Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cành vàng lá ngọc - Hoàn Chương 5: Cành vàng lá ngọc

Chương 5: Cành vàng lá ngọc

4:31 chiều – 07/06/2024

Ta thật sự ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, người bên cạnh đã thay đổi thành Nhị hoàng tử.

“A Thư, ngoài việc làm đầu bếp, ngươi có nghĩ đến việc thành thân không?” Ngài hỏi ta.

Ta lắc đầu.

Ta chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân.

“Vậy A Thư thích ai nhất?” Nhị hoàng tử rót trà cho ta.

Câu hỏi này Lục hoàng tử cũng từng hỏi ta, ta đã có sẵn câu trả lời, “Đều thích cả.”

Nhị hoàng tử mím môi cười, bất lực xoa đầu ta, “Biết rồi. A Thư dưỡng thương tốt, mau mau lớn lên nhé.”

Ta nghiêm túc gật đầu.

Ta hồi phục rất nhanh, chỉ một tháng rưỡi là có thể chạy nhảy khắp nơi.

Nhưng kinh thành lại bắt đầu có tuyết rơi, ta rất sợ lại gặp thiên tai như năm ngoái, sau này ta phát hiện, không chỉ ta sợ, mọi người đều sợ.

Nhị hoàng tử xin đi lên phía Bắc thị sát.

Hiền phi nương nương khóc trước mặt Thánh thượng, “Thằng bé chỉ mới mười một tuổi, còn quá nhỏ để đến đó.”

Nhị hoàng tử vẫn đi, trước khi đi, ngài mang đến cho ta hạt dẻ nướng và bánh hoa quế của Trường Xuân cung.

“A Thư chăm sóc tốt cho mình.” Ngài cười nói.

Ta và Tam, Tứ, Ngũ, Lục hoàng tử cùng tiễn ngài ra khỏi cung, đứng trên tường thành vẫy tay, cùng hô to, “Sớm trở về.”

Ngài cưỡi ngựa đáp lại chúng ta.

Chưa đầy vài ngày, Thái tử cũng phải đi, ngài đi xa hơn, cũng nguy hiểm hơn.

Đêm trước khi đi, ta đã làm xong một đôi gối đầu gối để tặng ngài, ngài vỗ vỗ tay ta, trầm giọng nói, “Học hành cho tốt, rảnh rỗi thì sang chỗ mẫu hậu ta, học cách xử lý công việc.”

“Muội cũng không thể làm quan, không cần nghiêm túc vậy đâu.” Ta thấp giọng nói.

“Ai nói?” Thái tử nghiêm mặt, “Những thứ nên học đều phải học, đừng tin mấy lời nữ nhi vô năng chính là đức.”

Ta ừ một tiếng, muốn nhắc ngài trên đường cẩn thận.

Ngài lại liên tục dặn dò ta, “Trở về ta sẽ kiểm tra bài tập, không được bỏ sót đâu, nếu không ta sẽ phạt nặng muội.”

Ta đành gật đầu.

Sáng hôm sau, Thái tử lên đường.

Tam hoàng tử lo lắng nói, “Thái tử ca lần đầu ra trận. Họ nói đánh trận rất đáng sợ, đầu người lăn lóc khắp nơi.”

“Không đánh trận, người dân sẽ bị mất mạng.” Tứ hoàng tử thở dài.

“Đợi ta lớn lên, ta nhất định dẫn binh giết sạch bọn man di Bắc Mạc.” Ngũ hoàng tử đấm tường.

Ta và Lục hoàng tử không dám nói gì, trong lòng lại lo lắng cho sự an nguy của Thái tử.

Đó là chiến trường, đao kiếm không có mắt.

Đêm đó ta mơ một giấc mơ đáng sợ, trong mơ Nhị hoàng tử bị chôn vùi dưới núi tuyết, còn Thái tử toàn thân đầy máu.

Ta khóc tỉnh dậy, ma ma ôm ta, nhẹ nhàng vỗ về, “Mơ đều ngược lại, hai vị điện hạ nhất định sẽ an toàn trở về.”

Hôm sau ta xin Hoàng hậu nương nương một quyển kinh Phật, mỗi ngày cùng bà vào tiểu Phật đường chép kinh Phật.

Lục hoàng tử rảnh rỗi cũng đến đọc kinh cùng ta, nhưng cậu đọc được vài câu là gục lên đầu gối ta ngủ.

Chờ mãi, cuối cùng gần Tết, Nhị hoàng tử đã trở về.

Hắn gầy đi rất nhiều, khuôn mặt trắng mịn chan đầu chay giờ bị lạnh và đỏ rực.

Vua và phi tử rất vui mừng, ta cũng vui mừng.

Nhị hoàng tử gầy đi rất nhiều, gương mặt trắng nõn ngày nào giờ bị lạnh đến khô ráp, đỏ ửng.

Thánh thượng và Hiền phi đều rất vui mừng, ta cũng vậy.

“Nhìn này, xem ta mang gì cho muội.” Sau khi ở bên Hiền phi hai ngày, sáng ngày thứ ba, Nhị hoàng tử đến tìm ta.

Trong lòng bàn tay ngài có một viên đá trong suốt.

“Thật đẹp, huynh làm sao mà có vậy?”

“Ở đó có một mỏ khoáng sản, tuyết rơi rất nhiều, nhưng họ cũng không quan tâm. Một ngày nọ xảy ra tuyết lở, chôn vùi nhiều người.”

Ta nghe mà tim đập thình thịch.

“Ta đi cứu người, cũng bị chôn vùi nửa ngày, khi lạnh đến mê man, ta vô tình nhặt được cái này.”

Mũi ta cay xè, không ngờ ngài đã trải qua chuyện nguy hiểm như vậy.

“Đừng khóc.” Nhị hoàng tử dịu dàng nói, “Ta chẳng phải đã sống sót trở về rồi sao. Còn nữa, chuyện này là bí mật, muội đừng nói với ai đó.”

Ta biết ngài sợ Hiền phi lo lắng, sau này không cho ngài ra ngoài.

“Được.” Ta đưa viên đá lại cho ngài, “Cái này rất quan trọng, huynh giữ làm kỷ niệm đi.”

Nhị hoàng tử lại đưa cho ta.

“Nó rất quan trọng, muội giữ giúp ta, sau này đưa lại cho ta.”

Ta tìm một cái hộp nhung, cất kỹ viên đá vào.

Nhưng đến ngày Tết, Thái tử vẫn chưa trở về, ta tạm thời chuyển vào cung Khôn Ninh, ở cùng Hoàng hậu nương nương.

Năm mới năm nay, tuy từ phía Bắc báo tin thắng trận, mọi người đều rất vui, nhưng chúng ta vẫn trải qua một cái Tết lặng lẽ.

Ngày lễ Nguyên Tiêu, ta đang làm bánh trôi trong bếp với ma ma, Lục hoàng tử đột nhiên xông vào.

“A Thư.” Mắt cậu đỏ hoe, vết nước mắt khô đọng lại trên mặt.

“Có chuyện gì vậy?” Ta nhìn cậu.

“Đại ca, Thái, Thái tử,” cậu bỗng khóc òa, “Đại ca mất tích rồi, tìm mười mấy ngày cũng không thấy.”

Trước mắt ta tối sầm, ngồi phịch xuống ghế.

9

Ta cố gắng đến cung Khôn Ninh. Nghe người đến báo lại chi tiết.

Thái tử trú tại huyện Đông An, chiến trường chính cũng ở đó, ngài đã đánh lui địch, nhưng không ngờ chúng lại đi 300 dặm đến huyện Đông Ninh.

Hôm đó Thái tử đang chuẩn bị trở về kinh, nghe tin quân báo, liền mang binh đi.

Lần này, trong huyện Đông Ninh có gian tế, tiết lộ tuyến đường hành quân của Thái tử.

Quân của Thái tử bị quân Bắc Mạc tấn công, trong hỗn loạn, Thái tử cũng mất tích.

Họ tìm khắp nơi, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Hoàng hậu nương nương ngất mấy lần, ta lại chuyển vào cung Khôn Ninh ở cùng bà, Thánh thượng phái nhiều người đi tìm.

Buổi tối, ta và mấy hoàng tử ngồi đờ đẫn trong sân cung Khôn Ninh.

Ngũ hoàng tử đòi đi tìm, Lục hoàng tử nói: “Nhị ca đã xin đi rồi, nhưng phụ hoàng không đồng ý.”

Ngũ hoàng tử tức giận đá đổ cái lò bên cạnh.

Hoàng hậu nương nương gầy đi nhiều, thời gian niệm Phật cũng tăng lên, ta cũng chẳng còn hứng thú gì, việc làm nhiều nhất mỗi ngày là chép kinh.

“A Thư, sinh nhật mười tuổi của tỷ sắp đến rồi, tỷ muốn quà gì?” Lục hoàng tử tan học đến tìm ta.

Ta lắc đầu, nằm bò trên bàn nhìn cậu.

“Thiếu một người, không muốn tổ chức.” Ta thở dài.

Lục hoàng tử cũng thở dài, cùng nằm bò trên bàn với ta, nhìn chằm chằm những chồi non ngoài cửa sổ.

Nhị hoàng tử bận rộn hơn, Hiền phi nương nương trong hậu cung dần chiếm ưu thế so với Hoàng hậu nương nương, nhưng Hoàng hậu nương nương không hề quan tâm, mỗi ngày chỉ ôm quần áo của Thái tử, quỳ trước Phật.

“Ngũ điện hạ lại đến thao trường à?”

“Ừ, Ngũ ca nói muốn làm đại tướng quân, bảo vệ tổ quốc.” Lục hoàng tử thở dài, “A Thư, bọn họ đều có điều muốn làm, tại sao chỉ có ta là không?”

Ta cũng thở dài, “Ta cũng không.”

Ước nguyện của ta rất đơn giản, chỉ là bảy người chúng ta đầy đủ, bình an.

Mãi mãi ở bên nhau.

Trước sinh nhật mười tuổi của ta, cha ta vào cung thăm ta, trước khi đi dặn dò ta: “Quận chúa đừng ở cung Khôn Ninh nữa, rảnh rỗi hãy qua lại nhiều với Nhị hoàng tử.”

Ta không hiểu nhìn cha.

“Tại sao?”

Cha ghé vào tai ta nói nhỏ: “Thái tử mười phần thì chín là không về được, Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ được phong làm Thái tử.

“Ngươi ở lại bên Hoàng hậu nương nương cũng không có ích gì.

“Ngươi mười tuổi rồi, phải học cách lo cho tương lai của mình.”

Hôm đó ta cãi nhau với cha, tức giận đến mức ông phất tay áo bỏ đi.

Thái tử chắc chắn sẽ trở về, Nhị hoàng tử cũng không hề nghĩ đến vị trí Thái tử.

Sáu huynh đệ bọn họ rõ ràng tình cảm rất tốt, nhưng những người đó vì lợi ích của mình, lại muốn ly gián họ, khiến họ trở thành đối thủ.

Ngày sinh nhật, ta nhận được rất nhiều quà tặng, khi đang cúi đầu dọn dẹp, nghe thấy tiếng cửa mở.

“Xuân tỷ hôm nay vất vả rồi, tỷ nghỉ ngơi sớm đi, ta tự mình rửa mặt.” Ta không quay đầu lại nói.

“A Thư!”

Bỗng một giọng nam khàn khàn vang lên sau lưng, ta đột nhiên quay đầu, món quà trong tay rơi lả tả xuống đất.

“Thái tử.” Mắt ta lập tức đỏ lên.

Thái tử không gầy đi mấy, nhưng đã lớn hơn nhiều, chiều cao cũng cao hơn, ngài tiến lên dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho ta, nghẹn ngào nói: “Đừng khóc, ta trở về an toàn rồi.”

Ta cắn tay mình một cái, rất đau.

“Không phải mơ.” Ta mỉm cười qua dòng nước mắt.

Thái tử chọc vào đầu ta, “Vẫn ngốc như vậy.”

Ta vui quá, đây là món quà sinh nhật quý giá nhất ta từng nhận được, ta vừa khóc vừa cười, hỏi ngài rất nhiều câu hỏi.

Thái tử ở chỗ ta nửa giờ, ta mới biết ngài lẻn vào cung, trước tiên đến gặp ta.

“Ngài mau đi gặp Hoàng hậu nương nương đi.” Ta giục ngài, “Bà nhớ ngài lắm.”

Thái tử thấp giọng nói: “Không vội. Ta sẽ ra ngoài trước, ngày mai buổi chiều sẽ báo tin ta trở về.”

Ta không hiểu nhìn ngài.

“Trước đó, muội đừng nói với ai rằng ta đã trở về.”

“Được, ta không nói.” Ta gật đầu, hứa với ngài.

10

Chiều hôm sau, quả nhiên có tin tìm thấy Thái tử.

Hoàng hậu nương nương rất vui, chạy ra từ Phật đường, đi tìm Thánh thượng.

“Chắc chắn tìm thấy rồi, tin tức không thể sai, ngươi đừng lo.”

Hoàng hậu nương nương dựa vào lòng Thánh thượng khóc, ta và Nhị hoàng tử cùng đóng cửa thư phòng, đứng ở cửa.

Ta cũng rất vui, nhưng không dám thể hiện quá rõ, sợ Nhị hoàng tử phát hiện.