắc nói, “Đủ chưa?”

Lưu đại nhân thấy cảnh tượng bối rối này, gật đầu lia lịa, “Đủ rồi đủ rồi…”

Nghiêm Cẩn Ngọc tiếp lời, “Nếu đã vậy, chúng ta hãy bàn về chuyện động miệng.”

Nói về khẩu chiến, triều đình hiện nay không ai thắng nổi Nghiêm Cẩn Ngọc.

Đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy Nghiêm Cẩn Ngọc dùng quyền thế áp người, không nhịn được mà cười lăn cười lộn.

Lưu đại nhân nghe vậy, sợ đến tái mặt, “Ôi… Ngự sử đại nhân nói quá rồi, chẳng qua là trẻ con đùa giỡn thôi mà…”

Lúc này Minh Huyên cũng phản ứng kịp, tức giận nhảy dựng lên, “Ngươi chờ đấy! Ngày mai ta nhất định sẽ công khai chiến tích vĩ đại của ngươi trong việc quấy rối thiếu nữ! Để toàn kinh thành biết!”

Cuối cùng, Lưu đại nhân dẫn thê tử đến đầy tự tin, ra về lại xám xịt mặt mày.

Minh Huyên ấm ức đến tìm ta, “Mẫu thân… Minh Huyên đau… muốn mẫu thân thổi thổi…”

Nghiêm Cẩn Ngọc không thể chịu nổi, xách cổ nhóc con ra ngoài, lạnh lùng nói, “Về chép ‘chiến tích vĩ đại’ một nghìn lần, hiểu rõ nghĩa rồi hãy gặp ta.”

Nghiêm Minh Huyên không thể tin nổi, “Phụ thân! Con đang nói mỉa mà! Tháng trước phụ thân còn dùng từ này để châm biếm người khác mà!”

Nghiêm Cẩn Ngọc không để ý, đóng sầm cửa lại.

Cảnh tượng náo nhiệt này khiến ta cười không ngớt, Nghiêm Cẩn Ngọc bước đến ôm ta, “Công chúa cười đủ chưa?”

Ta cười đến nỗi thở không ra hơi, “Ngự sử đại nhân thật uy vũ, không chiến mà khuất phục người ta, Trạm Trạm thích lắm.”

Nghiêm Cẩn Ngọc mặt mày dịu lại, ôm ta chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Ta biết chàng ấy bỏ công việc để vội vàng về, mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt, lòng không khỏi xót xa. Thực ra ta hoàn toàn có thể ngang ngược đuổi gia đình Lưu đại nhân ra ngoài. Nhưng Nghiêm Cẩn Ngọc thích nói lý, dần dần, ta cũng ít khi dùng cách của mình.

“Nghiêm Cẩn Ngọc, sau này nếu chàng bận, hãy cho người báo một tiếng, ta sẽ học cách xử lý.”

Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn ta, ánh mắt dịu dàng mà bình tĩnh, “Không, Trạm trạm, nhà Nghiêm náo nhiệt thế này, ta rất vui.”

Nghiêm Cẩn Ngọc lớn hơn ta bảy tuổi, nhiều năm trôi qua, thời gian không để lại dấu vết nào trên gương mặt chàng ấy. Từng cử chỉ của chàng ấy lại càng thêm trầm ổn, bình tĩnh, khiến ta không thể rời mắt.

Tim ta đập thình thịch, mặt đỏ bừng, lẩm bẩm, “Sao càng lớn tuổi càng biết quyến rũ người khác thế này?”

Nghiêm Cẩn Ngọc dừng lại, trầm ngâm nói, “Công chúa đúng là như hoa như ngọc, vi thần sơ suất, khiến công chúa thất vọng rồi. Để thần bù đắp.”

Chàng ấy bế bổng ta lên, ta sợ đến nỗi tay chân luống cuống bám lấy cổ chàng ấy, “Ta… ta không nói chàng già!”

Nghiêm Cẩn Ngọc nhàn nhạt liếc ta một cái, “Ồ.”

“Ta cũng không nói chàng không được.” Ta vội vàng giải thích.

“Công chúa đã nói gì cũng đã muộn rồi.”