04
Trong căn tin, tôi gọi bốn món ăn và một món súp.
Sườn om, trứng hấp thịt, cánh gà coca, bắp cải xào, canh bí đao.
Đây quả thực là trường trung học tốt nhất Giang Thành, chỉ đồ ăn trong căng tin cũng khiến người ta tự hào.
Tôi lại gãi đầu nói: “À, vô tình gọi nhiều quá.”
“Thật là lãng phí đáng xấu hổ. Chắc cậu cũng chưa ăn tối phải không? Chúng ta cùng ăn nhé?”
Tống Tiểu Ly trầm mặc một lát, cuối cùng cầm đũa lên bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Tôi nhìn vào cổ tay gầy gò của cô ấy lộ ra từ ống tay áo đồng phục của cô ấy. Thực ra, những cô gái như lớp trưởng mới là những người thực sự cần được giúp đỡ.
Nhưng họ không xinh đẹp, không kêu gào đau đớn nên chỉ có thể trở thành cỏ dại cằn cỗi trong ký ức tuổi trẻ, thậm chí còn không đủ tư cách trở thành nữ chính trong phim thần tượng.
Đời này, tôi không chỉ muốn cứu mình mà còn muốn cứu cô ấy.
Tâm trí đã ổn định lại, tôi nói:
“Ồ, đường conic khó quá, mình nghe chẳng hiểu gì cả. Lớp trưởng, cậu học giỏi vậy, dạy thêm cho mình được không ?”
Tống Tiểu Ly cắn một miếng sườn heo om, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chúng ta quen nhau sao?”
Tôi không cho cô ấy cơ hội để từ chối.
Tôi nắm lấy vai lớp trưởng và vui vẻ nói: “Quyết định vậy đi! Mình sẽ trả phí dạy kèm cho cậu!”
05
Tôi đưa một phần chi phí sinh hoạt của mình cho lớp trưởng, kiếm một cái cớ hoa mỹ là “trả trước tiền dạy kèm”.
Cô ấy nhìn một trăm tờ tiền đỏ trong phong bì, bàng hoàng đến không nói nên lời.
Thực ra, dù ở kiếp trước hay kiếp này, gia đình họ Cố đều không đối xử tệ bạc với con gái nuôi về chuyện cơm ăn, áo mặc hay chi phí sinh hoạt cơ bản .
Đối với Cố Trì Việt đó chỉ là số tiền nhỏ, nhưng với Tống Tiểu Ly đó cũng đủ để cô trả tiền nằm viện và mua thuốc cho bà ngoại rồi.
Thậm chí cậu ấy có thể thuê một căn nhà nhỏ ngoài khuôn viên trường để tránh xa người cha bạo hành của mình.
Sau khi hẹn với lớp trưởng cho lớp học thêm vào ngày hôm sau, tôi về nhà.
Căn biệt thự sang trọng vắng tanh, cha Cố đi công tác và xã giao, còn mẹ Cố thì đến thẩm mỹ viện để bảo dưỡng.
Về phần Cố Trí Việt, hiện tại có lẽ anh ấy đang ăn tối ở nhà Chu.
Kiếp trước Cố Trí Việt bảo tài xế đưa tôi về nhà, cha mẹ nuôi nhà họ Chu nhìn thấy liền nhiệt tình mời ở lại ăn cơm.
Sau đó, giống như tình tiết thường thấy trong các bộ phim thần tượng, bữa tối đã khiến cậu thiếu gia vốn quen với cuộc sống giàu có và lạnh lùng từ nhỏ, cảm nhận được tình cảm sâu sắc của một gia đình nghèo.
Cha mẹ họ Chu lúc nào cũng nở nụ cười giản dị trên khuôn mặt.
Một căn phòng nhỏ cũ nát nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Tất cả đều khiến Cố Trí Việt tràn đầy khao khát và yêu thích bông hoa nhỏ màu trắng tội nghiệp sinh ra trong gia đình kiểu này.
Lúc này, tuy hắn và Chu Thập Mãn đang ăn đồ không ngon lành gì nhưng trong lòng hắn tràn đầy vui vẻ.
Tôi chậm rãi thay chiếc váy ngủ Hermès, rửa mặt bằng sữa rửa mặt Chanel rồi ăn một bát yến mạch đường phèn do bảo mẫu đưa cho, khóe miệng tràn đầy ý cười.
Không ai biết nhà họ Chu quả thực nghèo khó, nhưng không hề đơn giản.
Hai vợ chồng trọng nam khinh nữ. Ban đầu họ muốn nhận con trai làm con nuôi. Tuy nhiên, thực sự không có cậu bé nào lành lặn trong trại trẻ mồ côi nên họ quyết định tốt nhất là chọn một cô con gái xinh đẹp để sau này họ có được một chàng rể giàu có.
Nhìn thấy Cố Trí Việt đưa con gái về nhà, hai vợ chồng vui mừng. Họ vội vàng giữ cậu con rể tiềm năng này ở lại và chiêu đãi một cách nhiệt tình.
Cái gọi là tình cảm gia đình, cái gọi là tràn đầy hạnh phúc chỉ là vở kịch mà thôi.
Suy cho cùng, nếu họ muốn gây ấn tượng với một thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có thì đây là điều duy nhất họ có thể làm.
Ở kiếp trước, khi tôi nói với cha mẹ rằng tôi không muốn kết hôn với Cố Trí Việt, mẹ nuôi đã nhốt tôi trong phòng, còn cha nuôi thì dùng chân bàn và thắt lưng đánh tôi gần chết.
Thập Mãn tưởng rằng kiếp này cô đã bước vào thiên đường, nhưng cô không biết rằng trên thế giới này không bao giờ có thiên đường thực sự.
Nhà họ Cố là địa ngục giàu có, còn nhà họ Chu là địa ngục nghèo khó.
Và ai có thể sống sót bò ra khỏi địa ngục là tùy thuộc vào khả năng của chính họ.
06
Những ngày sau đó, ác ý của Cố Trí Việt ngày càng mãnh liệt.
Khi tôi mở hộp cơm trưa mà bảo mẫu đã chuẩn bị cho tôi thì trong đó toàn là đinh bấm.
Tôi vắt những con nhện chết ra khỏi sữa rửa mặt và kem đánh răng.
Mấy chiếc váy trong tủ có vài lỗ thủng do tàn thuốc gây ra.
Mỗi khi tôi giật mình ngẩng đầu lên, tôi đều có thể nhìn thấy nụ cười tà ác của Cố Trí Việt.
Anh ấy nói với tôi: “Cố Thời Sơ, đáng đời mày lắm.” 】
Cố Trí Việt tưởng tôi sẽ khóc.
Nhưng tôi chỉ bình tĩnh vứt chiếc đinh bấm, ném con nhện vào thùng rác, gấp chiếc váy lại và cất đi.
Thế là nụ cười trên mặt Cố Trí Việt biến mất.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, gằn giọng nghiến răng nói với tôi: “Để xem mày có thể giả vờ được bao lâu.”
…
May mắn thay, kiếp này tuy phải gánh chịu ác ý của Cố Trí Việt nhưng mọi tài nguyên của nhà họ Cố đều đổ dồn vào tôi.
Tôi không còn phải đi học ban ngày và buộc phải giúp đỡ mẹ nuôi vào ban đêm.
Thay vào đó, tôi có bảo mẫu chăm sóc và tài xế đón tôi khi ra ngoài nên tôi chỉ cần tập trung vào việc học.
Kiếp trước muốn mua tài liệu dạy học ngoại khóa, tôi phải tự mình tiết kiệm tiền rất lâu, đồng thời tôi cũng phải cẩn thận kẻo bố nuôi lấy tiền của tôi đi mua rượu và đánh bài .
Hiện tại, trong tủ của tôi có rất nhiều váy và trang sức đến từ các thương hiệu nổi tiếng như Van Cleef & Arpels và Cartier. Đều là do mẹ Cố tặng và tôi chẳng phải bỏ ra bất kỳ khoản tiền nào.
Ngoài ra, đầu tháng còn có một khoản tiền tiêu vặt 5 vạn tệ tiền mặt và một thẻ tín dụng có hạn mức 10 vạn tệ, nếu hết tiền, chỉ cần báo với quản gia là sẽ có tiền mới được chuyển vào thẻ trong vòng nửa giờ.
Cuộc sống khó khăn trước đây tôi trải qua hoàn toàn rơi vào Chu Thập Mãn.
Tôi thấy lúc nào cô ấy cũng ngủ suốt trong giờ học vì cô ấy phải giúp mẹ nuôi làm việc vào ban đêm nên không thể ngủ đủ giấc.
Dần dần, cô bắt đầu ngừng làm bài tập về nhà và bắt đầu nộp giấy trắng trong bài kiểm tra.
Kiếp trước, tôi phải dựa vào cà phê để sống. Khi tôi thực sự buồn ngủ, tôi sẽ lấy compa đâm vào tay, dù thế nào cũng phải học hành chăm chỉ.
Nhưng Chu Thập Mãn kiếp trước sống một cuộc sống của một thiếu nữ được nuông chiều, không có tinh thần và sự kiên trì, chưa kể cô cũng không quan tâm đến việc học của mình.
Theo cô, việc trở thành vị hôn thê của Thái tử nhà họ Cố có giá trị hơn nhiều so với việc được nhận vào Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.
Vì vậy, Chu Thập Mãn đã tập trung toàn bộ sức lực vào việc làm thế nào để Cố Trí Việt thích mình hơn.
Giờ toán thì cô không thèm nghe và bí mật viết nhật ký dành riêng cho Cố Trí Việt.
Buổi tập khiêu vũ thì cô không đến mà rời trường và cùng Cố Trí Việt về quê để ngắm sao.
Kết quả là đêm trước của buổi diễn khiêu vũ…
Cô ngồi ngoài phòng tập khóc.
Tôi đoán Chu Thập Mãn đã đặc biệt nghiên cứu cách khóc của các nữ chính trong phim thần tượng. Cô nhìn lên trời 45 độ, rưng rưng nước mắt nhưng kiên cường đến mức không để rơi xuống.
Kết quả là cô bị Cố Trí Việt đi ngang qua nhìn thấy.
Khoảnh khắc Cố Trí Việt hỏi cô có chuyện gì, những giọt nước mắt bấy lâu nay của Chu Thập Mãn cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô lao vào vòng tay của Cố Trí Việt và bật khóc:
“Trí Việt, em không còn tư cách lên sân khấu nữa. Tất cả các bạn nữ trong lớp đều lên sân khấu, nhưng Cố Thời Sơ không cho em tham gia…”
Cố Trí Việt vốn đã rất ghét tôi nên khi nghe thấy liền tức giận:
“Tại sao?”
Chu Thập Mãn cắn môi, cố gắng hết sức để ngừng khóc, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nức nở:
“Cô ấy nói, mẹ em là người quét dọn còn bố em là nhân viên bảo vệ.”
“Em thậm chí còn không đủ tiền mua trang phục nên em không xứng đáng được đứng trên sân khấu”.
Sắc mặt Cố Trí Việt càng ngày càng xấu đi.
Anh nhìn Chu Thập Mãn đang khóc không ra hơi, thấp giọng nói: “Không phải chỉ là trang phục biểu diễn thôi sao? Anh mua cho em.”
Chu Thập Mãn lắc đầu, nói với vẻ chính trực của một cô bé đáng thương: “Không được, một món đồ có giá lên đến 800 tệ, em không thể nhận món quà đắt tiền như vậy.
“
Cố Trí Việt càng tức giận và đau lòng:
“Sao Cố Thời Sơ dám?” Anh giận dữ thốt lên.
Chu Thập Mãn nước mắt đầm đìa lắc đầu : “Chị ấy dù sao cũng là em gái của anh, đại tiểu thư nhà họ Cố.”
“Mấy tòa nhà trong trường là do gia đình anh quyên góp, bố anh còn thuộc ban giám hiệu danh dự của trường. Cho dù giáo viên biết chị ấy bắt nạt bạn học thì họ sẽ làm được gì đây…”
Chu Thập Mãn không để ý rằng có một phóng viên đến trường phỏng vấn tình cờ đi ngang qua phía sau cô.
Phóng viên thò đầu ra hỏi một cách vội vàng như cá mập ngửi thấy mùi máu:
“Bắt nạt? Bắt nạt cái gì?”
07
Mọi chuyện đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Trong phòng họp lớn nhất trường, một nhóm người đang tập trung đông đúc.
Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, trưởng khoa, hiệu trưởng và các nhà báo từ các tờ báo khác nhau.
Cha mẹ của nhà họ Cố và nhà họ Chu đều đến. Cha mẹ Chu đứng ở một góc phòng họp bảo vệ cho Chu Thập Mãn với khuôn mặt đầy nước mắt, trên mặt họ lộ ra vẻ bất bình và tức giận.
Ban đầu, Cha mẹ Cố nghe rằng tôi có chuyện gì đó nên không muốn đến. Mãi cho đến khi nghe tin ngay cả Bộ trưởng Bộ Giáo dục mới được bổ nhiệm cũng có mặt, họ mới vội chạy tới.
Trường trung học số 1 Giang Thành là trường trung học tốt nhất thành phố, đồng thời cũng là hình mẫu của Bộ Giáo dục.
Cha Cố có quen biết cũ với Bộ trưởng Bộ Giáo dục, vừa vào cửa liền đi đến bên cạnh Cục trưởng, ôn tồn nói:
“Việc nhỏ này mà làm phiền đến Bộ trưởng Lý sao.Thật ra chỉ là trẻ con cãi nhau thôi mà…”
Nào ngờ Bộ trưởng Bộ Giáo dục rất ngay thẳng, không hề chấp nhận chiêu trò này:
“Anh Cố, bắt nạt không phải lúc nào cũng là chuyện nhỏ đâu.”
“Tôi biết Cố Thời Sơ là con gái anh, nhưng nơi này bất kỳ đứa trẻ nào đều là học sinh của tôi, đều là mầm non của đất nước, tôi không thể nhìn bọn họ đi vào con đường lệch lạc được.”
Đã nói tới đây thì cha Cố không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể lộ ra nụ cười: “Đúng, đúng, chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mong anh cẩn thận điều tra.”
Trở lại chỗ mẹ Cố, hai người im lặng trao đổi ánh mắt.
Tôi liền hiểu.
Nếu đúng là tôi bắt nạt bạn học, nhà họ Cố sẽ ngay lập tức từ bỏ đứa con gái nuôi họ không có chút tình cảm nào là tôi, và cắt đứt hoàn toàn quan hệ với tôi ngay.
Đó là thái độ của cha mẹ Cố, nhưng đối với Cố Trí Việt thì…
Anh ấy đứng cạnh Chu Thập Mãn đang nức nở, nhẹ nhàng an ủi điều gì đó, thỉnh thoảng lại ngước đôi mắt đen láy lên, lạnh lùng liếc nhìn tôi.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, hiệu trưởng hỏi Chu Thập Mãn:
“Bạn học Chu, xin hãy trình bày lại tình hình cho mọi người nghe.”
Chu Thập Mãn ngước đôi mắt đỏ hoe lên, thấp giọng lặp lại những gì cô đã nói với Cố Trí Việt.
Các nhà báo bắt đầu phẫn nộ.
Có người đầu tiên nói: “Sau khi chúng tôi điều tra sơ bộ, Cố Thời Sơ và Chu Thập Mãn là bạn bè trong trại mồ côi, và họ đã từng coi nhau như chị em.”
“Sau này, Cố Thời Sơ được Tập đoàn họ Cố nhận nuôi, còn cha mẹ nuôi của Chu Thập Mạn chỉ là lao công bình thường trong trường học.”
“Cố Thời Sơ, chẳng nhẽ bạn có thể bắt nạt bạn cũ của mình và tước đi những cơ hội vốn thuộc về họ chỉ bởi vì bạn được nhận nuôi trong một gia đình giàu có hay sao?”
Không gian im lặng hoàn toàn.
Đôi mắt của các phóng viên đang dán chặt vào tôi và những chấm đỏ của máy ảnh liên tục nhấp nháy.
Không ai muốn đào bới những chuyện quá khứ.
Suy cho cùng, đây cũng là một chủ đề xã hội rất nhạy cảm – vào thời điểm các tầng lớp xã hội đang dần được củng cố, nếu như con cái nhà giàu tiếp tục lấy đi nguồn lực giáo dục vốn dĩ của trẻ em nghèo và cản trở con đường đi lên của trẻ em thì cũng đủ để khơi dậy sự phẫn nộ đáng kể của công chúng.
Chưa kể nhân vật chính của sự kiện thời sự là tôi và Chu Thập Mãn, một tổ hợp thường thấy trong các bộ phim thần tượng.
Trong phòng làm việc lặng ngắt, tôi chợt bật cười.
Các phóng viên đều nhìn nhau.
“Xin hỏi nhà báo, tôi đọc trong sách nói rằng tất cả tin tức mà nhà báo thu được đều cần phải được xác minh chéo và kiểm tra thực tế như thế nào.”
“Vậy mà? Bây giờ có thể bỏ qua các bước công việc để vội vàng đưa các tin tức nóng hổi phải không ?”
Trong lúc nhất thời, mặt của phóng viên đỏ lên.
Tôi đứng dậy, lạnh lùng chỉ vào Chu Thập Mãn:
“Bây giờ cô ấy là nguồn thông tin duy nhất và mọi lời nói đều là câu chuyện của cô ấy mà thôi.”
Tôi nhìn Chu Thập Mãn đang tái nhợt vì khóc.
Tôi đã từng coi cô như em gái. Nhưng kiếp trước cô đã giết tôi chỉ vì ghen tị. Ở kiếp này, vì cô muốn trèo cao mà tìm cách bẫy tôi. Thế thì nếu tôi tiêu diệt cô như đang muốn.
“Vì thầy cô và phóng viên đang hỏi tôi nên tôi sẽ nói cho mọi người những gì mà tôi biết.”
“ Chu Thập Mãn ghen tị với tôi. Cô ấy cho rằng ban đầu ai cũng giống nhau. Tại sao cô ấy thậm chí còn xinh đẹp và thông minh hơn tôi mà bây giờ tôi lại sống tốt hơn cô ấy?”
“Vì ghen tị và hận thù nên cô ấy đã bịa ra câu chuyện này để vu khống tôi”.
Ngay sau khi những câu nói này được đưa ra, Cố Trí Việt đã trực tiếp bác bỏ:
“Rõ ràng…”
Anh ta muốn nói rằng Chu Thập Mãn rõ ràng đã chọn nhà họ Chu nghèo khổ kia.
Vì vậy, cô ấy không thể là người coi thường sự nghèo khó và yêu thích sự giàu có. Câu nói của tôi rõ ràng đánh tráo khái niệm đúng và sai.
Nhưng anh chưa kịp nói xong thì cánh cửa phòng hiệu trưởng đã bị mở tung.
Đứng ngoài cửa là một bóng người gầy gò, tóc ngắn, im lặng như cỏ dại không được chú ý.
Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi nhận ra cô ấy: “Tống Tiểu Ly? Em đến đây làm gì vậy?”
Vào thời điểm này của kiếp trước, Tống Tiểu Ly đã tự sát.
Nhưng ở kiếp này, cô đã sống sót.
Từng bước một đi tới, Tống Tiểu Ly đứng ở bên cạnh tôi.
Cậu ấy thì thầm: “Tôi sẽ làm chứng.”