Cố Tĩnh Sách đẩy viên kẹo trong tay về phía ta, nhìn bộ dạng có chút giật mình của ta, hướng mắt xuống nói: “Lý Gia Khanh khanh, nàng quên chúng ta cũng là bthanh mai trúc mã sao? Lúc ta được tìm thấy năm bảy tuổi, ta đã gặp nàng.” năm tuổi bị nàng đánh, lúc ở Thượng Kinh cũng chỉ nhớ tới nàng, ta từng nghe một câu tình cảm sâu nạng, hóa ra hạt giống này đã gieo trồng từ lâu rồi.”
Huynh ấy cười nói: “suy cho cùng ta sẽ không bao giờ tìm được cô nương thứ hai nào cứng đầu như nàng nữa”.
Ta choáng váng trước cảm xúc trong mắt huynh ấy, nhưng huynh ấy dùng tay hướng đầu ta sang bên khác và thì thầm nói: “Đừng nói nữa, bên ngoài sắp bắn pháo hoa rồi.”
Ta dường như nhìn thấy Triệu Hành mặc y phục trắng ngơ ngác nhìn hai người bọn ta từ xa, nhưng khi ta nhìn lại thì ngài ấy đã biến mất, Như giấc mơ cũ tan vỡ.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng pháo hoa nổ vang lên, ta được Cố Tĩnh Sách bao bọc trong vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm thật đẹp. Ta quay đầu nhìn Cố Tĩnh Sách, anh ấy vẫn cứ nhìn ta.
Ta đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi: “Cố Tĩnh Sách, huynh đã từng ăn thanh mai chưa?”
Xung quanh ồn ào quá, huynh ấy cúi xuống phả hơi thở nóng hổi vào tai ta: “Đương nhiên là ta ăn rồi, trong nhà ta còn chôn hai vò rượu thanh mai, chua cay cuối cùng hồi lại một hương vị ngọt ngào. Ta thường không nỡ uống nó, đợi khi nào ta sẽ đào nó ra cho nàng thử.”
Bạn thấy đấy, thực ra chúng khác nhau. Có người nói thanh mai chua chát, có người lại cười nói rằng họ thích nhất rượu thanh mai.
Ta giơ tay lên, tháo chiếc mặt nạ bạc, nhẹ nhàng mở ra một góc, để lộ ra nét đẹp đẽ của huynh ấy. Trong Lễ hội đèn lồng có thỏa thuận rằng nếu nhìn thấy người phu quân mình thích, bạn có thể tháo nó ra.
Ta ngẩng đầu lên, môi ta chạm vào khóe miệng của huynh ấy, huynh ấy đưa tay nắm lấy cằm ta, cúi xuống hôn ta, giống như pháo hoa nổ tung trên bầu trời.
Huynh ấy thân mật gọi ta: “Khanh Khanh.”
8
Cỗ Tĩnh Sách và ta đến Lĩnh Nam. Thần y không khổ là thần y. Đến đầu mùa hạ năm sau, cổ tay trái của ta đã trở lại trạng thái ban đầu. Cảm giác phấn khích không kém gì một người bị liệt được một thời gian lâu và có thể đi lại được, ta liền dùng mũi tên của Cố Tĩnh Sách săn được vài con thỏ trở về.
Phong tục dân gian ở Lĩnh Nam rất đơn giản, ta cầm mấy con thỏ lông về với đôi chân lấm bùn, nhưng dọc đường cũng được đại nương bán cá nhét cho vài con cá và chúc mừng: “vương phi đại hỉ .” .
Trước đây ta không có danh tính rõ ràng, có người hỏi ta người phụ nữ bên cạnh Nam An Vương là ai, ta thản nhiên nói rằng ta là biểu muội xa của ngài ấy, nhưng Cố Tĩnh Sách lại nhìn ta với nụ cười nửa miệng. Đêm đó, hắn ấn ta xuống cắn tai ta, nhấn giọng nói: “Đêm khuya, biểu muội của ai lại vào phòng của biểu ca?”
Ta trở lại Nam An Vương phủ mà không biết tại sao, ngay cả con sư tử đá ngu si đần độn ở cửa cũng được treo lụa đỏ, dòng người ra vào làm việc chuẩn bị không ngừng nghỉ ngồi trên bàn đá, tóc xõa xuống, nấu rượu thanh mai một cách rất có tâm, rất cẩn thận.
Nhìn thấy ta, huynh ấy giơ tay nói: “Hôm nay ta mới đào ra một lọ, lại đây uống một ngụm nhé.”
Ta nói: “Làm sao ta lại có thể trở thành vương phi được?”
Hắn liếm liếm đầu răng, đôi mắt sáng như sao trong đêm tối Cố Tĩnh Sách nói: “Ta sao dám để nàng làm thiếp, dù sao thì cũng phải là vương phi là phu nhân.”
Hắn thở dài nói: “Ta là Nam An vương đáng thương, nhà cửa đều trống rỗng, các trưởng lão cứ nhét con gái vào cung thì làm sao được?”
Ta cố ý trêu chọc huynh ấy: “cái gì phải làm thế nào?”
Huynh ấy thở dài, nhưng ánh mắt lại lưu luyến: “Ai bảo ta, lòng ta đầy tiểu thanh mai.”
“Lý Thanh Thanh, ta nên làm gì ?”
Điều gì là tốt? Sau khi uống rượu mừng hôn lễ thanh mai của huynh, ta không còn cách nào khác là đành gả cho huynh rồi.
Cố Tĩnh Sách khá hào phóng, trước khi hôn lễ hoàn tất, tiền thưởng đã được phân phát khắp thành.” Tiền của bản vương, kể từ lần đầu tiên gặp nàng ta đã giành dụm nó rồi, ta vốn dĩ muốn dùng nó nhưng lại không nỡ, lúc này có thể tận dụng triệt để nó rồi.
Mọi người ở Lĩnh Nam đều biết rằng Nam An Vương , người luôn được các cô gái yêu thích, cuối cùng cũng thành thân khiế nhiều cô nương rơi nước mắt.
Ta đã không nghĩ đến chuyến đi Thượng Kinh trong một thời gian dài, cho đến một ngày, một người ăn xin chặn xe của ta trên đường.
Tì nữ mở tấm rèm xe nặng nề màu tím cho ta, người ăn xin vén mái tóc rối bù che mặt lên, qua lông mày của cô ấy, ai có thể biết được vị thái tử phi xinh đẹp ngày xưa giờ đây lại có kết thúc như thế này.
Khi nghe tin Ứng thượng thư phạm tội tày trời, ngay cả Ứng Như Thị cũng không được tha. Mọi người trong triều đều khen ngợi sự tài trí của Triệu hành.
Ứng Như Thị ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt anh ấy dừng lại trên viên ngọc trên thái dương của ta rất lâu, như thể cô ta nhận ra ta, sau đó nhìn ta với ánh mắt hận thù: “Lý Khanh Khanh, ngươi cuối cùng vẫn chưa chết, thật đáng tiếc.”
Thị vệ bên cạnh tát cô ta một cái: “Sao ngươi dám vô lễ với vương phi như vậy.”
Cô ta lau vết máu trên khóe miệng, cười khổ, lại ngẩng đầu lên hỏi ta: “’Ta thấy Khanh Khanh vô cùng có sức hút, liệu rằng Khanh Khanh nhìn thấy Ứng Như Thị sẽ.” Ngươi nghĩ xem là có nghĩa gì?”
Câu này ta biết, khi Triệu Hành nhất kiến chung tình với Ứng Như Thị, ngài đã từng thốt ra câu này, trong đó có tên của cô ta, và nó đã trở thành một câu chuyện hay trong một thời gian.
“Mọi người đều nói ta và Triệu Hành tâm đầu ý hợp, ngài ấy thật sự xứng đáng làm thái tử, giàu có quyền thế, diễn xuất quá xuất sắc, lừa gạt tất cả mọi người, kể cả ngươi, chỉ có ta là người duy nhất còn tỉnh táo.” . Từ khi gả cho thái tử, Từ ngày đó ta mới biết bài thơ này không dành cho mình. Thì ra còn có một Lý khanh Khanh khác. Đoán xem trong sách của ngài ấy có gì? là con ngựa tre và quả thanh mai, Không phải chỉ có mình ta.”
“Sau khi ta đưa cho ngươi quả thanh mai, ngài ấy lại lấy một giỏ thanh mai khác ném trước mặt ta, bắt ta ăn từng quả một. Rất nực cười phải không? Ngài ấy rất thích ngươi nhưng không để ngươi phát giác được nửa phần. Ngài ấy chưa bao giờ chạm vào ta. Biết ta gải mang thai nhưng chỉ có thể dung túng ta, cùng ta diễn kịch. Vào cái đêm ở thành Thừa Thiên Môn, ta e rằng ngươi không biết ngài ấy lục trong đống hỗn loạn. tìm thấy thi thể người phụ nữ với chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy của ngươi, ngài ấy nôn ra một ngụm máu, may mà không phải là ngươi, ta cảm thấy nhẹ nhóm thay ngài ấy. Huệ cực bất thương ngài ấy biết mình sẽ không sống được bao lâu nên muốn Kéo ta xuống bồi táng cùng ngài ấy để anh ấy bịt miệng ta lại, bảo ngươi đừng những việc này đều không biết gì để cả nửa đời còn lại không nhớ nhung ngài ấy, ta rất hối hận. không đủ tàn nhẫn để giết ngươi.”
Ta lặng lẽ nhìn cô ta, không vui cũng không buồn: “ngươi nói chuyện này với ta là muốn làm gì?”
Ứng Như Thị mở to mắt nhìn bộ dáng bình tĩnh của ta, cô ta sững sờ hồi lâu rồi đột nhiên cười trong đau đớn: “Triệu Hành thì ra, thì ra đây là điều chàng mong muốn.”
Tên ăn xin điên cuồng bị lính canh đá ra. Có người cưỡi ngựa từ cuối con đường dài bay tới, trong gió còn sáng hơn cả mặt trời, hắn dừng ngựa lại bên cạnh ta, cười hỏi: “Vương phi , nàng có muốn ngồi ngựa của bổn vương không?”
Nhưng ta chưa kịp gật đầu thì ngài đã vòng tay qua eo ta, khi ta kịp phản ứng thì đã ngồi trong lòng ngài rồi. Lúc ta đang định kéo dây cương ngựa, ta đã bị Cố Tĩnh Sách ôm vào lòng, huynh ấy nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ đã băng hà.”
Ta ngước mắt nhìn trời, trời nắng chói chang, ta nhớ lại năm đó ta cập kê cùng cha đi về hướng Tây Bắc, Triệu Hành đã nói lời tạm biệt với ta, ta nói thái tử ca ca hãy đợi muội. Nhưng huynh ấy không đợi ta, hồi trẻ nói sẽ cùng nhau già đi. Bây giờ mọi thứ đã thay đổi, mọi chuyện đã kết thúc.
Năm nay ta hai mươi tuổi, huynh ấy hai mươi ba tuổi. Sau này ta chín mươi chín còn huynh ấy vẫn hai mươi ba.
Cố Tĩnh Sách cúi đầu nhìn ta, ta quay đầu nói: ” Tang lễ của bệ hạ, thiên hạ không cho phép tổ chức hôn sự, tiền bạc của chàng coi như bị lãng phí rồi.”
Ta thì thầm: “Nhưng ta sẽ đền bù cho chàng, chàng đừng chê nhé”.
Cố Tĩnh Sách nhướng mày, rất cẩn thận đặt lên mắt ta một nụ hôn ấm áp. huynh ấy nói:
” Ta nào dám? Lý gia Thanh Thanh.”
Huynh ấy khẽ cười một tiếng, một sợi tóc rơi xuống mặt : “Tám mươi năm còn lại sẽ là của nàng, mong nàng thương hại ta. Rượu thanh mai ở nhà đã ấm rồi, chúng ta cùng về uống đi. “
Ta quay đầu lại mỉm cười, móc ngón tay mình vào tay anh và im lặng đồng ý.
Trong tám mươi năm tới, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn, Tiểu Nam An Vương.
Thêm – Triệu Hằng
Đại xuyên chưa bao giờ có một thái tử xuất chúng như Triệu Hành. Người ta kể rằng khi hoàng hậu mang thai ngài, bà đã mơ thấy một luồng khí tím đến từ phía đông, và ngài ấy đã được phong là thái tử từ khi sinh ra. Thái tử Đoan Phương ngay từ khi còn nhỏ đã bộc lộ trí thông minh hiếm có, có thể đánh bại các học giả vĩ đại trong triều đình khi mới 8 tuổi. Thật là một đứa con ngoan nhưng lại đối với nữ nhi của Giang tướng quân rất yêu thích.
Thái tử Triệu Hành tuy trông trẻ con nhưng lại giống như một người trưởng thành, điều buồn cười nhất mà ngài ấy từng làm trong đời là giấu kẹo cung điện trong tay áo và chuẩn bị lấy nó ra cho tiểu cô nương của mình. Tuy nhiên, ngài ấy lại vô tình gặp phải hoàng hậu nương nương, những chiếc bánh ngọt trong tay áo của nàng ta vô tình vương vãi trên sàn nhà.
Ngài ấy nhìn cô con gái nhỏ của mình lớn lên từ một thân hình trắng như tuyết trở nên duyên dáng, nhưng ngày càng có nhiều người nhìn vào cô, chẳng hạn như chàng trai trẻ giống sói con vừa được Cung Nam An đón về cách hắn nhìn Khanh Khanh khiến ngài ấy đặc biệt không vui.
Triệu Hằng kỳ thực rất cô đơn, nhưng hắn có Lý Khanh Khanh. Nàng ấy sẽ cười khi cưỡi ngựa, và kỹ năng sử dụng dao của nàng ấy đặc biệt đẹp mắt. Chiếc chuông trên người nàng ấy mỗi bước đi đều vang lên và trèo tường để học cùng ngài ấy, và cô ấy ôm hai má mình và gọi anh một cách ngọt ngào là ” thái tử ca ca”. Mỗi lần nàng ấy kêu thái tử ca ca ,lòng ngài ấy lại khẽ run lên, như gợn sóng trong vực sâu, ngài tự an ủi mình thêm một thời gian nữa cho đến khi cô con gái nhỏ của ngài đủ lớn để trở thành Thái tử phi của ngài. Thái tử Triệu Hành rất giỏi nhẫn nại, nhưng lần đầu tiên anh cảm thấy chờ đợi là điều không thể chịu đựng được.
Lần đầu tiên anh cảm thấy đau là khi tay trái của khanh khanh bị thương, nhưng cô ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên và nói: “thái tử ca ca, không sao đâu.”
Năm Khanh khanh đi Tây Bắc là năm thứ mười lăm kể từ khi chuẩn bị cưới nàng, đáng tiếc lại bị ám sát và trúng độc thái y nói rằng hoàng thượng nhiều nhất chỉ có thể sống được năm năm. Ngài ấy từng cảm thấy trời cao đối với ngài, ngài xuất thân cao quý, ông trời đã ban cho ngài một Lý Khanh Khanh độc nhất vô nhị. Khi ngài nhìn cây đào chưa ra trái ở Đông Cung ngài lần đầu tiên trong đời nghẹn ngào rơi nước mắt.
Triệu Hành kỳ thực không sợ chết, nhưng phải làm sao, Khanh Khanh của ngài phải làm sao?
Sau đó, cô hỏi anh liệu ngài có nhớ những gì cô nói khi anh mười lăm tuổi cập kê không. Triệu Hằng thực sự nhớ tới, nàng đã nói, nếu Bá chủ chết, Ngọc Cơ sẽ không sống, nhưng Khanh Khanh và ngài sinh tử sẽ không thể tách rời, trăm năm sẽ ở bên nhau. Ngài biết rằng mọi điều cô nói đều là sự thật. Nhưng lúc đó ta rất xúc động, không khỏi nghĩ rằng lưỡi dao định mệnh sẽ rơi xuống nhanh như vậy.
Lần thứ hai anh cảm thấy đau đớn là khi nhìn thấy Khanh Khanh trong đám đông khi ngài sắp kết hôn, ngài gần như dùng hết sức lực để không bị ngã ngựa.
Ngài ấy từng với người khác tâm ý tương thông , ngài nói “ ta thấy Khanh Khanh thật quyến rũ”. Ngài ấy từng ở dưới những ánh đèn lồng nhìn ta với ánh mắt chán ghét.
Ngài ấy nói rằng qủa thanh mai có vị chua và đắng, nhưng ngài ấy vừa nhai vừa nhai từng quả một. Chỉ bằng cách này, ngài ấy mới có thể giảm bớt cơn đau.
Mama nhìn nhìn Triệu Hành lớn lên rất hiểu ngài, chỉ có thể thở dài: Bệ hạ sao phải khổ như thế ?” Triệu Hành lắc đầu, không nói gì.
Chiếc đèn lồng ở thành Thừa thiên môn một mặt có ghi “Sơn hà xã tắc”, nhưng mặt khác lại ghi “Khanh Khanh bình van vui vẻ”. Nhưng chiếc đèn lồng này không bay lên.
Thái tử Triệu Hằng từng nhìn thấy những cây đào trồng ngày xưa kết quả và Khanh Khanh cùng với những người bên cạnh thưởng thức chúng. Trong Lễ hội đèn lồng, ta đi ngang qua thấy một chiếc đèn lồng thỏ nhìn thấy nàng ấy cùng người bên cạnh ngắm pháo hoa.
Tất cả những gì ngài muốn là cô nương ấy và ngài trở thành người xa lạ , giờ cũng như ước nguyện được thành toàn rồi, cuối cùng ngài đã đạt được điều mình muốn.
Ngài hy vọng nàng ấy sẽ không bao giờ biết được điều này, chỉ cần nghĩ rằng khi còn trẻ nàng đã yêu nhầm người, từ nay về sau nàng ấy sẽ mãi hạnh phúc.
Năm thứ hai sau khi Khanh Khanh đến Lĩnh Nam, khi mật thám trở lại lần cuối, ngài ấy đã bệnh nặng. Mật thám nói, cô ấy đã gả cho người khác rồi, ngài ấy xua xua tay, nôn ra một ngụm máu. Làm sao có thể không vui cho được? Tám mươi năm còn lại của nàng ấy đã có người thay ta bảo vệ và chăm sóc nàng.
Nhưng làm sao có thể không đau lòng? Đó chính là cô gái ngài đã yêu thương suốt hai mươi năm.
Ngài ấy bệnh đến nỗi không đứng lên được nhưng lại không có chút lo lắng, trong đêm yên tĩnh, ngài nhắm mắt lại, trong giấc mơ, một cô nương hỏi ngài: “thái tử caca, thanh mai có ngon không?”
Ngài ấy che bức tranh lén họa cô nương ấy đi đỏ mặt và nói : “rất ngon.”
( hết )