Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 4

7:00 chiều – 27/06/2024

07.

Sau khi rời khỏi thôn, ta không đi về kinh thành mà đến thành Kiềm Châu.

Kiếp trước, khi hoàng đế vi hành thì đột nhiên phát bệnh điên, mất trí, không có thuốc chữa.

Hoàng đế còn trẻ, lại không có con, triều đình như rắn mất đầu.

Triệu Thích lúc đó đã đứng ra đảm nhận trách nhiệm, thuận lý thành chương mà lên ngôi hoàng đế.

Nhưng chỉ có ta biết rõ Triệu Thích đã làm hoàng đế bằng cách nào.

Hắn thấy được thủ đoạn của ta, nên bắt đầu lập kế hoạch.

Hắn lừa hoàng đế Triệu Cảnh đến thành Kiềm Châu, ra lệnh cho ta hạ cổ trùng lên Triệu Cảnh.

Ta không muốn, nhưng hắn đã tự mình lén dùng cổ trùng của ta lên người Triệu Cảnh.

Mấy con cổ trùng trong cơ thể Triệu Cảnh tranh đấu lẫn nhau.

Không giết chết Triệu Cảnh, nhưng làm ông ta bị ngớ ngẩn.

Triệu Thích rất hài lòng với kết quả này, lại kích động dư luận, thành công soán vị.

Triệu Thích rất thận trọng, không muốn ra tay trực tiếp ở kinh thành, sợ bị phát hiện.

Thành Kiềm Châu hoang vu, ít người, xa xôi hẻo lánh.

Dù có lần nữa, Triệu Thích cũng sẽ chọn nơi này.

Tống Tình tuy không giỏi về cổ thuật, nhưng cơ bản triệu hồi cổ trùng, thì cô ta vẫn làm được.

Ta đợi vài ngày, rồi tại tửu lâu gặp được Triệu Thích và Triệu Cảnh cùng những người khác.

Tống Tình bước chậm rãi theo sau Triệu Thích.

Nói thật, lúc đầu ta không nhận ra cô ta.

Khác hẳn với vẻ ngoài mịn màng khi rời đi, bây giờ Tống Tình yếu ớt, gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương.

Có lẽ vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời, da cô ta trắng bệch đến kinh hoàng.

Tống Tình với vẻ mặt đờ đẫn, hoàn toàn không để ý đến ta.

Có vẻ thời gian qua, cô ta đã trải qua những tháng ngày rất tồi tệ.

Lúc trước câu nói muốn làm hoàng hậu của cô ta chắc chắn đã làm Triệu Thích nghi ngờ.

Theo tính cách của Triệu Thích, dù Tống Tình có nói chuyện kiếp trước, hắn cũng không tin.

Ngược lại sẽ tăng gấp đôi sự tra tấn với Tống Tình.

Không biết mấy tháng qua, Tống Tình đã bị tra tấn đến mức nào rồi.

Nhưng không sao, đợi ta theo họ vào kinh, sẽ biết được thôi.

08.

Nhóm người của Triệu Cảnh vào ở tửu lâu không lâu thì ra ngoài.

Đến bữa mới quay lại.

Ta tính toán thời gian, chờ khi họ lên lầu thì va vào Triệu Cảnh.

“Xin lỗi.”

Ta từ từ ngẩng đầu, giả vờ ngạc nhiên nhìn Tống Tình.

“Muội muội? Muội muội, sao muội lại ở đây?

“Lần trước muội nói thành thân xong sẽ mời chúng ta đến dự hôn lễ của bọn muội mà, sao lâu thế vẫn chưa có động tĩnh gì?”

Tống Tình ngơ ngác ngẩng đầu, thấy ta liền bùng lên sự tức giận.

“Tống Chiêu! Sao tỷ lại ở đây!”

Triệu Cảnh nhìn qua ta và cô ta, cười nói.

“Hóa ra là tỷ tỷ của Tống Tình sao? Cô nương không ngại dùng bữa cùng bọn ta chứ, ta thấy hai người có lẽ đã lâu không gặp.”

Ta nhìn Triệu Thích, mỉm cười hỏi hắn: “Có được không?”

Triệu Thích không vui nhíu mày, đi thẳng lên lầu.

Tống Tình run rẩy, sợ hãi chạy theo sau.

Ta nhẹ nhàng nhếch môi, nhìn Triệu Cảnh.

“Công tử, vậy ta xin làm phiền.”

Ta cùng Triệu Cảnh bước vào phòng, Triệu Thích và Tống Tình đã ngồi xuống.

Ta ngồi đối diện Tống Tình.

“Sao muội muội trông yếu ớt thế này, mới có ba tháng không gặp, mà như biến thành người khác rồi?

“Không phải là bị ngược đãi gì chứ?”

Tống Tình run rẩy, liếc nhìn Triệu Thích, hoảng hốt cúi đầu.

Triệu Cảnh ngồi bên cạnh ta, cười hỏi: “Tống cô nương, cô đã xa muội muội ba tháng rồi sao?”

Ta nheo mắt nhìn Triệu Thích.

Hắn đang nhìn ta không chớp mắt.

Ánh mắt hắn, ta đã quá quen thuộc rồi.

Đó là ánh mắt nhìn con mồi.

Xem ra, hắn lại chú ý đến ta rồi.

Ta quay sang cười với Triệu Cảnh: “Đúng vậy, ba tháng trước, Triệu Thích công tử đến xin cưới muội muội ta, Tống Tình.”

Triệu Cảnh nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, lặng lẽ nhìn Triệu Thích.

Ta nhìn Triệu Thích, cố tình cảnh báo hắn:

“Triệu công tử, nếu ngài đối xử không tốt với muội muội ta, ta sẽ dẫn cả tộc đến đòi công lý đấy.”

Tống Tình nghe thấy vậy, liền ngẩng đầu nhìn ta, kích động đến rơi nước mắt.

“Tỷ tỷ, muội…”

Cô ta vừa mở miệng, liền bị Triệu Thích giữ chặt lại.

Ta cúi đầu cười khẽ.

Tống Tình ngốc nghếch này, với hành động vừa rồi, tối nay lại phải chịu khổ rồi.

Nhưng cũng không trách cô ta được, từ nhỏ đã được nuông chiều.

Bị đối xử tàn nhẫn, chỉ một câu nói nhẹ nhàng của ta đã khiến cô ta hoảng loạn.

Không khí lập tức trở nên kỳ lạ.

Mọi người đều có suy nghĩ riêng.

Cuối cùng Triệu Cảnh giải tỏa sự căng thẳng.

Hắn cười nói: “Tống cô nương, cô đói rồi phải không. Người đâu, dọn món lên.”

Triệu Thích mím môi, từ từ đứng dậy.

“Ta còn có việc, xin cáo lui trước.”

Triệu Cảnh không để ý đến hắn, tiếp tục nói chuyện phiếm với ta.

Triệu Thích cười nhạo, phất tay áo, kéo mạnh Tống Tình rời đi.

Khi họ đi khuất, ta lấy ra một viên thuốc, ném cho Triệu Cảnh.

“Tống cô nương, ý cô là sao?”

Ta nhìn hắn, cười không nói.

Triệu Cảnh nhìn chằm chằm vào ta.

Một lát sau, hắn nuốt viên thuốc vào.

Ta cười rạng rỡ.

Kiếp trước ta không tiếp xúc nhiều với Triệu Cảnh, không hiểu rõ về con người hắn.

Nhưng có vẻ hắn cũng có chút bản lĩnh, không phải kẻ vô dụng như Tống Tình.

Nếu không, Triệu Thích cũng không phải cẩn thận như vậy.

09.

Ta và Triệu Cảnh im lặng, tự mình ăn uống.

Chẳng bao lâu, ta nghe thấy tiếng sáo của Tống Tình.

Ta đặt bát đũa xuống, lặng lẽ chờ đợi.

Không lâu sau, Tống Tình điều khiển một đàn trùng bước vào.

Ta liếc nhìn, cười.

Sức mạnh của Tống Tình đã suy giảm.

Chỉ có thể điều khiển một đám trùng nhỏ, không gọi được cả một con rắn.

Triệu Cảnh mặt tái mét, nhưng vẫn đứng chắn trước ta.

“Tống cô nương, cẩn thận!”

Ta cười khẽ, đẩy hắn ra.

“Tống Tình, muội định làm gì?”

Tống Tình nhẹ nhàng hạ cây sáo xuống, thở dốc liên tục.

Có vẻ chỉ như vậy, cơ thể cô ta cũng sắp không chịu nổi.

“Tống Chiêu, Tỷ… Tỷ đừng xen vào!”

Hừ, ta đến là để gây rối mà.

Ta thầm nhẩm trong lòng, rất nhanh cổ trùng của ta từ bên ngoài bò vào.

Tống Tình thấy con rắn vương dẫn đầu, không kìm được hét lên, ngã xuống đất.

“Tống Chiêu, tỷ… tỷ sao có thể!”

Ta cười nhìn cô ta: “Cảm ơn muội đã giúp ta tiến thêm bữa.”

Chẳng mấy chốc, cổ trùng của Tống Tình đều bị cổ trùng của ta ăn sạch.

Vì bị phản phệ, Tống Tình phun máu tại chỗ.

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên ở cửa, ta vội cho cổ trùng trốn vào góc.

Ngay sau đó, Triệu Thích xuất hiện ở cửa.

Hắn thấy Tống Tình nằm trên đất, khuôn mặt luôn bình tĩnh của hắn hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, bảo người mang Tống Tình đi.

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng trước Triệu Cảnh: “Xin lỗi, bệ hạ, vi thần cứu giá chậm trễ. Tên phạm nhân này, để vi thần xử lý.”

“Về phần Tống cô nương…”

Triệu Thích ngẩng đầu lên, nhìn ta đầy ác ý.

Triệu Cảnh nhẹ nhàng dùng tay che trước mặt ta: “Thúc cứ lo việc của mình đi, còn về Tống cô nương, cô ấy cũng đã sợ hãi không ít, để cô ấy ở đây bình tĩnh lại.”

Triệu Thích mím môi, không cam lòng rời đi.