1
Mùa đông ở Vân Kinh lạnh đến rợn người.
Ta ôm lò sưởi ngồi trước cửa sổ, không xa là những đóa mai nở rộ.
Không ngờ còn có ngày ta có thể thấy lại cảnh này.
Nửa tháng trước, ta vẫn là một linh hồn lưu lạc.
Ta không có bất kỳ ký ức nào về trải nghiệm khi còn là linh hồn, khi ta có thể suy nghĩ thì đã nhập vào thân xác con gái đã chết của Tiêu Quốc Công.
Lúc đó xác của Tiêu Ninh Từ nằm trong quan tài, khi đậy nắp không biết ai kêu lên một tiếng: “Tiểu thư sống lại rồi!”
Ta mới không bị ngạt chết ngay khi vừa trùng sinh.
Người dân nói đó là nhờ phúc đức của Tiêu Quốc Công tích thiện dư khánh*, ông trời mới cho con gái ông chết đi sống lại.
*Lấy từ câu “Tích thiện chi gia, tích hữu dư khánh” (Nhà tích lũy được nhiều điều thiện ắt sẽ có phúc âm dồi dào).
Nhìn gương mặt của Tiêu Quốc Công và phu nhân già nua hốc hác như vừa trải qua kiếp nạn, ta thật không dám nói rằng trong cơ thể này không phải là Tiêu Ninh Từ.
Gió lạnh ùa vào, ta không kìm được ho vài tiếng.
Ngô Hoa thấy vậy vội đóng cửa sổ, đồng thời bưng lên bát thuốc:
“Thật kỳ lạ, tiểu thư ở Lê Châu vẫn khỏe mạnh, sao vừa đến Vân Kinh liền bị cảm lạnh?”
Ta cười nhẹ: “Có lẽ là chưa quen khí hậu.”
“Ba ngày nữa là tiệc mừng thọ của phu nhân Mặc Dương Hầu, nghe nói tiểu thư cây khô gặp mùa xuân, đặc biệt viết thiệp mời người tham dự…”
Lòng ta chùng xuống.
Ngô Hoa vẫn tiếp tục. “Nghe nói Mặc tiểu hầu gia sau khi đoạn tuyệt tình duyên vẫn chưa tái hôn, nghe nói lần tiệc này mời rất nhiều tiểu thư khuê các, có lẽ là muốn chọn lựa.”
“Nếu lúc đó ta vẫn chưa khỏi bệnh, hãy nhờ người mang lễ vật tới.” Ta nhẹ nhàng ho khan.
“Tiểu thư là người có phúc, chắc hẳn người của hầu phủ muốn nhận lấy chút may mắn từ người.”
Ngô Hoa như mở cờ khi nói chuyện. “Tiểu thư không biết, trước khi Mặc tiểu hầu gia cưới vợ, ngài ấy là giấc mộng của tất cả tiểu thư ở Vân Kinh, gia thế hiển hách, oai phong lẫm liệt, nghe nói ngay cả Tạ tướng quân được sủng ái hiện nay cũng không bằng.”
Ta cười nhẹ nhàng, cuối cùng lòng ta run rẩy.
Vẻ vang của Mặc Dao ta thế nào làm sao không biết?
Nếu không phải năm đó liều mình cứu hắn, chỉ sợ đời này ta cũng không có bất kỳ giao tình gì với hắn.
“Hơn nữa, Mặc tiểu hầu gia cũng là người trọng tình, phu nhân của ngài ấy dựa vào ân tình trả thù, anh ấy cũng không giận, còn tìm danh y khắp thiên hạ để chữa trị cho phu nhân, đêm phu nhân ngài ấy mất, tiểu hầu gia còn ôm xác nàng ấy gõ cửa khắp y quán trong thành, thật là đoạn tình bi thương…”
Là người trong câu chuyện đoạn tình bi thương đó, ta không khỏi cười khổ.
Thế nhân lại đem chuyện này viết thành “giai thoại”?
Mặc Dao đúng là kẻ đa tình, nhưng không phải đối với ta.
Năm đó hắn trúng một loại độc không rõ tên, cách duy nhất để hắn sống sót là truyền máu, chuyển độc từ người bị trúng độc sang cho người khác.
Ta gần như ngay lập tức quyết định dùng chính mình để cứu Mặc Dao.
Vị đại phu hành nghề nói với ta, độc đó sẽ không lập tức lấy mạng của ta, nhưng những ngày sau cũng chỉ dựa vào thuốc mà sống.
Có thể sống bao lâu hoàn toàn phụ thuộc vào số phận.
Để trả ơn, Mặc Dương Hầu ép Mặc Dao cưới ta.
Khi đó ta ngây thơ, tưởng rằng Mặc Dao thực lòng muốn cưới, liền vui vẻ bước vào Hầu phủ.
Nhưng đêm tân hôn hắn ta không đến vén khăn che mặt của ta.
Hắn ta đứng lặng trước mặt ta, nghiến răng hỏi: “Ai bảo ngươi cứu ta?”
Lúc đó ta mới biết hắn đã có người trong lòng.
Sau này chuyện này lan truyền, khắp kinh thành ai cũng nói ta không biết xấu hổ, dựa vào ân tình mà trả thù.
Vì muốn cưới hắn mà không tiếc lấy mạng đổi.
Nhưng ta thật lòng muốn Mặc Dao sống tiếp, nếu hắn sớm nói đã có người trong lòng, ta quyết sẽ không đồng ý hôn sự đó.
Nghĩ đến đây, ta có chút đau đầu.
Tô Dạng Nguyệt trở về vào năm thứ tư sau khi chúng ta thành hôn.
Nàng ta và Mặc Dao đã quen nhau từ nhỏ, hai người còn thề non hẹn biển.
Nhưng mẫu thân Mặc Dao ghét bỏ nàng ta là con gái thương gia, không cho Mặc Dao gặp nàng ta, còn đuổi nàng ta ra khỏi Vân Kinh.
Sau này nàng ta trở về kinh thành, trúng độc kịch liệt không sống được bao lâu, nguyện vọng duy nhất là muốn ở bên Mặc Dao trước khi chết.
Tô Dạng Nguyệt dọn vào Hầu phủ ta không ngạc nhiên.
Ta chưa từng nghĩ sẽ so bì với nàng ta trong lòng Mặc Dao.
Chỉ là nhớ ngày đó, Mặc Dao vui mừng nói với ta rằng có thể cứu được.
Cuối cùng hắn lại không hề do dự chọn Tô Dạng Nguyệt.
2
Tiêu phủ tọa lạc ở Lê Châu, cách Vân Kinh hàng trăm dặm.
Ta nghĩ rời xa Vân Kinh, xa Mặc Dao cũng tốt.
Ít nhất sau khi hồi sinh ta không muốn lại có dính dáng gì đến hắn.
Không ngờ hoàng đế nghe nói Tiêu Ninh Từ không chỉ sống lại, mà căn bệnh nhiều năm cũng có dấu hiệu thuyên giảm, liền lập tức triệu hồi Tiêu Quốc Công về kinh phục chức.
Ban đầu Tiêu Quốc Công cũng vì Tiêu Ninh Từ mà từ chức, nay con gái khỏe mạnh, ông tự nhiên không còn lý do ở lại Lê Châu dưỡng bệnh.
Vì vậy vào năm thứ ba sau khi ta chết, ta lại trở về Vân Kinh.
Ta không có ký ức khi làm linh hồn, nhưng lại có thể cảm nhận thời gian trôi qua.
Ba năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Hận hay yêu đều đã tan biến hết.
Cơn cảm lạnh này với ta như cơn mưa đúng lúc.
Ta rốt cuộc không thể đi đến phủ Mặc Dương Hầu.
Tiêu phu nhân và tùy tùng đi đến, khi trở về mặt mày lại không vui.
Ta hỏi nguyên do, bà càng phẫn nộ:
“Con ta sao có thể sánh với kẻ góa phụ?”
Tiêu phu nhân nói, lão phu nhân Mặc gia sau khi gặp bà, âm thầm hỏi ta có hôn phối hay chưa.
Nhận được câu trả lời phủ định, bà liền không ngớt lời khen ngợi Mặc Dao.
Trong bữa tiệc còn dẫn bà đi gặp Mặc Dao, ai ngờ Mặc Dao gặp bà không chỉ không có chút lễ độ, còn ngay trước mặt bà đùa giỡn với tiểu thiếp.
Ta nghe xong rất ngạc nhiên.
Mặc Dao vốn lễ nghĩa chu toàn, sao lại không coi ai ra gì như vậy?
Hắn chưa tái hôn, chắc chắn thiếp thất đó không phải Tô Dạng Nguyệt, dù gì Mặc Dao thường nói phu nhân của hắn chỉ có Tô Dạng Nguyệt mới xứng.
Tiêu phu nhân vẫn chưa nguôi giận.
Ta đại khái biết bà đang bực bội chuyện gì.
Tiêu Quốc Công là cậu ruột của Hoàng đế hiện tại, đã phò tá qua mấy đời Hoàng đế, địa vị vinh quang của ông ấy không thể so với một vị hầu gia.
Huống hồ Mặc Dao từng mất vợ, hiện tại còn có một tiểu thiếp như mật ngọt, giờ lại nhắm vào con gái độc nhất của Quốc Công.
Nói nhẹ là coi thường, nói nặng là sỉ nhục.
“Từ Nhi, Mặc tiểu hầu gia tuy có dung mạo xuất chúng, nhưng tuyệt không phải là đối tượng tốt cho phụ nữ.” Tiêu phu nhân khuyên bảo. “Con đừng nghe lời người khác nói lung tung.”
Điều này khiến ta tò mò, liền hỏi: “Mẫu thân vì sao lại nói vậy?”
Tiêu phu nhân thở dài: “Kinh thành ai cũng nói hắn ta si tình, nhưng nếu hắn ta thực lòng yêu thương người vợ quá cố của mình, sao lại để người khác nói nàng ấy lợi dụng ân tình? Huống hồ cô nương đó thực sự đã cứu mạng hắn ta, đừng nói cô nương ấy muốn làm phu nhân của hầu phủ, dù muốn hắn ta trả bằng mạng sống cũng không quá đáng.
“Vậy mà đêm tân hôn hắn ta không chịu vén khăn che mặt của cô nương ấy, khắp thành đều cười nhạo cô nương đó, sau khi nàng ấy chết lại làm ra vẻ sâu sắc tình cảm, theo ta thấy thì người ích kỷ vô tình nhất chính là hắn ta.”
Người trong cuộc thường mê muội.