Ngoài việc xuất hiện lúc khai tiệc, một Hoàng hậu công cụ như tôi chỉ việc ngồi ở Hậu Điện mỉm cười giả tạo một cách chuyên nghiệp.
Còn chuyện Hoàng thượng đẹp trai, dịu dàng, chu đáo, tất nhiên không phải dành cho tôi, tôi cũng không thèm quan tâm.
Ăn xong thì ai về điện nấy, thoải mái tự tại.
Nhưng tôi không ngờ, chuyện rắc rối luôn đến bất ngờ.
Một phu nhân của quan lại sau khi ăn một miếng thức ăn bỗng phun máu miệng. Mọi người hoảng hốt, trong điện náo loạn như mớ hỗn độn.
Tôi ném chén rượu bên cạnh xuống đất, lập tức ra lệnh cho cung nhân bảo vệ Thái hậu.
Thấy cung nhân bảo vệ Thái hậu trước sau trái phải, tôi mới yên tâm, quay sang nói với cấm vệ quân đang xông vào từ ngoài điện: “Đi mời ngự y! Cấm bất kỳ ai di chuyển hoặc rời khỏi đây!”
Cấm vệ quân đều bị sự điềm tĩnh trong nguy cấp của tôi làm choáng váng, có lẽ không ngờ một Hoàng hậu yếu ớt như tôi lại có thể quyết đoán như vậy.
5
Phá án nhanh đến mức nào? Tôi có thể nói chính xác: Hai nén hương!
Khi ngự y vội vã đến, món canh đã nguội lạnh.
Tôi giao thẻ chấm công của hôm nay cho Như Ngọc, trong khi cô ấy điểm danh, tôi yêu cầu mọi người quay về vị trí của mình.
Như Ngọc đứng bên cạnh tôi, cao giọng điểm tên từng cung nhân, người nào được gọi tên đều phải lớn tiếng đáp “có”.
Điểm danh xong cũng hết một nén hương, có thể tưởng tượng được số lượng cung nhân trong điện đông đảo và lộn xộn như thế nào.
Tất nhiên không loại trừ khả năng có người ký tên bừa bãi rồi vào đây, chuyện này chỉ cần sau đó kiểm tra từng hồ sơ cá nhân là xong.
“Vì tất cả cung nhân trong điện đã điểm danh, giờ các ngươi hãy nhận biết người đứng bên trái, bên phải mình và gọi tên họ.” Tôi từ tốn nói, “Mọi người không cần hoảng sợ, bản cung sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ phạm tội!”
Trước khi buổi yến tiệc bắt đầu, mọi thứ đã được diễn tập trong suốt năm ngày, từ món ăn đến trình tự dọn món, hầu hạ đều đã diễn tập rất kỹ lưỡng.
Nếu có người không nhận ra người bên cạnh, thì chuyện này sẽ càng thú vị.
Chờ thêm một nén hương nữa, cuối cùng đã tóm được kẻ thừa ra đó.
“Bắt lấy!” Tôi lạnh lùng ra lệnh, “Không được dùng dao, chú ý cột trụ, bàn ghế và chén đĩa, tránh để ả tự sát. Nếu có thể làm trật khớp hàm thì càng tốt, không được cắn lưỡi.”
Dưới mệnh lệnh của tôi, kẻ gian đã hoàn toàn bị bắt giữ, không bị mất gì cả, thật tốt!
“Đưa ả xuống tra khảo kỹ càng, chắc chắn sẽ có thu hoạch.” Nói xong, tôi quay lại vị trí của mình, chờ đợi người chồng trên danh nghĩa của mình đến hậu điện để biểu diễn vài hành động hình thức.
Tôi đã dựng sân khấu cho hắn, kết quả hắn đi tới liền an ủi Lâm phi trước.
Tôi vui vẻ đứng một bên nhìn, mãi đến khi Thái hậu lên tiếng nhắc nhở: “Hoàng thượng, lần này là nhờ công lớn của Hoàng hậu.”
“Đây vốn dĩ là trách nhiệm của hoàng hậu.” Hoàng thượng hờ hững nhìn tôi một cái, lãnh đạm nói.
Rất tốt, quả không hổ danh là tên cẩu Hoàng đế mà tôi đã chứng nhận, đủ ‘“chó”, đủ tỉnh táo.
“Đây là bổn phận của thần thiếp, không dám nhận lời khen của Bệ hạ.” Tôi lên tiếng, từ tốn đi đến bên Lâm phi, mỉm cười khoác tay nàng, “Khiến cho Lâm phi muội muội hoảng sợ, là lỗi của thần thiếp.”
Chuyện nhỏ, tôi còn bị cẩu Hoàng đế làm khó được sao?
Núi không đến với ta, thì ta đến với núi, ai mà chẳng biết làm vài chuyện hình thức.
Kẻ giả làm cung nữ bị cấm vệ quân áp giải xuống dưới đã khai nhận toàn bộ, chính thức biến cuộc đấu đá trong nhà đến trước mặt tôi.
Dù ở bất kỳ đâu, bọn họ cũng luôn đấu đá sống chết vì chút quyền lực, vì một vị trí.
Tôi thật muốn tặng họ một bài hát – “Phụ nữ hà cớ gì phải làm khó phụ nữ”.
6
Tôi luôn hiểu tên cẩu Hoàng đế, nhưng không ngờ hắn lại có thể cẩu một cách vững vàng và không có chút trách nhiệm hay bất cứ tư cách làm chồng nào cả, cũng có thể gọi là cặn bã, kết hợp lại chính là một tên tra cẩu!
Khi tôi đầy hy vọng giao nộp một phần văn kiện “xin duyệt khoản”, biểu đạt bằng cách viết lách văn chương, đóng dấu phượng ấn, gửi đến tay Hoàng thượng, tôi đầy hy vọng chờ đợi một câu trả lời “đồng ý”.
Tôi đã chờ đợi suốt ba ngày, và cuối cùng nhận được một đống chữ đỏ hắn viết, nghĩa mặt chữ dịch ra chính là “nhảm nhí”.
Ngày đầu tháng vốn là ngày tôi muốn tránh nhất, nhưng hôm nay tôi lại tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Đầu tháng, Hoàng thượng dù rằng không muốn đến, cũng phải ở lại Phượng Nghi điện của tôi – đắp chăn đi ngủ!
Khi Hoàng thượng đang rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, tôi lấy một bản đề nghị phê duyệt khoản ngắn gọn từ trên bàn, dùng giọng nói dịu dàng nói:
“Bệ hạ, đây là kế hoạch của thần thiếp dành cho hậu cung, ước tính cần ba vạn lượng bạc…”
“Không cần nói nữa.” Hoàng thượng lạnh lùng cắt lời tôi, liếc qua tôi như hàng trăm lưỡi dao, “Cái gì là golf, bể bơi, xông hơi, trẫm chưa từng nghe qua, hoàng hậu làm vậy hoàn toàn không có tiền lệ. Đòi ba vạn lượng bạc, không cần biết quốc khố hay tư khố của trẫm có khoản này hay không, dù có, trẫm cũng không đồng ý!”
“Ồ.” Tôi chậm rãi nói, ngửi thấy mùi bất thường.
Chính vì “hoàn toàn không có tiền lệ”, trăm năm qua hậu cung đều chỉ có đấu đá, tôi mới nghĩ đến việc mang câu lạc bộ giải trí hiện đại đến đây. Nếu không phải vì đây là Hoàng cung, tôi còn muốn làm công viên giải trí!
Hay là thêm công viên giải trí vào luôn?
Tôi vui vẻ suy nghĩ.
“Hoàng hậu hiểu là tốt, ngủ đi.” Hoàng thượng thấy tôi đã tỉnh táo hiểu ra, bình tĩnh nói.
Lời của Hoàng thượng kéo tôi ra khỏi ảo tưởng đẹp đẽ, khiến cho tôi phải đau lòng, tôi tất nhiên cũng không thể để hắn yên!
Lễ nghĩa không đáp lễ, phi lễ cũng vậy.
“Hóa ra không chỉ quốc khố, ngay cả tư khố của hoàng thượng cũng không có ba vạn lượng bạc.” Tôi cố ý kéo dài âm cuối.
Quả nhiên, nghe thấy tôi nói vậy, mặt tên cẩu Hoàng thượng đầy vẻ khó chịu. Tôi đoán ắt hẳn là do cảm giác xấu hổ khi bị vạch trần đây mà?
Nhìn thấy hắn như vậy, tôi trong lòng thấy rất hả hê!
Hắn không giữ thể diện cho tôi, tôi cũng không cần thiết phải giữ thể diện cho hắn!
Nhưng vấn đề này vẫn phải được giải quyết.
“Nếu vậy, thần thiếp sẽ đổi đơn xin phê duyệt khoản thành đơn xin sử dụng kiến trúc trong hậu cung và quyền sử dụng ấn nội vụ phủ? Tất nhiên, trước khi sử dụng hoặc động thổ, đều sẽ báo cáo với bệ hạ.” Tôi bình tĩnh nói, trong lòng đã quyết định.
Hoàng thượng chậm rãi nhìn tôi một cái, mang theo sự uy hiếp, nhưng tôi không hề sợ hãi.
Cầm phượng ấn đã lâu như vậy, xem bao nhiêu cuộc đấu đá trong cung, tôi còn sợ ánh mắt của một tên cẩu Hoàng đế sao?
Tôi tự động xem sự im lặng của hắn chính là sự đồng ý, lập tức cơn buồn ngủ cũng không còn.
Các cung điện bỏ hoang bên trong hậu cung, tôi sẽ làm báo cáo hỏi xem có thể phá dỡ chúng được không.
Thông báo mời thầu và tổ chức hội nghị mời thầu, tôi còn phải liên hệ với phủ nội vụ để cùng hoàn thành.
Trong thời gian thi công, số lượng người lạ đông đảo, tôi phải đưa ra một kế hoạch quản lý tạm thời.
Vân vân, mọi việc đều chờ tôi giải quyết, đâu có thời gian nằm cùng tên Cẩu Hoàng đế kia!