Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 5

7:01 chiều – 27/06/2024

10.

Sau khi Triệu Thích đi, ta và Triệu Cảnh ngồi trong phòng nhìn nhau.

Cho đến khi người của Triệu Cảnh bước vào, báo rằng đã dọn dẹp sạch sẽ, hắn mới chậm rãi mở miệng:

“Tống cô nương, vừa rồi cô cho ta uống thuốc gì vậy?”

Ta cười nhướng mày: “Thuốc phòng ngừa ngộ độc.”

“Ngài không ngạc nhiên sao?”

Triệu Cảnh nhẹ nhàng cắn môi, nhắm chặt mắt, dường như đang cố kìm nén cảm xúc.

Ta không kìm được thở dài.

Trước đây, Triệu Cảnh dường như rất tôn trọng Triệu Thích.

Dù sao Triệu Thích không chỉ là thúc thúc của hắn, mà còn là ân sư.

Có lẽ trước đây hắn vẫn luôn nghi ngờ, nhưng vẫn không muốn tin rằng Triệu Thích sẽ làm ra những chuyện như vậy.

Đáng tiếc, lòng người là thứ không đáng tin nhất.

Triệu Thích có quyền lực, liền bắt đầu tham lam muốn nhiều hơn.

Mà Triệu Cảnh đã cản đường hắn.

Triệu Cảnh rất lâu sau mới mở mắt.

Hắn nhìn ta với ánh mắt phức tạp, hỏi: “Tống cô nương, rốt cuộc cô là ai?”

Ta không trả lời thẳng câu hỏi của hắn.

“Triệu công tử, ta chỉ cho ngài một đêm để suy nghĩ.”

“Sáng mai, Triệu Thích chắc sẽ đề xuất trở về. Lần này thất bại, hắn sẽ cẩn thận hơn trong việc đối phó với ngài.”

“Nếu ngài cần ta giúp, hãy đến tìm ta.”

“Nếu ngài không muốn, vẫn còn tình cảm với Triệu Thích, cam lòng để hắn tìm lý do khác giết ngài, ta cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của ngài.”

11.

Sáng hôm sau, trước mặt Triệu Thích và Tống Tình, Triệu Cảnh mời ta cùng về kinh thành.

Ta nhìn Tống Tình, cô ta trông còn tiều tụy hơn ngày hôm qua.

Vào đến kinh thành, Triệu Cảnh nhận ta làm nghĩa muội, ban cho ta một phủ đệ.

Tống Tình sau khi về kinh bị đưa thẳng về phủ Nhiếp chính, ta không gặp lại cô ta nữa.

Ta cho người nhiều lần dò hỏi, từ người đánh xe trong phủ Nhiếp chính mới biết được.

Tống Tình bị đưa vào phủ Nhiếp chính rồi bị nhốt vào phòng tối.

Ban đầu Tống Tình còn sức để mắng chửi, nguyền rủa Triệu Thích.

Điều này lại kích thích sự hứng thú của Triệu Thích, hắn ném cô vào thanh lâu, bắt cô tiếp khách cả ngày lẫn đêm.

Còn hắn thì ngồi trong phòng bên cạnh thưởng thức.

Hắn bảo người cho Tống Tình uống thứ gì đó.

Tống Tình từ đầu phản kháng mạnh mẽ đến dần dần trở nên tê liệt, cuối cùng lại nghiện.

Triệu Thích liền đưa Tống Tình trở lại phủ Nhiếp chính, lại nhốt cô ta vào phòng tối một lần nữa.

Mỗi ngày Tống Tình như con chó nằm trên đất, cầu xin Triệu Thích cho cô thêm chút bột để sử dụng.

Triệu Thích thỉnh thoảng lại bố thí cho cô ta, mỗi đêm lấy máu tim của cô ta để uống.

Khi tâm trạng không tốt, Triệu Thích còn đến phòng tối tự tay tra tấn Tống Tình.

Cứ như vậy suốt ba tháng trời.

Sau khi nghe được điều này, ta cảm thấy có chút cảm thán.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Tống Tình vẫn sống buông thả như vậy.

Triệu Thích trở về kinh thành, liền để ý đến ta, bắt đầu ba ngày hai lượt đến phủ ta.

Hắn hứa hẹn đủ điều, chỉ để lừa ta hợp tác với hắn.

Hoàn toàn quên mất Tống Tình.

Ta nhiều lần phớt lờ Triệu Thích, không gặp hắn.

Nhưng hắn vẫn kiên quyết đến thăm mỗi ngày.

Khi hắn gắp không chịu được nữa, ta mới xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn lại kéo ta nói một tràng dài, nói rằng Triệu Cảnh thế nào mà hôn quân, khiến dân chúng lầm than.

“Tống cô nương, cô chỉ đang giúp đỡ công lý thôi.”

Thật hay cho câu câu giúp đỡ công lý.

Ta bật cười, hỏi lại Triệu Thích:

“Vương gia, máu tim có ngon không?”

Triệu Thích sững sờ, nhíu mày.

“Tống Tình nói cho ngươi biết sao?”

Ta cười, lắc lắc tách trà, nhắc nhở hắn:

“Nhiếp chính vương, ngài có biết rằng, máu tim có thể giúp người ta trường sinh bất lão chỉ là chuyện vô căn cứ.”

“Người ngoài uống, cùng lắm chỉ có thể chống lại độc thông thường thôi. Nhưng với cổ độc, thì không thể.

“Ngài bị trúng cổ trùng, ngài không biết sao?”

“Cái gì?!”

Ngay lập tức, Triệu Thích ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn.

Hắn đau đớn hét lên, giống như kiếp trước.

Hắn đau đến ngất đi, ta liền cho cổ trùng tăng lực, làm hắn tỉnh dậy vì đau đớn.

“Ngươi! Có phải… có phải ngươi làm, ngươi cố ý!”

Ta cho cổ trùng trong cơ thể Triệu Thích dừng lại, kéo hắn dậy.

“Triệu Vương gia, ta tốt bụng nhắc nhở ngài, ngài lại nghi ngờ ta.”

“Nếu vậy, ta nghĩ ngài không cần đến nữa, cút đi.”

12.

Người của ta cài trong phủ Nhiếp chính báo lại.

Triệu Thích về đến phủ, liền vào phòng tối.

Chắc là lại về tra tấn Tống Tình.

Sáng hôm sau, nhân lúc Triệu Thích lên triều, Tống Tình chạy ra ngoài.

Cô ta chạy đến phủ chất vấn ta, có phải ta làm không.

“Trừ ta ra, chỉ có tỷ biết thuật cổ trùng! Cổ trùng trong người Nhiếp chính vương, chắc chắn là do tỷ làm!”

Ta có chút ngạc nhiên.

“Tống Tình, muội còn có thể chạy ra ngoài, cũng khá đó chứ.”

Tống Tình cảnh giác nhìn ta: “Tống Chiêu, có phải tỷ đã biết điều gì?! Tại sao lại dùng từ chạy trốn!”

“Tỷ cũng tái sinh đúng không!”

“Sao tỷ không nói cho ta những chuyện này! Sao tỷ lại không nói cho ta biết Triệu Thích là một kẻ điên!”

“Giỏi lắm, Tống Chiêu, tỷ đến kinh thành là để xem trò cười của ta phải không!”

Ta giả vờ không hiểu, hỏi lại cô ta:

“Muội đang nói gì vậy, muội muội? Tái sinh gì chứ?”

“Ta chỉ là có duyên gặp được hoàng thượng, ngài mời ta đến kinh thành sống một thời gian thôi. Những chuyện giữa các người, ta thật sự không biết gì cả.”

Tống Tình hừ lạnh: “Tốt nhất là thế! Ta nói cho tỷ biết, nếu tỷ dám giở trò sau lưng ta, coi chừng cha mẹ xử lý tỷ đấy!”

Ta cười thầm, Tống Tình thật không thể cứu nổi.

Vừa nghĩ cô ta thông minh hơn chút, giờ lại trở về nguyên hình.

Cũng đúng, cô ta luôn tự cho mình cao quý hơn ta.

Nhiếp chính vương là cô ta chủ động cầu xin, cô ta không cam tâm thừa nhận mình thua ta.

Ta cười, cố ý nói trước mặt Tống Tình:

“Này, muội nói xem Nhiếp chính vương có ý gì? Không phải nói sẽ cưới muội làm vương phi sao? Sao lâu thế rồi, mà muội vẫn chưa thành vương phi thế?

“Muội đêm đó thử mưu sát hoàng thượng, bị Nhiếp chính vương giam giữ, hắn cũng không cầu xin cho muội? Ta nghe nói, hắn còn định giao muội ra, để hoàng thượng xử tử đấy!”

Tống Tình mặt tái nhợt, điên cuồng lắc đầu phủ nhận.

“Không thể nào! Sao có thể, ta sẽ trở thành hoàng hậu của Triệu Thích mà!”

Ta cười mỉa mai.

“Thật sao? Vậy tại sao dạo này hắn ba lần bốn lượt tìm ta, còn nói muốn cưới ta làm chính phi?”

Tống Tình ngẩn ra, sau đó nhìn ta với ánh mắt căm hận.

“Tống Chiêu, tỷ nghĩ nói vài câu là ta sẽ tin sao?! Hừ, tỷ đừng tưởng ta không biết tỷ đang ly gián!”

Cô ta nói đúng, ta thực sự đang ly gián.

Nhưng những gì ta nói đều là sự thật.

Ta cũng không giả vờ nữa, đá cô ta một cái.

“Muội nghĩ ta đang ly gián? Được thôi, muội có thể về hỏi Nhiếp chính vương của muội.”

Ta lấy ra một hộp nhỏ từ trong áo, ném trước mặt cô ta.

“Cổ trùng này muội cũng biết, muội hạ nó lên người hắn, hắn tự khắc sẽ nói thật.”

Tống Tình sững sờ, một lúc sau mới cầm lấy hộp dưới đất, khó khăn bò dậy.

“Tống Chiêu, ta nói cho tỷ biết, ta tạm thời về hỏi Nhiếp chính vương, nếu tỷ lừa ta, xem ta xử lý tỷ thế nào!”

“Cổ thuật của tỷ kém hơn ta, tỷ không đánh bại ta được đâu!”

Ta không nhịn được, cười lớn.

Cô ta cũng cứng miệng thật, rõ ràng luôn bị ta đánh bại, còn có thể nói dối không chớp mắt.

Tính không chịu thua này của cô ta, cũng thật thú vị.

Tống Tình quay người định đi, ta cố ý gọi cô ta lại.

“Tống Tình, muội chỉ muốn làm hoàng hậu thôi?”

“Làm hoàng hậu của ai, chẳng phải vẫn là hoàng hậu sao?”

Tống Tình khựng lại, sau đó tiếp tục đi.

Ta biết, cô ta đã nghe lọt lời ta.