Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Trọng sinh Em gái muốn thay tôi làm con người nghèo - Hoàn Chương 1: Trọng sinh Em gái muốn thay tôi làm con gái nhà nghèo

Chương 1: Trọng sinh Em gái muốn thay tôi làm con gái nhà nghèo

11:22 sáng – 29/05/2024

Kiếp trước, em gái tôi được một gia đình giàu có nhận nuôi, còn tôi được một người quét dọn đón về.

Kết quả là nội bộ nhà giàu có kia xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng, bố mẹ thì thờ ơ, anh trai thì bắt nạt nên cuối cùng cô đã rời khỏi nhà.

Ngược lại, Gia đình tôi rất hòa thuận còn có thiếu gia của một gia đình giàu có lại đem lòng yêu tôi, một cô bé tội nghiệp. Mọi chuyện giống như một bộ phim thần tượng.

Vì thế mà em gái tôi đã ôm hận thù rồi giết tôi và cùng tôi trở về ngày chúng tôi được nhận nuôi.

Lần này cô nhảy vào vòng tay của người dọn dẹp trước:

“Chị ơi, lần này đến lượt em làm nữ chính trong phim thần tượng rồi.”

Nhưng cô lại không biết, nữ chính là nữ chính, không liên quan gì đến xuất thân của cô.

Ngược lại, Gia đình tôi rất hòa thuận còn có thiếu gia của một gia đình giàu có lại đem lòng yêu tôi, một cô bé tội nghiệp. Mọi chuyện giống như một bộ phim thần tượng.

Vì thế mà em gái tôi đã ôm hận thù rồi giết tôi và cùng tôi trở về ngày chúng tôi được nhận nuôi.

Lần này cô nhảy vào vòng tay của người dọn dẹp trước:

“Chị ơi, lần này đến lượt em làm nữ chính trong phim thần tượng rồi.”

Nhưng cô lại không biết, nữ chính là nữ chính, không liên quan gì đến xuất thân của cô.

01

Em gái và tôi đã được tái sinh cùng nhau vào ngày chúng tôi được nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi.

Trong phòng hiệu trưởng đứng có hai gia đình là họ Cố và họ Chu.

Ba người nhà họ Cố đều ăn mặc chỉnh tề. Đàn ông mặc vest và đi giày da, còn phụ nữ đeo trang sức.

Con trai duy nhất của họ – Cố Trí Việt, mặc đồng phục trung học, nhưng chân lại mang một đôi giày thể thao hiệu phiên bản giới hạn toàn cầu.

Đây là gia tộc Cố nổi bật nhất ở Giang Thành. Cha Cố là một ông trùm kinh doanh, công ty của ông đóng góp nguồn thuế lớn nhất ở Giang Thành. Mẹ Cố là một người có địa vị xã hội thường xuyên xuất hiện tại nhiều cuộc đấu giá trang sức và các buổi tiệc từ thiện, bà cũng hay giao lưu cùng các ngôi sao nổi tiếng. Con trai của họ Cố Trí Việt được gọi là Hoàng tử Giang Thành.

So sánh thì nhà họ Chu bên cạnh trông thật nhục nhã. Bàn tay của hai vợ chồng đều lấm lem dấu vết của lao động chân tay. Quần áo có thể đã được chọn lọc tốt nhất nhưng trên người họ vẫn còn những vết mồ hôi chưa được giặt sạch.

Theo lời giới thiệu của hiệu trưởng, cả hai vợ chồng họ Chu đều là nhân viên quét dọn tại trường trung học cơ sở số 1 Giang Thành.

Kiếp trước em gái Thập Mãn của tôi đã không chút do dự đã chọn nhà họ Cố.

Tuy nhiên, vào lúc này, cô như bị sợ tụt lại phía sau, lao vào vòng tay của người phụ nữ nhà họ Chu:

“Mẹ, đưa con đi, con muốn làm con gái của mẹ!”

“Từ giờ trở đi, tên tôi sẽ là Chu Thập Mãn!”

Giữa sự phấn khích của em gái, tôi bước về phía nhà họ Cố.

Cứ như thế, việc tuyển chọn đã hoàn tất, chúng tôi được gia đình của mình mang đi.

Khi ra khỏi trại trẻ mồ côi, tôi nghe thấy Hiệu trưởng tự lẩm bẩm một cách kỳ lạ:

“Kỳ lạ, Thập Mãn vẫn luôn là người kén chọn nhất. Trong số những người nhận nuôi trước đây, cô ấy thậm chí không thèm để ý đến bất cứ ai mặc quần áo bình thường.”

“Lần này có một gia đình giàu có thực sự đến, tại sao cô ấy không chọn?”

Hiệu trưởng không hiểu tại sao, nhưng tôi hiểu rất rõ.

02

Ở kiếp trước, em gái tôi đã làm việc chăm chỉ để được gia đình họ Cố nhận nuôi và trở thành Cố Thập Mãn.

Cô nghĩ rằng điều đang chờ đợi cô là cuộc sống như một nàng công chúa nhỏ.

Chưa kể Cố Trí Việt – Thái tử Giang Thành, đã trở thành anh trai cô.

Bạn biết đấy, cậu trai nhà giàu và con gái nuôi là cặp đôi thường gặp nhất trong tiểu thuyết lãng mạn. Sống chung một mái nhà nên ngày đêm dễ dàng nảy sinh tình cảm .

Tuy nhiên, Thập Mãn không bao giờ ngờ rằng Cố Trí Việt không những không có chút dịu dàng nào của một người anh nuôi mà ngược lại còn cực kỳ ghét cô:

“Đời này tôi ghét nhất những kẻ tự mãn. Đừng nghĩ là tôi không nhìn ra được rằng loại trà xanh đầy mưu mô như cô chỉ vì tiền của gia đình chúng ta thôi, phải không?”

Ở nhà, Cố Trí Việt bắt nạt Cố Thập Mãn.

Ở trường, anh dẫn đầu một nhóm người đi bắt nạt cô.

Cho dù cha mẹ Cố gia biết chuyện cũng chỉ mắng mỏ vài câu.

Họ chẳng yêu thích gì Thập Mãn, họ chỉ nhận nuôi cô vì thầy bói đã nói với cha Cố rằng việc nhận nuôi một cô con gái sẽ mang lại may mắn cho ông trong mười năm tới.

Giữa con gái nuôi và con trai ruột, đương nhiên cha mẹ Cố thiên vị con trai ruột hơn.

Cố Trí Việt bắt nạt Thập Mãn, nhưng anh ấy rất tốt với tôi – người được nhà họ Chu nhận nuôi.

Anh thấy tôi được học bổng, thi đỗ hạng nhất, ban ngày đi học, ban đêm giúp mẹ dọn dẹp, dù cuộc sống rất vất vả nhưng tôi không bao giờ phàn nàn.

“Cô gái Chu Thế Sơ này thật thú vị.”

Giống như trong phim thần tượng, chàng trai nhà giàu ngổ ngáo đem lòng yêu bông hoa trắng nhỏ bé nghèo khổ bất khuất.

Sau đó, khi cha mẹ Cố qua đời và tài sản thừa kế được chia, Cố Trí Việt dẫn đầu một nhóm luật sư, thế là Thập Mãn bị lừa đến mức không còn lại gì.

Vài tháng sau, Cố Trí Việt cưới tôi.

Anh ấy thậm chí còn công khai nói trong đám cưới: “Chu Thế Sơ, từ nay trở đi, cái gì của anh đều là của em.”

Thật tiếc là tôi không thể hưởng thụ tài sản kếch xù của Cố Trí Việt.

Bởi vì vài ngày sau, Thập Mãn – người bị kích thích đến mức phát điên vì tuyệt vọng, đã lái xe tông chết tôi.

Trở lại kiếp này, em gái tôi đã chọn nhà Chu không chút do dự.

Dù không có khối tài sản kếch xù nhưng không có mưu mô và có thể tận hưởng tình yêu thương hết lòng của bố mẹ, lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.

Có khi trải nghiệm kiếp sống này, cô sẽ được một thiếu gia giàu có thương hại và che chở, cuối cùng có được đám cưới cổ tích thế kỷ.

Cô ấy mỉm cười và nói với tôi:

“Chị ơi, lần này đến lượt em làm nữ chính trong phim thần tượng rồi.”

“Đã đến lúc chị phải nếm trải những gì em đã phải chịu đựng đi .”

03

Dự đoán của Thập Mãn không sai, trên thực tế, việc Cố Trí Việt bắt nạt đến sớm hơn kiếp trước.

Ở trường, tôi bị nhấn đầu xuống bể bơi, xung quanh đều là tiếng cười quái đản của một đám con trai.

Lúc tôi sắp mất oxy, có người đỡ gáy tôi cười nhìn tôi:

“Nếu mày muốn tiền của gia đình tao, thì tốt thôi.”

“Uống hết nước trong bồn cầu đi. Mày uống một ngụm tao sẽ cho mày mười vạn. Thế nào?”

Đám con trai đang quan sát cổ vũ một cách đầy phấn khích.

Tôi nhìn Cố Trí Việt.

Người từng dịu dàng nói yêu tôi ở kiếp trước, giờ đang trút giận lên tôi một cách vô lương tâm.

Nhưng Cố Trí Việt không nhìn tôi, Anh đang nhìn hình bóng phía sau tôi.

Tôi biết ở đó, Chu Thập Mãn đang cúi người lau sàn.

“Đó không phải là Chu Thập Mãn sao?Tại sao cô ấy vẫn phải lau sàn?”

Một người con trai quan sát rồi nói với Cố Trí Việt: “Mẹ của Chu Thập Mãn là lao công của trường học. Ban ngày cô ấy đi học còn ban đêm thì giúp mẹ làm việc”.

Trong mắt Cố Trí Việt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là tràn ngập thương xót.

Anh ta hét lớn với Chu Thập Mãn: “Này, trời lạnh quá, đừng lau. Dù sao cũng không có ai kiểm tra.”

Chu Thập Mãn thẳng lưng, khăn choàng tóc đen và khuôn mặt thanh tú cùng vẻ mặt bướng bỉnh.

Cô lắc đầu: “Không được. Nếu có người đến kiểm tra mà phát hiện sàn nhà không sạch sẽ, mẹ tôi sẽ bị trừ một trăm tệ.”

“Tôi biết một trăm đô la đối với thiếu gia như cậu chẳng là gì, nhưng đối với gia đình tôi, đó là tiền ăn uống trong một tuần đó.”

Nói xong, Chu Thập Mãn cúi người tiếp tục lau sàn.

Thật ra ý đồ của Chu Thập Mãn rất rõ ràng, có nhiều tầng như vậy, nhưng cô lại lựa chọn lau trước mặt Cố Trí Viêtj.

Cô còn cố ý xõa tóc, tìm góc đẹp để nhìn trông xinh đẹp nhất.

Đáng tiếc, Cố Trí Việt lại rơi vào cái bẫy này.

Quả nhiên, Cố Trí Việt bước tới, đỡ Chu Thập Mãn đứng dậy, giật lấy mảnh vải trên tay cô ném cho đàn em:

“ Bọn mày, giúp cô ấy lau phần còn lại của sàn nhà đi.”

Anh liếc nhìn đôi bàn tay đỏ bừng lạnh lẽo của Chu Thập Mãn, suy nghĩ một chút rồi khoác áo cho cô:

“Đã muộn rồi. Lát làm sao về nhà được?”

“Đi xe đạp.”

“Thời tiết lạnh thế này mà cậu đạp xe à?” Cố Trí Việt sửng sốt, sau đó không chút nghi ngờ nói: “Cậu xuống lầu đợi đi, tôi bảo tài xế đưa cậu về.”

Chu Thập Mãn được Cố Trí Việt bảo vệ và rời đi.

Trước khi rời đi, cô ấy không quên lặng lẽ quay dâud và nở một nụ cười chế giễu tôi.

Một lúc sau, mọi người xung quanh bắt đầu giải tán, chỉ còn lại tôi ở bên bể bơi.

Tôi trèo lên một cách khó khăn và lau nước đang nhỏ giọt trên tóc bằng ống tay áo.

“Dùng cái này đi.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng tôi.

Tôi quay lại, hóa ra là lớp trưởng lớp chúng tôi Tống Tiểu Ly,.

Cậu ấy là một cô gái ít nói, học hành rất chăm chỉ và mặc áo dài tay bất kể xuân, hạ, thu hay đông.

Ở kiếp trước, cậu ấy cũng đã giúp đỡ Chu Thập Mãn khi cô bị bắt nạt.

Cậu ấy đưa cho Chu Thập Mãn một chiếc khăn và thuyết phục Chu Thập Mãn tố cáo hành vi bắt nạt của Cố Trí Việt.

Chu Thập Mã hất tay cậu ấy ra:

“Cậu thì biết gì? Đó là anh trai tôi!”

Khi đó, Chu Thập Mãn vẫn đang mơ mộng chuyện Cố Trí Việt thích cô.

Vì vậy, sau này Tống Tiểu Ly không thèm quan tâm đến cô nữa, tiếp tục im lặng bước đi một mình.

Sau đó, khi lễ tốt nghiệp đến gần, Tống Tiểu Ly đã tự sát.

Lúc ấy, chúng tôi mới biết rằng gia đình cậu ấy rất nghèo, bà nội cậu ấy nằm liệt giường, cha cậu ấy thì là một tay cờ bạc, không chỉ bạo hành mà còn bán cậu ấy để trả nợ.

Lúc này, cậu ấy đang đứng cạnh tôi với chiếc khăn sạch trong tay.

Tôi ngẩn người rồi nhận lấy nó.

Cậu ấy không nói nhiều mà quay người rời đi. Có lẽ cậu ấy thấy chẳng có gì để nói với đại tiểu thư nhà họ Cố.

Thấy bóng lưng cậu ấy sắp biến mất, tôi chợt lên tiếng: “Lớp trưởng!”

Bước chân khựng lại.

Tôi gãi đầu nói: “Thì.. Mình mới chuyển trường khác, còn chưa biết đường.”

“Căn tin ở đâu? Cậu có thể đưa mình đến đó được không?”