Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Trọng sinh tỷ tỷ đẩy ta cho một thư sinh nghèo - Hoàn Chương 2: Trọng sinh tỷ tỷ đẩy ta cho một thư sinh nghèo

Chương 2: Trọng sinh tỷ tỷ đẩy ta cho một thư sinh nghèo

4:02 chiều – 04/06/2024

Cuối cùng cũng đợi được hắn.

Ta mang ba cân thịt và hai bó rau, nhìn Cố Duyên Chi, Cố Duyên Chi cũng nhìn ta, ngẩn ra, rồi gật đầu.

“Được, con đi nấu ngay.” ta nói.

Đồ ăn nấu xong, ba người chúng ta ngồi mỗi người một bên.

Lão Lư và Cố Duyên Chi trò chuyện với nhau về việc triều chính, ông ấy khuyên Cố Duyên Chi, “Tướng quân đã không thể làm gì, chi bằng không làm gì cả. Nghe nói tướng quân nuôi mười mấy thiếp thất, sao không tự mình hưởng lạc một chút?”

Thật ra tình cảnh của Cố Duyên Chi hiện tại rất khó xử.

Hắn vốn dĩ là trọng thần được thánh thượng coi trọng, nhưng tỷ tỷ của hắn lại mưu hại hoàng tử và phi tần trong hậu cung, bị phát giác, giờ thì đang bị giam trong lãnh cung, Cố Duyên Chi bị liên lụy, tất cả chức vụ đều bị bãi miễn, cuối cùng tạm thời trở thành một kẻ rảnh rỗi như bây giờ.

Kiếp trước, từ thời điểm hiện tại cho đến mười năm sau khi phản loạn và bị giết chết, cuộc đời của hắn, luôn bị tỷ tỷ và nhi tôn liên lụy, luôn u sầu bất đắc chí.

Và trong mười năm này, tổng cộng có hai sự việc xảy ra làm thay đổi vận mệnh của Cố Duyên Chi, ta chỉ cần thay đổi hướng đi của hai việc này, là có thể thay đổi vận mệnh của hắn rồi.

Còn những việc khác, ta không muốn can thiệp.

Việc đầu tiên, là dịp đi săn vào mùa xuân, tam hoàng tử và thánh thượng gặp phải một con gấu hoang trong rừng, tam hoàng tử vì quá sợ hãi nên bỏ mặc thánh thượng, tự mình chạy thoát, sau khi trở về, tam hoàng tử tự biết mình có lỗi, sợ sệt, lại nói là Cố Duyên Chi đã dạy hắn làm như vậy.

Thánh thượng vốn định khôi phục lại chức vụ và quyền hạn của Cố Duyên Chi, nhưng vì chuyện này đương nhiên không nhắc lại nữa.

“Thầy ăn rau đi.” ta phá vỡ bầu không khí nặng nề, lại gắp rau cho Cố Duyên Chi, “Không cho thêm ớt, tướng quân ăn nhiều một chút.”

Cố Duyên Chi nhìn ta, nhướng mày, “Ngươi biết ta không ăn cay?”

“Khẩu vị của tướng quân, mọi người cũng biết mà, hehe.”

Cố Duyên Chi nhìn ta một cách suy tư.

Sau bữa ăn, ta chủ động đề nghị cùng Cố Duyên Chi chơi cờ, thật bất ngờ là hắn đã không từ chối ta.

Kỹ năng chơi cờ của Cố Duyên Chi rất tốt, đi cờ sạch sẽ, dứt khoát, ta và hắn giống nhau, nên khi chơi cờ, liền một lúc sau quên cả thời gian.

Đến khi tỉnh lại, trời đã tối, Cố Duyên Chi cáo từ lão Lư, ta vội vàng hỏi hắn, “Tướng quân, ngày mai chúng ta tiếp tục chứ?”

Cố Duyên Chi nhìn ta cười như không cười, “Ngươi rất thích chơi cờ với ta?”

“Phải, chơi cờ với tướng quân rất thú vị.”

Cố Duyên Chi nhếch môi, “Ngày mai ta có việc.”

“Việc gì, có cần ta giúp không?”

Cố Duyên Chi nhìn ta một cái, thấp giọng nói, “Ngày mai ta sẽ đến.”

Ngày hôm sau, Cố Duyên Chi thật sự đến, sau bữa ăn, ta mang bàn cờ ra, gọi hắn cùng chơi cờ.

Ta luyên thuyên tìm chuyện nói với hắn cả buổi, Cố Duyên Chi thỉnh thoảng có đáp lời vài lần, bầu không khí khá tốt.

Vào ngày mùng năm tháng giêng, khi ta lén rời khỏi phủ tướng quân qua cửa phụ lần nữa, lại bị thiếp thất trước đó phát hiện, cô ta nói với quản gia, quản gia mắng ta một trận và đổi khóa cửa phụ ngay lập tức.

Chiều hôm đó, ta không đến được chỗ lão Lư.

Buổi tối, vì tức giận, ta đã đánh người thiếp thất tên Lục Yêu kia một trận.

Nhưng lạ thay, ngày hôm sau, khóa cửa góc lại bị tháo, khi ta vui vẻ đến chỗ lão Lư, Cố Duyên Chi đã ở đó.

“Hôm qua không đến?” Hắn hỏi ta.

“Phải, trong nhà có chút việc.” ta lắc lắc giỏ đồ, “Mua được đầu cá, trưa nay ăn đầu cá đậu phụ.”

Khi ta đang bận rộn trong bếp, ngẩng đầu lên, thấy Cố Duyên Chi khohắny dựa cửa từ bao giờ, lặng lẽ quan sát ta.

“Tướng quân đói không? Cơm sắp xong rồi.” ta cười, hắn đột nhiên nói, “Khóa là ta bảo Lưu Dụ tháo.”

Ta ngẩn người, nhìn hắn, mắt tròn xoe ngạc nhiên.

Cố Duyên Chi bị vẻ mặt của ta làm cho vui vẻ, “Dán râu, mặc đồ nam nhân, nghĩ mình là đàn ông sao?”

Ta nuốt nước bọt, khóe miệng giật giật, “Tướng quân sớm đã nhìn ra ta là Thẩm Dung à, ta ngụy trang tốt thế mà.”

Hắn nói vẻ mặt trêu chọc, “Ngươi tự đánh giá cao bản thân mình quá rồi, ngươi chẳng thông minh chút nào.”

Ta vừa định nói thì con dao làm bếp trên tay trượt đi làm đứt một mảnh thịt trên ngón tay, máu lập tức trào ra.

Cố Duyên Chi vội bước đến, đỡ lấy tay ta, nhíu mày, “Rửa bằng nước sạch trước đi, ta có mang thuốc.”

Rồi hắn cầm tay ta, múc nước rửa vết thương, đổ bột thuốc lên, bột thuốc co lại khiến ta đau đến rơi nước mắt, hắn liếc ta một cái, “Đau lắm à?”

Ta gật đầu, “Như bị roi đánh.”

Cố Duyên Chi ngừng lại, nhìn ta, “Ngươi đang trách ta xử sự không công bằng à?”

Ta lắc đầu, “Ta không dám trách, tướng quân làm gì cũng đúng.”

Hắn mím môi, “Ngươi đánh nhau gây rối, không đáng phạt sao?”

Ta bĩu môi.

“Vết thương đã lành chưa?”

Ta gật đầu, “Lành rồi, nhưng trời âm u mưa thì vẫn đau.”

Cố Duyên Chi nhíu mày, vẻ mặt có chút cảm động.

“Đi thôi.”

Ta chạy theo, “Đi, đi đâu?”

“Hôm nay không nấu cơm nữa, để khỏi có người lại trách ta ngược đãi người đó.” Hắn chắp tay sau lưng, đi về phía trước.

Ta cúi đầu bước theo, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, không biết Cố Duyên Chi từ đâu lấy ra một cây dù, rồi dừng lại chờ ta.

Ta không dám tới gần, hắn nhíu mày, hung dữ nói: “Lại đây.”

Ta ngoan ngoãn theo sau, trên đường không có nhiều người, hắn đi không nhanh không chậm, tuyết rơi trên dù kêu soạt soạt, như cách biệt hai người bọn ta với thế gian.

“Ta chuộc ngươi về, nhưng không có ý gì khác, ngươi cũng không cần tốn công để lấy lòng ta.”

Rất lâu sau, hắn đột nhiên nói.

“Trừ việc làm thiếp của ta, những yêu cầu khác, ngươi có thể tùy ý đề xuất, ta sẽ cân nhắc.”

Ta cúi đầu, cảm thấy đây là cơ hội tốt, đang suy nghĩ cách làm sao nói với Cố Duyên Chi về dịp đi săn vào mùa xuân sắp tới, chợt hắn đột nhiên giọng nghiêm lại, có chút không vui, “Khóc cái gì?”

Ta không khóc mà, ta định giải thích, mắt nhìn qua, lại thật sự ép ra một giọt nước mắt, nhìn hắn.

Hắn nhíu mày, thở dài, “Thôi, tùy ngươi vậy.”

“Thật sự là tùy ta sao?” ta cười, “Vậy tướng quân, bây giờ ta đói quá, ngài mời ta ăn cơm nhé.”

Hắn khựng lại, liếc nhìn ta, bất đắc dĩ nói, “Được lắm, càng ngày càng được đà.”

Ta cười hí hửng theo sau, “Ta muốn ăn đầu cá, hôm nay mua mà chưa được ăn. Nhưng, chúng ta đi rồi, lão Lư trưa nay lại không có cơm ăn.”

“Ngươi nói nhiều quá,” hắn nghiêng dù về phía ta, “Ta đã bảo người nấu cơm cho ông ấy rồi.”

Ta giơ ngón cái, “Tướng quân chu đáo thật.”

Ta nhịn cười, “Nịnh bợ cũng giỏi.”

Dịp đi săn mùa xuân ngày càng đến gần, ta quyết định không tới chỗ lão Lư nữa, mỗi ngày ở nhà đợi Cố Duyên Chi.

Bên ngoài thư phòng, ta gõ vài lần mới có tiếng đáp lại, đẩy cửa vào, Cố Duyên Chi nhìn ta, ánh mắt lại rơi vào giỏ đồ ăn ta mang bên mình.

Ta cười bước tới, “Là món canh mà tướng quân thích uống nhất, ngài nhanh uống khi còn nóng nha.”

Cố Duyên Chi chống má nhìn ta, ta đưa bát cho hắn, “Muốn ta đút cho ngài không?”

Cố Duyên Chi thực sự liếc ta một cái, rồi nhận bát tự mình cầm uống.

Ta ngồi đối diện nhìn hắn, động tác uống canh của hắn rất đẹp, trong mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý, uy nghiêm.

“Nhìn đủ chưa?” Cố Duyên Chi hỏi ta.

“Chưa đủ.” ta lắc đầu, nói xong liền hối hận, đỏ mặt nhìn hắn, hắn cúi đầu uống trà, nhạt nhẽo nói, “Ta không phải là một đối tượng tốt, ngươi không cần nhất thiết tốn công ở đây.”

Ta gật đầu, “Vậy thế này đi, tướng quân cho ta ở trong phủ hai năm, hai năm sau ta sẽ đi, được không?”

Cố Duyên Chi nhìn ta không hiểu.

Vì hai năm sau, hai sự việc ảnh hưởng lớn đến vận mệnh của hắn sẽ không còn, ta cũng có thể rút lui thành công.

“Ta đảm bảo, qua hai năm ta chắc chắn rời đi, nhất định không dây dưa với ngài.”

Hắn nhíu mày, giọng có chút gay gắt, “Tùy ngươi.”

Có được lời hứa của hắn, ta lập tức yên tâm, trước khi đạt được mục tiêu, hắn sẽ không đuổi ta đi.

“Đa tạ tướng quân, ta đi đây!”

Vậy là ta không cần mỗi ngày đưa canh nữa, đến lúc cần nhắc hắn là được, nhưng dạo này hắn lại vài lần xuất hiện trước viện của ta, ta ra đón hỏi, “Tướng quân tìm ta có việc à?”

Hắn liếc nhìn ta, nói: “Nhà của ta, ta đi dạo xung quanh được không?”

“Ồ, tất nhiên là được rồi, tướng quân cứ đi từ từ, đi thong thả nha.”

Hắn nhìn ta một cái thật sâu, rồi vung tay áo bỏ đi.

Nha hoàn bên cạnh kỳ quái nói: “Tướng quân sao trông lại có vẻ như không được vui nhỉ?”

“Có lẽ vì mãi chưa được phục chức, nên có lẽ hắn vẫn buồn bực.” ta thở dài, đợi thêm vài ngày nữa thôi.

Ngày hôm sau đi dạo, ta lại gặp Cố Duyên Chi, đối diện nhau, ta tiến tới và hành lễ.

Cố Duyên Chi ho vài tiếng, cố ý nói chuyện với ta một lúc, giữa chừng lại ho mấy lần.

“Tướng quân hình như bị bệnh thì phải.” Nha hoàn xót xa nói.

“Vậy ngày mai ta sẽ nấu ít canh mang qua cho hắn vậy.” ta thở dài.

Trưa hôm sau, ta lại hầm canh nữa mang đến cho Cố Duyên Chi, trông hắn có vẻ tâm trạng rất tốt, “Canh này ngon, ngày mai tiếp tục.”

Ta sững sờ nhìn hắn, không nhịn được tự mình uống một bát, không có gì đặc biệt mà.

Sau khi ta trở về, nha hoàn trong phòng ta kinh ngạc không thôi, “Tướng quân chưa bao giờ uống canh người khác đưa tới.”

“Không thể nào, Lục Yêu mấy vị thiếp thất bọn họ không phải đã từng đưa rồi sao?”

Tiểu nha hoàn bịt miệng cười bí hiểm, kéo ta trốn bên ngoài chính viện xem náo nhiệt, quả nhiên thấy Lục Yêu mang theo giỏ đồ ăn đến chính viện, nhưng chưa vào đến cổng đã bị đuổi ra.