Chàng quả nhiên cũng như vậy, mỗi khi ta thở dốc gọi chàng là phu tử, hành động của chàng trở nên mãnh liệt hơn, thậm chí có phần thô bạo, điều này trước đây chưa từng có.
Sau đó, chàng đối xử với ta càng thêm dịu dàng, ban thưởng cũng nhiều hơn.
Ta thêu một chiếc khăn tay tặng chàng, trên đó thêu hoa mai đỏ và bài thơ này.
Chẳng mấy chốc, Thái tử sẽ phải thành hôn, sau đó là vào triều xử lý công việc, thời gian rảnh vốn đã ít ỏi lại phải dành cho Thái tử phi, các phi tần và những tân phi mới vào.
Ta chỉ là người đến trước, khi sự mới lạ qua đi, ta sẽ bị quên lãng.
May mắn thay, ta cũng được coi là mối tình đầu của Thái tử, hiện tại chàng có thể thường xuyên ở bên ta, nhân cơ hội này, tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp cùng nhau, để sau này dù có tân phi bên cạnh, chàng cũng không quên hoàn toàn về tôi.
Hai nữ tỳ mà Thái hậu đưa vào luôn không có cơ hội gần gũi Thái tử, liền nhắm đến ta, chủ động tìm đến để đầu hàng, hy vọng được ở bên ta để phục vụ, thám tử của Thái hậu cũng mềm mỏng lẫn cứng rắn, cảnh báo ta không được quên ơn.
Sau đó, Thái tử triệu ta vào thư phòng, ta tỏ ra tâm trạng nặng nề, đang ngẩn ngơ suy nghĩ, trên giấy tuyên thấm một vệt mực lớn mà không hay biết.
“Có chuyện gì vậy? Có phải thân thể không thoải mái?” Thái tử ngẩng đầu lên và nhận thấy sự khác thường của ta.
“Thiếp không sao, chỉ là…” Ta cau mày, nói không sao nhưng lại thể hiện rõ sự khó xử, “Điện hạ sẽ luôn đối tốt với thiếp chứ? Dù cho… dù cho có thị thiếp mới…”
“Người mới? Gần đây có ai đến tìm chủ nhân của nàng không?” Thái tử hỏi Xuân Đào, người đang hầu hạ bên cạnh.
“Hồi điện hạ, vài ngày trước Thải Vũ và Thải Hà đã chuẩn bị quà đến, quản gia Tiền Mụ Mụ cũng đến vài lần, sau đó chủ tử không được vui.”
“Chỉ là vài người hầu, tùy ý đuổi đi là được, có đáng để nàng phải thế này không.” Thái tử không nhớ hai nữ tỳ đó, nhưng lại nhớ đến Tiền Mụ Mụ, người trước đây Thái hậu cử đến hầu hạ chàng, dựa vào kinh nghiệm của mình mà làm cao, có lẽ đã nói những lời không dễ nghe.
Dù là hạ nhân có được sủng ái đến đâu cũng chỉ là hạ nhân, không có lý do gì lại đi áp bức chủ nhân.
“Hồi điện hạ, Thải Vũ và Thải Hà là do Thái hậu nương nương đưa tới.” Mậu Minh kịp thời bổ sung.
“Thiếp thân có vinh dự được phục vụ bên cạnh thái tử một phần cung là nhờ ân đức của Thái Hậu nương nương,chỉ là ……” Ta nói trong tiếng nức nở, mắt đẫm lệ, “thiếp thân không muốn giới thiệu họ với chàng……”
Ân tình của Thái hậu xin để kiếp sau báo đáp, kiếp này thiếp chỉ yêu mình chàng thôi!
Thái tử rất nhanh nhạy nhận ra ẩn ý trong lời nói của ta, tâm trạng rất tốt: “Cô chưa gặp qua các nàng ấy, mà đã ghen như vậy rồi sao?”
“Ghen tuông là đức hạnh của phụ nữ,thiếp không dám”Ta vùi đầu vào ngực thái tử , nói một câu đầy khó khăn.
“Cô không biết nàng có tấm lòng này.” Thái tử ôm chặt ta, Xuân Đào và Mậu Minh hiểu ý lui ra, còn đóng cửa lại.
“Thiếp biết rõ xuất thân của mình,lại không có tài năng đức tính gì nổi bật,may mắn được thái tử sủng ái,là phức ba đời của thiếp thân,nếu có chết thiếp cũng mãn nguyện” Ta nhìn Thái tử bằng ánh mắt đầy yêu thương.
“Đừng nói bậy, cô nhất định sẽ bảo vệ nàng.” Thái tử như nghĩ đến điều gì, giọng nói bỗng nghiêm túc.
Ta lập tức biết dừng lại đúng lúc, dùng lời lẽ ngọt ngào để làm Thái tử vui lòng, buổi tối lại dùng hành động để chàng cảm nhận được “tình yêu sẵn sàng hy sinh tất cả”.
Như vậy, dấu ấn của Thái hậu trên người ta hẳn đã mờ đi khá nhiều, sau này dù Thái tử có nhận ai làm phòng thê, cũng sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của ta.
Vài ngày sau, Thái tử lại cho ta một bất ngờ, chàng mang đến khế ước bán thân của ta.
Ta được đưa vào Đông Cung, nhưng khế ước bán thân vẫn nằm trong tay Thành Quốc Công phủ, về danh nghĩa vừa là nô tỳ của Thái tử, vừa là nô tỳ của Thành Quốc Công phủ.
Bây giờ lấy được khế ước, ta không còn liên quan gì đến Công phủ nữa.
Ta được Thái tử yêu thương, Quốc Công phủ không dễ gì để ta đi, chắc chắn là Thái tử lên tiếng, những người đó mới dâng khế ước lên.
Thái tử đã coi ta như người của mình, tự tay chấm dứt mối quan hệ giữa ta và Thái hậu, Thành Quốc Công phủ, không uổng công sức của ta những ngày qua.
“Đây có phải là món quà sinh thần người tặng thiếp không,thiếp thật sự rất thích món quà này” Vài ngày nữa là đến sinh thần của ta, trong khiếp này, ta cũng chỉ biết đến sinh nhật của cơ thể này khi nhìn thấy khế ước.
“Đây là sinh thần đầu tiên của nàng khi vào cung,nàng không thể vội đi được,nàng muốn làm gì?”
“Thiếp……thiếp muốn vào đó xem xem.”
Ta là thiếp của nội viện, theo quy tắc không thể ra ngoài, nói như vậy một là để thử xem mức độ dung thứ của Thái tử với ta, hai là thật lòng muốn ra ngoài xem.
“Nó khoá đến thế nào ,ta thay nàng chuẩn bị.”
Thái tử gần như không do dự mà đồng ý ngay, chàng quả thật rất thích ta.
8
Một cỗ xe ngựa bốn ngựa kéo rời khỏi Đông Cung một cách khiêm tốn, hướng đến trường đua ngựa ở ngoại ô Kinh thành.
Trường đua này là tài sản riêng của Thái tử, ta là thiếp thất ở hậu viện, không thể gặp người ngoài.
Trong trường đua có nuôi mười mấy con ngựa tốt được cống nạp từ ngoại bang, nhưng những con ngựa này tính tình hung hãn, không thích hợp với ta, hạ nhân của trường đua được Thái tử dặn dò đặc biệt tìm một con ngựa cái tính tình hiền lành.
Hạ nhân dắt dây cương, con ngựa trắng chậm rãi đi từng bước.
Kiếp trước ta đã từng cưỡi ngựa, nhưng không thể hiện ra, hai tay nắm chặt bờm ngựa, giả vờ như không biết gì, thỉnh thoảng nhìn Thái tử với ánh mắt hơi cầu xin.
“Các ngươi lui ra đi.” Thái tử nhận lấy dây cương, xoay người lên ngựa, ôm ta vào lòng.
“Giá!” Con ngựa trắng chạy nhanh hơn, trường đua ngựa hoàng gia không có ngựa xấu, dù là ngựa cái hiền lành cũng là loại tốt.
Gió mạnh thổi vào mặt, bước đi rung động kêu leng keng, ta dựa sát vào lòng Thái tử, bên tai là tiếng cười khẽ của chàng: “Thế nào, nàng có thích không?”
“Thiếp rất thích.” Giọng ta hơi run rẩy, nhìn Thái tử, trong mắt có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là sự phấn khích và vui sướng.
Sáu năm rồi, đã sáu năm kể từ khi ta đến thế giới này, từ căn nhà đất của người buôn người, vào Quốc Công phủ, rồi vào Đông Cung, chưa bao giờ ta vui vẻ như hôm nay.
Dù đã chuyển vào Ký Xuân viện, được Thái tử yêu thương, ta cũng biết mình chỉ là con chim trong lồng vàng, chỉ hôm nay, ta mới cảm nhận được hương vị của tự do, dù chỉ là tạm thời.
Hơn nửa canh giờ sau, ta xuống ngựa nghỉ ngơi, Xuân Đào và những người khác mang đến nhiều món điểm tâm, hạ nhân của trường đua cũng chuẩn bị trà và nồi thịt cừu.
Trong trường đua có một chiếc lều lớn trông giống như lều Mông Cổ, khi đang chuẩn bị dùng bữa, Mậu Minh đến gần Thái tử thì thầm vài câu, Thái tử có vẻ không hài lòng, dặn ta ăn trước, sau đó đứng dậy rời đi.
Ta vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, không lâu sau, ngoài lều truyền đến tiếng nói chuyện, một thị nữ vào thông báo: “Bẩm Lương tỳ, nhị tiểu thư của Thành Quốc Công phủ cầu kiến.”
Nhị tiểu thư? Sao nàng ta lại ở đây? Còn… cầu kiến ta?
Trong đầu ta hiện lên vài câu hỏi, rồi nhận ra mình là Lương tỳ có phẩm cấp, dù chỉ là bậc bảy, nhưng nhị tiểu thư cũng không phải là phu nhân có sắc phong.
Người có địa vị cao hơn ta, gạt bỏ xuất thân không bàn đến, địa vị của nàng thực sự ở dưới ta. Nhưng xuất thân là điều không thể bỏ qua, ta cũng không dám thực sự bỏ mặc nhị tiểu thư, mặc dù khả năng nàng trở thành Thái tử phi là không lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.
“Xin mời vào.” Ta vội vàng đứng dậy, vừa thấy nhị tiểu thư bước vào lều lớn,ta liền đưa tay đỡ nàng, cười tươi nói, “Nhị tiểu thư thực sự khiến nô tỳ không dám nhận, nô tỳ sao dám đảm đương nổi.”
“Lương tỳ không cần khách khí như vậy, ta là một người bình thường, đáng ra phải hành lễ với Lương tỳ mới phải.” Nói rồi, nàng không để ý đến sự ngăn cản của ta, cúi người hành lễ.
Tuyệt đối không thể để nàng vào chủ quản Đông Cung, thời gian ta hầu hạ bên cạnh nàng không ngắn, ta rõ tính nàng nhất, giờ nàng nhún nhường hành lễ với tôi, nhưng nếu nàng thành sự, chắc chắn sẽ trả thù lại.
Thậm chí không cần nàng tự mình ra tay, chỉ riêng Cảnh Hỉ cũng đủ làm ta khổ sở rồi.
“Hôm đó cố tổ mẫu phái người triệu nàng vào cung, ta biết nàng có phúc lớn, quả nhiên trở thành Lương tỳ, lại là Thái tử tự mình xin chỉ dụ từ Hoàng đế, ân sủng này chưa từng có ai có được.”
“Nếu không có Thái hậu nâng đỡ, nô tỳ nào có ngày hôm nay, chỉ mong có ngày may mắn, có thể tự mình đến chỗ Thái hậu bái kiến.”
“Kế ước bán thân của nàng sớm đã không còn trong tay ta, cần gì phải tự xưng là nô tỳ, nay nàng được Thái tử yêu mến, ngay cả ta cũng phải dựa vào ít nhiều.”
“Không dám, nhị tiểu thư có việc gì, chỉ cần sai bảo là được…”
Ta và nhị tiểu thư cứ như vậy trao đổi qua lại, lần này ta nhún nhường, biết nàng có ý định lợi dụng ta, cũng để nàng nghĩ rằng tôi vẫn trung thành với nàng
Ta vẫn là tiểu nha đầu không thông minh, chỉ vài câu của nàng đã khiến ta bị thu phục, chỉ là dựa vào tay nghề tạm thời lấy lòng được Thái tử, không đáng lo ngại.
Khi đang cùng nhị tiểu thư ôn lại chuyện cũ, Mậu Minh đến báo Thái tử muốn ăn bánh khoai lang, bảo ta đến bếp chuẩn bị.
“Tiểu Mãn, ta đi cùng ngươi.” Ta vừa đáp ứng, nhị tiểu thư liền lên tiếng.
“Nhà bếp là nơi thế nào mà dám để nhị tiểu thư bước vào, nô tỳ đi là được rồi.”
“Thái tử là biểu ca của ta, vì ngài tận tâm cũng là điều nên làm.” Nhị tiểu thư không để ta từ chối, đứng dậy dặn Xuân Hạnh dẫn đường.
Nhanh như vậy đã lộ dấu vết rồi, thực sự không chịu nổi lời khen, ta cung kính đi theo sau nhị tiểu thư, Mậu Minh là tâm phúc của Thái tử, tình cảnh hôm nay Thái tử nhất định sẽ biết.
Trong bếp, ta cũng không dám làm lu mờ nhị tiểu thư, cứ như một nha đầu bình thường mà để nàng sai bảo.
Nhị tiểu thư đi phía trước, ta và Xuân Hạnh xách hộp thức ăn theo sau nàng, đến bên ngoài lều lớn nơi Thái tử tiếp khách, mơ hồ còn nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
“Gia huynh đang ở trong trướng, e rằng sẽ có nhiều bất tiện, ta đi là được rồi, ngươi cứ về trước đi.” Nhị tiểu thư và Thôi Lan nhận lấy hộp thức ăn, đuổi tôi ra ngoài.
“Vậy nô tỳ xin cáo lui trước.” Tôa hành lễ, dẫn theo Xuân Hạnh với vẻ mặt không hài lòng rời đi.
“Chủ tử, nàng ta thật quá đáng, cô nương của phủ Quốc Công thì đã sao, chủ tử là Lương tỳ do Hoàng thượng tự mình ban chỉ sắc phong, còn để nàng ta quản được hay sao?” Xuân Hạnh nổi giận đùng đùng, bênh vực cho tôi.
“Thận trọng lời nói, nhị tiểu thư là biểu thân của Thái tử, huống hồ…” Ta chưa nói hết câu, chỉ lặng lẽ rời đi với vẻ mặt buồn bã.
Bên ngoài trướng đều là người của Thái tử, cảnh tượng này tự nhiên không thể qua mắt ngài.
Ta trở về trướng của mình, vội vàng ăn chút điểm tâm, rồi để người hầu dọn dẹp thức ăn, nghỉ ngơi một lát.
Rèm cửa trướng bị người kéo lên, ngay sau đó là bước chân của Thái tử, nhưng ta giả vờ như không nghe thấy: “Người cứ đi nghỉ đi, tầm khoảng một khắc giờ là đủ, ở đây không cần người hầu hạ.”
“Là ta đây.” Thái tử ngồi xuống bên giường tôi.
“Điện hạ…” Ta vội vàng ngồi dậy, khóe mắt vẫn còn vương lệ chưa lau khô, giọng nói mang theo vài phần ủy khuất.
“Lần này là lỗi của ta không sắp xếp ổn thỏa, lần sau tìm cơ hội, ta lại đưa nàng ra ngoài.” Thái tử lau khô nước mắt cho ta, ôm ta vào lòng, ta liền thuận tay ôm lấy eo ngài.
“Điện hạ bận trăm công nghìn việc, không cần phải…” Ta chưa kịp nói hết câu, Thái tử đã nở nụ cười, ta tiếp tục nói: “Nhị tiểu thư đối với nô tỳ trước giờ luôn rất tốt, lần trước Thôi Lan đánh nô tỳ, vẫn là nhị tiểu thư mời thái y đến chẩn trị cho nô tỳ… Điện hạ không cần vì nô tỳ mà phiền lòng, có ngày hôm nay nô tỳ đã rất mãn nguyện rồi.” Ta cố gắng kìm nén nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Ngươi đã là người tự do, không còn là nô tỳ của ai nữa, Thúy Hỷ là ai? Sao lại đánh ngươi?” Giọng Thái tử chứa đầy sự tức giận.
“Vâng, nô tỳ… thiếp nhớ rồi. Thúy Hỷ là người hầu của Nhị tiểu thư, trước đây thiếp làm việc ở nhà bếp, vì bận rộn không kịp làm xong bánh ngàn lớp, nên nàng ấy đã ra tay.”
Thấy Thái tử khó che giấu sự giận dữ, ta vội vàng tiếp tục, “Nhị tiểu thư đã phạt Thúy Hỷ, nhờ hoạ mà thiếp lại được chuyển sang hầu hạ Nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư là một chủ tử rất tốt, mỗi lần thiếp và Thúy Hỷ có xích mích đều được Nhị tiểu thư đứng ra bảo vệ.”
“Cô nương ngốc, đó là cách cơ bản nhất để kiểm soát người dưới, nàng đã hiểu được thủ đoạn của nàng ấy mà còn bênh vực sao?”
“Ý của điện hạ là Nhị tiểu thư cố ý ư?” Ta như không thể tin được.
“Gia tộc lớn đều giáo dục con gái như vậy. Vì thế ta thích nàng, không bị nhiều quy củ ràng buộc, chân thành và đáng yêu.”
“Điện hạ…” Ta vòng tay qua cổ Thái tử, “Có lời này của điện hạ là đủ rồi. Sau này, dù Nhị tiểu thư có vào cửa, thiếp cũng sẽ tuân thủ bổn phận, không để điện hạ phải phiền lòng.”
“Nàng nói gì? Nghe ai nói vậy?” Thái tử nhíu mày, không giấu nổi sự không hài lòng.
“Chỉ là vài kẻ dưới tán gẫu, thiếp tình cờ nghe được thôi, điện hạ đừng giận nữa.” Ta vội vàng giải thích.
“Đến cả hạ nhân của phủ Quốc Công cũng dám can thiệp vào chuyện đại sự của ta, hay thật, đúng là một lũ nô tài giỏi.” Đây là lần đầu tiên Thái tử biểu hiện sự giận dữ rõ ràng trước mặt ta.
Ta vội vàng xuống giường, không kịp mang giày, quỳ xuống khấu đầu: “Là lỗi của thiếp thân, nói năng hồ đồ làm điện hạ giận, điện hạ phạt thiếp thân thế nào cũng được, đừng tức giận mà hại sức khỏe.”
Thái tử không đáp lại ngay, một lát sau mới đỡ ta dậy: “Không phải lỗi của nàng, đất lạnh, đừng quỳ mà hại thân. Hôm nay mất hứng rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Ta thở phào nhẹ nhõm, hôm nay coi như đã qua được một ải.
Nhị tiểu thư đến bất ngờ, ta không có kế hoạch trước, nhưng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này, đành phải cứng rắn tiến tới.
Kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là làm Thái tử giận dữ, mất hết sự sủng ái của ngài. Nhưng chỉ cần cắt đứt được khả năng Nhị tiểu thư thành Thái tử phi, thì những hy sinh này đều đáng giá.
Sự sủng ái của ngài rồi cũng sẽ phai nhạt, chuyển sang người khác, nhưng ta đã có được những thứ cần thiết để bảo toàn cuộc sống.