Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cành vàng lá ngọc - Hoàn Chương 4: Cành vàng lá ngọc

Chương 4: Cành vàng lá ngọc

4:30 chiều – 07/06/2024

“Dạ, con biết rồi.”

Nhưng ta vẫn sẽ chơi cùng mọi người.

Ta thường xuyên đến lớp học, còn may một miếng đệm đầu gối cho thầy Tống trong lớp, ông ấy thường ngồi quỳ trên đệm, chắc chắn đầu gối rất đau.

Thầy Tống nói ông ấy rất thích, tặng ta một cuốn tập viết chữ, bảo ta phải hoàn thành trong một tháng rồi mang đến cho ông ấy.

Ta nắm quyển chữ và khóc hết cả nước mắt.

Ta ôm cuốn tập viết mà suýt khóc.

“Con thích thầy, sao thầy lại phạt con?” ta hỏi.

Thầy Tống nhịn cười, dùng thước gõ nhẹ lên bàn, “Nghe lời thầy chính là thích thầy.”

Ta ủ rũ trở về nhà.

Thái tử đến thăm ta, nhìn cuốn tập viết với vẻ mặt rất lạ, “Cuốn tập này là bản duy nhất, hãy giữ gìn cẩn thận.”

“Quý giá đến vậy sao?”

Ta cẩn thận cất giữ, sợ làm hỏng, không muốn làm phụ lòng thầy.

Lục hoàng tử cũng bận rộn lên, mỗi ngày đọc sách đến khuya, khi đến tìm ta thì nằm bò ra giường ngủ.

Tỉnh dậy là ăn.

“Có phải mẫu phi không cho đệ ăn gì không?” Ta lau miệng cho cậu ấy, cậu ấy ăn lúc nào cũng làm mặt mình dơ như mèo con.

Lục hoàng tử ôm một cái chân giò khóc trên vai ta, “Huhu, đệ không muốn học, đệ chỉ muốn chơi với tỷ thôi.”

“Vậy để tỷ đến tìm đệ chơi nhé.”

Mắt cậu ấy sáng lên.

Vậy là mỗi ngày khi cậu ấy tan học, ta ngồi xổm ở cửa sổ trò chuyện với cậu ấy.

Không ai biết, đây là bí mật của chúng ta.

Xuân đi thu đến, Thánh thượng chuẩn bị đi săn thu.

Lần này ta cũng theo.

“Mang theo giày cưỡi ngựa, lần này ta sẽ dạy muội cưỡi ngựa.” Nhị hoàng tử nói.

“Cả roi ngựa cũng chuẩn bị rồi.” Thái tử dặn ma ma, “Mang nhiều quần áo thay đổi và thuốc chống côn trùng.”

Ta và Lục hoàng tử không nghe họ nói gì, mỗi người một bọc nhỏ, cố nhét đầy đồ ăn vặt, Lục hoàng tử đưa ta một viên kẹo.

Cậu ấy thì thầm vào tai ta, “Có ngon không? Đệ giấu kẹo trong giày của tỷ, họ sẽ không phát hiện ra đâu.”

Ta gật đầu lia lịa.

“Lớn tiếng thế, ai cũng nghe thấy.” Thái tử bước đến, chìa tay ra trước mặt ta, “Ừm?”

Ta liếm mạnh một cái, rồi miễn cưỡng nhả viên kẹo ra tay hắn.

Hắn lau tay, khẽ gõ trán ta.

“Để muội ý ăn một viên đi, nhìn muội sắp khóc đến nơi rồi.” Nhị hoàng tử cười nói.

“Đừng khóc, bên đó có nhiều trái dại ngon hơn kẹo nhiều.” Tam hoàng tử nói.

Tứ hoàng tử gật đầu, “Ta sẽ săn một con thỏ cho muội chơi.”

Ta lại vui vẻ lên.

Khi chuẩn bị khởi hành, Lục hoàng tử bò lên xe ngựa của ta, lén lút vén áo, lộ ra một túi vải buộc quanh eo.

Cậu ấy như làm ảo thuật, lấy ra một nắm kẹo từ trong túi.

“Đệ có phải thông minh không?” Cậu ấy cười trộm, rồi ra hiệu im lặng, “Đừng nói ra.”

“Đệ thông minh thật.” Ta gật đầu mạnh, rồi cùng cậu ấy chui vào chăn ăn kẹo.

7

Thái tử luôn theo Thánh thượng, chúng ta hầu như không gặp hắn.

Chúng ta theo Nhị hoàng tử, hắn dạy ta và Lục hoàng tử cưỡi ngựa.

Hắn còn tìm cho ta một con ngựa con, không chạy nhanh nhưng ta có thể cưỡi được.

Chúng ta thi cưỡi ngựa, lần nào ta cũng thắng.

Ta biết họ cố ý để ta vui lòng nên mới thua.

Ta biết họ cố tình thua để làm ta vui.

Để cảm ơn họ, ta đặc biệt cùng bà vú làm ít bánh ngọt, họ đều rất thích ăn bánh ta làm.

“Nghỉ ngơi một chút nào.” Nhị hoàng tử nằm trên cỏ, nhìn bầu trời xanh mây trắng, ta và Lục hoàng tử cũng nằm theo, có một con đại bàng bay qua đầu chúng ta.

Nhị hoàng tử hỏi ta: “Sau này bé Đá Muội muốn làm gì khi lớn lên?”

Nhị hoàng tử hỏi ta, “Thạch Thử lớn lên muốn làm gì?”

“Muội muốn làm quan.” Ta ngồi dậy hỏi, “Giống như cha muội, làm quan lớn.”

Nhị hoàng tử cười nhẹ, hái một bông hoa dại đưa cho ta, “Không được, nữ nhi không thể vào triều làm quan.”

Ta chơi với bông hoa, rồi nghĩ lại, “Vậy muội sẽ làm đầu bếp trong Ngự thiện phòng, mỗi ngày làm nhiều món ngon cho các huynh.”

Nhị hoàng tử cười khẽ.

Một lúc sau, hắn nhìn bầu trời xanh thẳm và thở dài, “Giá mà không lớn lên thì tốt.”

“Lớn lên rất tốt đó, muốn ăn gì thì ăn.” Lục hoàng tử đang bận hái hoa nói.

Ta cũng muốn lớn lên, nhưng không nói gì.

Tối đó, họ mang về bốn con thỏ, Ngũ hoàng tử đòi nướng thịt thỏ, Lục hoàng tử không chịu, hai người cãi nhau một hồi.

Ta lén giấu mấy con thỏ đi.

“Thạch Thư muội muốn ăn gì?” Thái tử hỏi ta.

“Thịt nai nướng.” Ta chỉ vào con mồi ở ngoài kia, “Có rất nhiều nai đấy.”

Khi nướng thịt, ta và Lục hoàng tử lén uống rượu trái cây, ngọt lịm, rất ngon.

Nhưng uống xong, ta thấy mọi thứ trước mắt chồng lên nhau.

“Tại… tại sao lại có hai Thái tử vậy?” Ta nghiêng đầu đứng trước mặt hắn, nhìn chăm chú, “Sao huynh có quá nhiều tay thế.”

Khuôn mặt của Hoàng tử trở nên rất xấu, đen như than trong lò sưởi.

Thái tử mặt đen hơn than trong lò.

“Tiêu Chính Duệ!” Thái tử giận dữ nói với Lục hoàng tử, “Đệ muốn ta treo lên đánh phải không?”

Lục hoàng tử ôm ta ngồi xuống, không ngừng cho ta uống nước, “Đệ, đệ chỉ cho muội ấy nếm thử một ngụm thôi, không ngờ tửu lượng muội ấy kém vậy.”

“Muội ấy là trẻ con, sao có thể uống rượu được?” Thái tử giận dữ.

“Không phải lỗi của đệ ấy.” Ta nắm tay áo Thái tử, van xin hắn, “Là lỗi của muội.”

“Đứa bé ngốc.” Nhị hoàng tử vuốt nhẹ đầu ta, rồi nói với Hoàng tử, “Đừng giận, hãy trừng phạt cô ấy, cuối cùng thì cũng sẽ có một ngày này.”

“Ngốc nghếch.” Nhị hoàng tử xoa đầu ta, rồi nói với Thái tử, “Đừng giận nữa, để cô ấy nhớ đời, dù sao cũng có ngày này.”

Thái tử mặt lạnh, kéo ta ra khỏi tay Lục hoàng tử, bế ta về lều.

Ma ma và Xuân tỷ đón ta.

Bên trong lều ồn ào tiếng người nói chuyện, ta nheo mắt nhìn những cái bóng lấp lánh và thấy thật thú vị, cười suốt một hồi lâu.

Hôm sau khi tỉnh dậy, ta chỉ nhớ được vài chuyện này, còn lại đều không nhớ. Xuân tỷ kể rằng ta đã níu áo Thái tử, hỏi tại sao ngài ấy càng ngày càng hung dữ vậy.

Ta sợ đến mức chết lặng, biết rằng không thể tránh khỏi một trận đòn.

Quả nhiên, Thái tử nhắn lời, phạt ta viết đủ năm mươi trang chữ.

Tay ta gần như gãy lìa, cuối cùng Thánh thượng không thấy ta trong bữa trưa, đã cứu ta khỏi án phạt.

Hoàng tử cũng không nói gì, ta tính là thoát chết.

Thái tử cũng không nói gì thêm, coi như ta thoát được một kiếp nạn.

“Ngày mai chúng ta cùng vào bãi săn nhé,” Ngũ hoàng tử hô hào, “Không thì chúng ta đến đây làm gì.”

Thánh thượng đồng ý, dặn dò mang theo chúng ta.

Sáng hôm sau, ta chuẩn bị kỹ càng, cưỡi con ngựa con đi tìm họ, Nhị hoàng tử chỉnh lại yên ngựa cho ta, “Lát nữa đi theo ta, không được chạy lung tung.”

Ta gật đầu lia lịa.

Ngoại trừ Thái tử bận việc, chúng ta một nhóm vào rừng, ta nhìn thấy con hươu con và còn phát hiện ra một tổ thỏ.

Ta đứng dưới gốc cây, lần đầu tiên thấy con sóc đá, nó nhảy nhót lung tung trên cây, đuôi dài xù xì thật là dễ thương.

Ta hưng phấn gọi Lục hoàng tử đến xem.

“Thật sự có sóc đá.” Ta quay lại, đột nhiên phát hiện mọi người đều chạy về hướng khác, “Các huynh đi đâu vậy?”

Ta vội chạy theo.

“Tiểu Thạch Thư.” Nhị hoàng tử đẩy bụi cây ra, chạy về phía ta, “Phía trước có gấu, ta đưa muội trở về.”

Nhưng con ngựa của Nhị hoàng tử hí vang, hoảng loạn chạy vào rừng, Nhị hoàng tử không đuổi theo ngựa, mà kéo ta chạy ngược lại.

Ta chạy thở không ra hơi, nhưng không dám dừng lại.

“Họ đâu rồi?” Ta hỏi.

Nhị hoàng tử đột nhiên dừng lại, kéo ta chạy ngược lại.

Ta vừa chạy vừa nhìn lại, không xa có một cái bóng đen như con lợn, đang nhìn chằm chằm chúng ta với ánh mắt đáng sợ.

8

Ta bị thương.

Khi tỉnh lại, trước giường là rất nhiều người.

Nhị hoàng tử đôi mắt đỏ hoe, áy náy nhìn ta.

Sau này ta mới nhớ, khi con heo rừng lớn lao lao đến gần, ta đã ôm Nhị hoàng tử làm bức chắn.

Sau này ta mới nhớ lại, khi con lợn rừng lao tới, ta đã ôm Nhị hoàng tử chắn một nhát.

Sau đó ta ngất đi.

Sau đó, đội vệ binh đến kịp, lợn rừng cũng bị bắn chết.

Ta động đậy, sau lưng đau rát.

chac sĩ nói rằng xương sau của ta đã gãy, chỉ có thể nằm ngửa.

Vì vậy, trên đường trở về, ta cũng nằm trên xe ngựa, nhưng ta cũng không buồn chán, vì họ luân phiên đến bên ta trò chuyện.

Đại phu nói xương ở sau lưng bị gãy, chỉ có thể nằm sấp ngủ.

Vì vậy trên đường về, ta cũng nằm sấp trong xe ngựa, nhưng ta không chán, vì mọi người đều thay phiên đến nói chuyện với ta.

“Ra vẻ.” Thái tử chọc vào đầu ta, “Thân thể nhỏ bé của ngươi, không đủ để con lợn rừng ăn một bữa.”

Ta bĩu môi, nhỏ giọng cãi lại, “Không thể nào, giờ muội rất mập.”

Thái tử bị ta làm tức giận, nhắm mắt nghỉ ngơi không thèm để ý ta.

Ngài càng lớn càng dữ, điều này ta đã biết từ lâu, nên không dám nói gì thêm, chỉ mê man nằm đó, đột nhiên ngài hỏi ta.

“Nếu là ta, ngươi có chắn cho ta không?”

Ta gắng gượng mở mắt, không nghĩ ngợi mà gật đầu.

“Đổi lại là ai trong các ngươi, ta cũng sẽ bảo vệ.”

Thái tử mỉm cười, giọng điệu không tốt, “Ngươi đúng là người tốt, Bồ Tát đầu thai cứu độ chúng sinh?”

“À?” Ta không biết trả lời thế nào, cắn môi nhìn ngài.

Thái tử thở dài, “Tranh cãi gì với ngươi, ngốc nghếch, ngủ đi.”