Trọng sinh quay trở lại ngày hai tỷ muội ta bị bán. Tỷ ấy đã đẩy ta cho vị tướng trẻ nổi danh lạnh lùng và khát máu, “Muội muội ta xinh đẹp ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ phục vụ tốt cho tướng quân.”
Kiếp trước, tỷ ấy nhìn trúng vẻ đẹp của tướng quân, không tiếc đẩy ta cho một thư sinh nghèo khó. Sau này người thư sinh kia đỗ đạt cao, thăng quan tiến chức và được phong tể tướng. Còn tỷ ta thì bị vị tướng trẻ u ám kia hành hạ đến chết.
Vì vậy, kiếp này tỷ muốn chọn lại.
Nhưng tỷ ấy đã không biết rằng, ta vốn sinh ra đã có mệnh phú quý, dù cho ta có lấy ai, thì người đó cũng sẽ thăng quan tiến chức, tiền đồ rộng mở.
Tỷ ấy cũng không biết rằng, ta đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.
Khi Thẩm Thanh khóc lóc cầu xin vị tướng quân hãy chuộc ta, ta liền biết tỷ ấy cũng đã trọng sinh.
Ba tháng trước, cha ta phạm ta lớn, khiến cả Thẩm gia bị kết án, trên dưới toàn bộ nam đinh trong phủ bị xử ta lưu đày, nữ quyến thì bị bán làm nô, tỷ muội ta vì chưa thành thân nên bị đưa vào giáo phường làm kỹ nữ.
Hôm nay là ngày lên bảng, nếu có ai đó chịu chuộc hai bọn ta đi, coi như đã cứu bọn ta khỏi một ải khổ nạn.
Kiếp trước vào ngày này, người mà tướng quân chỉ định ban đầu là ta, nhưng Thẩm Thanh đã đẩy ta xuống khỏi đài cao làm ta gãy chân, nhân cơ hội đó để tỷ ấy được theo tướng quân đi.
Nhưng vào phủ tướng quân, tỷ ấy lại không có được cuộc sống tốt đẹp, mà ngày ngày đấu đá với một đám phi tần trong phủ, sau này tướng quân vì theo tam hoàng tử phản loạn thất bại, bị bắn chết bởi loạn tiễn, còn Thẩm Thanh thì lại một lần nữa bị đưa vào giáo phường.
Lúc đó, phu quân của ta, Ôn Thanh Hà, đã được phong làm tể tướng, chỉ dưới một người mà trên vạn người, ta cũng sớm thoát kiếp khốn khổ, sau đó được phong tặng tước hiệu trở thành “cáo mệnh phu nhân”
Thẩm Thanh ghen tị đến phát điên, đánh ngất ta và mang ta về căn nhà cũ của Thẩm gia, sau đó đốt cháy cả hai bọn ta rồi cùng chết.
Lúc tỉnh dậy, cả hai đã trọng sinh quay trở lại ngày này.
Khi tướng quân giơ tay chỉ về phía bọn ta, tỷ ấy nhắn đẩy ta lên phía trước, khóc lóc nói: “Tướng quân, muội muội của ta xinh đẹp ngoan ngoãn, ngài nhất định sẽ thích cô ấy.”
Tướng quân mắt sâu như biển, không biểu cảm nhìn ta, sau đó gật đầu, “Vậy chọn cô ấy đi.”
Ta nhìn Thẩm Thanh khóc thương tâm, khẽ nhếch môi, tỷ ấy ôm ta với vẻ tình cảm bịn rịn không nỡ, “Muội muội ngoan, muội nhất định phải nghe lời, hiểu chuyện, phục vụ tốt tướng quân, muội sống tốt rồi, tỷ tỷ đây mới yên tâm được.”
Sự hy sinh của Thẩm Thanh khiến người ta đồng cảm, những người xung quanh cũng cảm động khen tỷ ấy là một người tỷ tốt.
Nhưng chỉ có ta nghe thấy lời tỷ ấy nói bên tai ta: “Cố Duyên Chi là một người trượng phu tốt hiếm có, muội muội hãy hưởng phúc đi, còn Ôn Thanh Hà là của ta!”
Thẩm Thanh vẻ rất đắc ý, nghĩ rằng khi chọn lại cuộc đời, tỷ ấy chắc chắn sẽ như ta kiếp trước, phong quang vô hạn.
Nhưng có một chuyện tỷ ấy không biết, Ôn Thanh Hà không phải là người văn thao võ lược như lời đồn, mà là một kẻ ngu ngốc mê rượu chè và cờ bạc.
Hắn ta vốn dĩ có thể đỗ đạt và thăng tiến là nhờ có ta ở bên cạnh.
Nói cách khác, dù ta có lấy ai, người đó cũng sẽ thăng quan tiến chức, tiền đồ rộng mở.
Ta đi theo sau Cố Duyên Chi, hắn đi không nhanh không chậm, trên đường đi, người dân nhìn thấy hắn đều sợ hãi mà tránh xa.
Ta nhìn Cố Duyên Chi, nước mắt không kìm được tràn mi ướt đỏ hoe mắt.
Không biết có phải là hắn nhận ra không, Cố Duyên Chi đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ta.
Ta đón ánh mắt của hắn, kìm nén nước mắt lại.
Cố Duyên Chi, kiếp này có ta ở bên cạnh, ngươi nhất định không còn u sầu bất đắc chí, càng không thể trở thành kẻ phản loạn như kiếp trước nữa.
Ta theo sau Cố Duyên Chi, suốt đường hai người không nói lời nào, đến phủ, hắn giao phó cho bà quản gia sắp xếp chỗ ở cho ta rồi rời đi.
Ta cũng không vội nói gì với hắn, chỉ theo bà quản gia đi đến chỗ ở, bà quản gia trên đường nhắc nhở rằng ta phải tuân theo quy tắc trong phủ, không được quấy rầy làm phiền tướng quân, nếu làm như chọc cho hắn nổi giận, bị phạt là chuyện nhỏ, mất mạng thì không đáng.
Ta lẩm bẩm: “Không cho nữ nhân tìm ta, thế nuôi nhiều thiếp vậy để làm gì.”
Phủ tướng quân rất lớn, trên đường đi, gần như mỗi tiểu viện đều có nữ nhân ở.
Cố Duyên Chi không có chính thất, những người phụ nữ này đều là thiếp thất, kiếp trước, Thẩm Thanh vừa vào cửa đã bị những nữ nhân này cùng liên thủ lại hành hạ một trận, chịu không ít khổ cực, còn Cố Duyên Chi từ đầu đến cuối vẫn không đứng ra bênh vực chị dù chỉ một lần.
Quả nhiên, sau khi ta thu xếp ổn thỏa, ngoài cửa đã có bảy tám nữ nhân xông ta, họ vào cửa, nhìn ta như nhìn một món hàng, bỗng một nữ nhân trông quyến rũ nói: “Con gái của ta thần tam phẩm, cha ngươi phạm ta gì? Tham ô, làm phản hay lừa gạt hoàng đế?”
“Không hổ là tiểu thư nhà quyền quý,” một nữ nhân khác mặc đồ đỏ tiến lên, véo má ta, “Khí chất dung mạo hơn hẳn chúng ta, không biết, khả năng hầu hạ nam nhân có hơn chúng ta hay không.”
Rồi bọn họ cười lớn, vẻ rất khinh bạc.
Ta cuối cùng cũng đã hiểu vì sao kiếp trước Thẩm Thanh lại đối đầu với tất cả bọn họ.
Những nữ nhân này kết bè kết phái, hợp lực bắt nạt người mới, bất kể ai vào, đều muốn cho một bài học.
Ta hất tay nữ nhân kia ra, lạnh lùng nói: “Nếu không có việc gì cần thiết để nói, ta muốn nghỉ ngơi, ngày khác rhắn sẽ ta gặp từng người một để chào hỏi các vị.”
“Ngươi dám đhắn!” Nữ nhân đó muốn giơ tay tát ta một cái, “Con tiện nhân, còn tưởng mình là tiểu thư nhà quyền quý.”
Tay ta chạm vào má nóng rát.
Kiếp trước, ta tính tình hiền lành, dù bị tỷ tỷ của mình bắt nạt, cũng nhịn nhục không dám gây chuyện, sợ bị mắng không biết điều.
Sau này giúp Ôn Thanh Hà làm quan, mười hai năm, thấy đủ loại người tốt xấu, sớm đã không còn là một Thẩm Dung dễ bị ức hiếp nữa rồi.
Ta lập tức đứng dậy tát lại, tiếp theo, là một trận hỗn chiến mà chính ta cũng không ngờ ta.
Đánh đến cuối, những nữ nhân kia tóc tai bù xù chạy loạn ra ngoài, đứng ở cửa inh ỏi kêu cứu, ta nắm tóc nữ nhân vừa nãy tát ta, kéo ra cửa viện, ném ra ngoài.
“Về sau, nếu còn dám đến quấy rầy ta, gặp một lần, đánh một lần.”
Ta ném khăn lau tay vào mặt nữ nhân đó , đang định quay vào đóng cửa, đột nhiên liếc thấy Cố Duyên Chi đứng bên đường.
Có lẽ có người báo cáo với hắn chỗ này đang náo loạn, cũng không biết Cố Duyên Chi đến từ lúc nào, giờ lại đang đứng chống tay nhìn ta với vẻ mặt không rõ.
chương 2
Ta chợt khựng lại, trong lòng nghĩ là xong rồi, còn chưa nói chuyện với Cố Duyên Chi, ta đã để lại ấn tượng dữ dội không mấy tốt đẹp, chẳng biết hắn có đuổi ta đi không.
Ta thở dài, thật là một khởi đầu không thuận lợi.
Những thiếp thất kia cũng đã phát hiện ra Cố Duyên Chi, lập tức thi nhau chạy ùa ta khóc lóc làm nũng,
“Tướng quân, ngài phải làm chủ cho chúng thiếp!”
Cố Duyên Chi lặng lẽ nhìn ta, đôi mắt toát ra sát ý lạnh lùng.
Ta nhớ lại lời Thẩm Thanh mô tả về hắn, khi hắn không nói, trông hắn rất đáng sợ, còn nếu hắn mở miệng ra nói, vậy thì sẽ càng đáng sợ hơn nữa. Tỷ ấy còn nói, Cố Duyên Chi là một con thú dữ không nhả xương khi ăn thịt.
Ban đầu khi bước chân vào phủ, tỷ ấy còn mơ mộng được Cố Duyên Chi chú ý, nhưng sau này, tỷ không dám nghĩ nữa, trông thấy Cố Duyên Chi còn muốn né tránh thật xa.
Cả một viện người dưới ánh nhìn của hắn, đều im lặng như tờ.
“Đánh nhau gây rối, phạt sáu mươi trượng, nếu tái phạm, đuổi hết ra ngoài.” Cố Duyên Chi mặt không chút gợn sóng nhìn ta một cái, rồi quay đi.
Bị đánh sáu mươi trượng, ta nằm trên giường đọc sách trong sự chán nản.
“Không hổ là tướng quân mặt sắt, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Ta đang lim dim ngái ngủ, bà quản gia báo rằng tỷ tỷ của ta đến thăm ta.
Thẩm Thanh cầm theo hai cân bánh, mặc váy mới, mặt hồng hào vui vẻ, “Quy củ ở phủ tướng quân nhiều, muội không thể như trước, tùy tiện làm gì thì làm. Muội xem, vừa vào phủ đã đắc ta với bao nhiêu người, sáu mươi trượng này muội đáng phải chịu.”
Thẩm Thanh biết rõ Cố Duyên Chi là người như thế nào, còn cố ý nói những lời này, ta cùng cũng chỉ để chọc tức ta, nhưng ta vốn chẳng thèm để ý.
“Phu quân của ta dù có nghèo một chút, nhưng đối xử với ta rất tốt.” Ta không để ý ta tỷ ấy, cũng không ngăn được tỷ ấy khoe khoang, “Còn mấy tháng nữa là ta kỳ thi hội, đến lúc đó ta sẽ là phu nhân của người đỗ thám hoa, nghĩ đến thật mong chờ.”
“Còn chưa thi, sao tỷ biết tỷ phu sẽ đỗ thám hoa?” Ta nhướng mày nhìn Thẩm Thanh
Tỷ ấy ngây người, ánh mắt lóe lên một chút, rồi nói,
“Đương nhiên là vì Thanh Hà văn thao võ lược đầy bụng kinh luân, không nói thám hoa, ngay cả trạng nguyên cũng không phải là không có khả năng.”
Tỷ ấy đầy tự tin, để lại hai cân bánh không đáng giá là bao, rồi đắc ý đủng đỉnh rời đi.
Thẩm Thanh thật sự hoàn toàn xem Ôn Thanh Hà là báu vật, không sao, ngày “tốt” mà tỷ ấy mơ ta, sắp đến rồi.
Dưỡng thương rất chán, nhẩm tính thời gian, ta liền cho nha hoàn ra ngoài đi nghe ngóng về tỷ tỷ, nha hoàn trở về nói Ôn Thanh Hà đã mua một ả kỹ nữ ở thanh lâu về làm thiếp.
Thẩm Thanh khóc lóc làm loạn, còn đánh người thiếp kia một trận.
Ta phì cười, chỉ vừa mới bắt đầu mà tỷ ấy đã không giữ nổi bình tĩnh rồi sao?
Ôn Thanh Hà ngoại trừ việc nghèo thật, mọi thứ khác trên người hắn ta đều là giả.
Sau khi ta lành vết thương,liền dẫn theo nha hoàn ra ngoài phố, vô tình gặp Thẩm Thanh, tỷ ấy đang cùng vị phu nhân của đồng môn với Ôn Thanh Hà thưởng trà, trên cổ tay tỷ ấy ta thấy được rõ ràng cả vết bầm tím lớn.
Ôn Thanh Hà đánh tỷ ấy.
Kiếp trước thật ra Ôn Thanh Hà cũng đhắn, ban đầu ta sợ chuyện xé to bị bàn tán nên đều nhịn nhục, cho đến khi ta gặp lão Lư, dần dần có lòng tin, nên khi Ôn Thanh Hà ra tay đánh lần nữa, ta liền đáp trả lại.
Vài lần sau, Ôn Thanh Hà không dám làm gì trước mặt ta nữa.
Còn Thầm Thanh trước giờ vốn không phải kiểu người để bản thân chịu thiệt thòi, nhưng bây giờ vì chức “cáo mệnh phu nhân” của thám hoa, tỷ ấy phải nhịn.
“Cô nương, cô mua vải cho tướng quân may áo à?” Nha hoàn hỏi ta.
Ta lắc đầu nói: “Ta tự may.”
Nha hoàn nhìn ta lạ lùng, vì ta mua vải dành cho nam nhân.
“Những nữ nhân khác đều tìm cách đến gần tướng quân, chỉ có cô là thật thà nhất, không ra ngoài, tướng quân căn bản cũng không nhớ đến cô.”
Ta sẽ không tham gia náo nhiệt, bởi vì ta có con đường tốt hơn.
Gần Tết, ta thay bộ y phục nam nhân mới may, dán râu đeo mũ, ra khỏi cửa hông phủ tướng quân.
Sau khi mua một bình rượu với hai cân thịt, ta dừng lại trước một ngôi nhà cũ nát, gõ cửa, một ông lão râu bạc xuất hiện sau cửa.
Ông lão trông đã khoảng bảy tám mươi tuổi, tóc bạc phơ, da nhăn nheo, nhưng đôi mắt lại rất sáng, ông lão nhìn ta, “Ngươi tìm ai?”
Sư phụ, cuối cùng con cũng gặp lại người rồi.
Ta chào sư phụ và nói mình là học trò của cha – người là đồ đệ của ông, biết ông đã trở về nên đến bái kiến.
Ta làm món thịt kho tàu mà sư phụ thích nhất, quả nhiên ông ăn khen mãi không thôi, nhưng ta cũng không dám ở lại lâu, bèn nói ngày mai lại đến nấu ăn cho ông và cáo từ ra về.
Ta đến đây liên tiếp bảy ngày, đến ngày thứ tám, ta gặp một người ở nhà lão Lư.
“Tiểu Dung à,” sư phụ gọi ta, “Đây là Cố tướng quân, hắn đến chúc Tết ta, hôm nay con làm nhiều món một chút, để sư phụ và tướng quân uống với nhau một chén.”