Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn Chương 6: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

Chương 6: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

3:57 sáng – 26/05/2024

12

Ta tra hỏi cha của Ngụy Như sĩ rất lâu, ông ấy nói với ta rằng trong toàn bộ cung điện, chỉ có huyết thống của Hoàng thượng là giống ta, khả năng thành công rất cao.

Thái thượng hoàng tự nguyện cứu ta.

Lúc đó đầu óc ta trống rỗng và ta nhận ra rằng đôi khi người ta buồn quá độ không nhất định phải rơi nước mắt.

Mặc dù thái thượng hoàng rất nghiêm khắc với ta khi ta tu luyện nhưng ta biết người rất sợ ta sẽ chết.

Người nói rằng nếu lười tập luyện không khác gì lấy tính mạng của mình ra chơi đùa.

Lần đầu tiên khi ta giết người phạm phải sai lầm mà bi thương, người không những không an ủi ta mà ngược lại còn trừng phạt ta nặng nề hơn.

Lúc đầu ta không can tâm. Rõ ràng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, vậy tại sao người lại đối xử với ta như vậy?

Một võ sư khác dạy ta võ thuật nói với ta rằng thái thượng hoàng thà là ta bị thương trong tay người còn hơn là chết trong tay người khác.

Từ đó về sau ta không dám phạm sai lầm nữa.

Chỉ có duy nhất sự cố trúng độc ngoài ý lần đó.

Thái thượng hoàng luôn nói với ta rằng tử tế với kẻ thù cũng chính là tàn nhẫn với chính mình.

Khi ta đang giải quyết đại thần thông đồng bán nước cuối cùng, con gái của ông ta bất ngờ xuất hiện.

Tiểu cô nương đó trông có vẻ chỉ mới 5 tuổi.

Cũng như tương tự như lúc ta được Thái thượng hoàng đón về, nhất thời mềm lòng, cúi xuống nói chuyện với nàng, không ngờ trong tay nàng lại có thuốc độc, muốn cùng ta đồng quy vô tận.

Đứa bé bị trúng độc chết, ta cũng không may mắn tránh khỏi chỉ là chưa đến mức chết ngay tức khắc

Sau này để cứu ta, thái thượng hoàng đã tìm người nhằm thực hiện một loạt các thao tác để thay máu cho ta.

Thậm chí còn đã đánh đổi cả mạng của chính mình.

Ta còn nhớ rõ những gì thái thượng hoàng đã nói với ta vài ngày trước khi qua đời.

Người nói: Lưu Ly, ta sắp chết rồi, thái tử vẫn còn trẻ tuổi, ta không yên tâm, mặc dù các con bằng tuổi nhưng nó rất nghe theo lời con, con có thể thay ta bảo vệ nó thêm vài năm không.

” Con có thể từ chối, ta không ép con, những năm nay cực khổ cho con rồi.”

Ta nghe lời người nói liền cảm thấy mũi nghẹn ngào, trái tim đau nhói.

‘Ta không muốn người chết trước mắt ta. Có thể nào đổi lại máu không? ‘

Lời nói của ta khiến người nằm trên giường bật cười haha, thậm chí còn cười ra nước mắt.

“Lưu Ly, con rời khỏi cung đi sẽ không ai ngăn con. “

Thái thượng hoàng cho ta tự do nhưng ta không đi.

Sau đó là cảnh Tề Ngâm bị ép hôn.

Trước khi chết, Thái thượng hoàng đưa cho ta một thủ dụ, người nói: “Với năng lực của Tề Ngâm, trong ba năm triều đình có thể ổn định. Đến lúc đó, nếu con còn chưa yêu Tề Ngâm, con có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

Chỉ là thái thượng hoàng không ngờ đến độc trong người ta lại phát tác, thời gian có thể sống không quá ba năm vài ngày.

Lần này ta thực sự không còn thuốc chữa nữa.

Ngay cả cha của ngụy như sĩ cũng bất lực.

“Mì hoành thánh nguội rồi, ông chủ đổi tô khác đi.”

Giọng nói của Ngụy như sĩ khiến ta tỉnh táo lại, ta thấy mắt hắn không còn đỏ nữa, hắn mỉm cười vui vẻ với ta.

Một bát mì hoành thánh mới lên, ta chưa kịp ăn thì Tề Ngâm đã tới.

“Hai người nói xong chưa?

Khi nói mắt ngài còn ngó nhìn món mì hoành thánh của ta.

13

“Người có muốn ăn một ít không?” Ta đẩy món mì hoành thánh của mình đến cạnh ngài.

Tề Ngâm vừa nhìn một cái cũng không ăn : “nói xong rồi thì đi thoi”

Động tác người kéo ta có chút mạnh, ta bất giác cau mày.

Ngụy Như sĩ không biết tại sao lại nổi điên lên, liền xông lên đấm cho Tề Ngâm một đấm.

Không quá lời khi miêu tả võ thuật của Ngụy như sĩ là nhất thiên hạ.

Lực tay của hắn mạnh đến kinh ngạc hơn nữa tốc độ cực nhanh. Đợi Khi ám vệ của Tề Ngâm kịp phản ứng thì đã quá muộn.

Tề Ngâm lần này bị hắn đánh bị thương không nhẹ.

Khi thấy vậy, các mật vệ muốn bước tới đấu với ngụy như sĩ, nhưng Tề Ngâm đã xua tay ngăn cản.

Ta liếc nhìn vị trí Tề Ngâm bị Ngụy như sĩ đánh trúng, trong lòng có chút khó chịu.

Nhưng ta không hề khiển trách Ngụy Như sĩ, hắn chỉ là đang thấy bất bình cho ta mà thôi.

Thật ra làm gì có công bằng?

Ta từ nhỏ là được thái thượng hoàng nuôi dưỡng và mạng sống của ta đã được thái thượng hoàng cứu. Dù ta phải cống hiến cuộc đời mình cho Tề Ngâm đều không quá đáng.

Ta theo Tề Ngâm về quán trọ nơi ta từng ở cùng người trước đây.

Nhưng lúc đó mỗi người một phòng. “Ta giúp người bôi thuốc nhé?”

Khi trở về phòng, ta thấy lông mày ngài ấy cau lại rất sâu, ta biết chắc hẳn rất đau.

Mặc dù võ công của Tề Ngâm không bằng Ngụy Như Sĩ, nhưng vừa nãy ngài cũng có cơ hội tránh né.

Nhưng ngài không tránh.

Tề Ngâm chỉ đơn giản ừ một tiếng.

Vốn dĩ ta định đưa thái y đi cùng, nhưng trong trường hợp này thì thôi đi.

“Ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, ngài cố chịu một chút.”

Tai cởi y phục của người nửa chừng , trên bả vai của người phát hiện chỗ bị Ngụy như sĩ đánh trúng.

Khu vực xung quanh có 1 mảng tím sẫm ở những vùng nghiêm trọng máu đã bắt đầu rỉ ra.

Ta mím môi rồi nhẹ nhàng bôi thuốc lên người ngài.

“Lưu ly.”

“Sao thế?”

Thời gian dần dần trôi qua…….

“Nàng có thể đừng rời xa ta được không?”

Động tác trên tay ta dừng lại, lồng ngực cũng có chút nghẹn lại: “Người chỉ là quen có sự tồn tại của ta, dần dần sẽ tốt thôi.”

“Vì thế nàng vẫn quyết định rời xa ta?”

Tề Ngâm nắm lấy bàn tay đang giúp anh bôi thuốc của ta, mắt anh đỏ hoe, nhìn ta chăm chú, như thể nếu ta không đồng ý với người, người sẽ không buông ra.

Ta thở dài trong lòng, mỉm cười: “ Tô muội muội không tệ, nàng ấy sẽ làm tốt hơn ta.”

“Hơn nữa cô ấy trông có chút giống Tiêu Kim vãn, có thể bù đắp cho sự hối hận của người khi không kết hôn với Tiêu Kim vãn.”

“Giống chỗ nào? Ta không cảm thấy thế, hơn nữa ta chưa bao giờ nghĩ lấy tiêu kim vãn.” Tề Ngâm có chút kích động.

Có lẽ là bởi vì ta nhắc đến Tiêu Kim Vãn đã khơi dậy nỗi đau trong lòng anh người.

Ngài ấy có thừa nhận hay không cũng không liên quan gì đến ta.

“Được rồi, ta bôi thuốc xong rồi.”

Ngài ấy đã sắp xếp quần áo gọn gàng, ta tưởng người sẽ đến phòng của Tô Viễn U, nhưng người không làm vậy.

“Lưu Ly, nếu như không phải vì báo ân , nàng….. Có từng yêu ta một chút nào không?”

Ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ Tề Ngâm thê lương như vậy, người giống như một con gà trống bại trận.

Có vẻ như cú đấm của Ngụy Như Sĩ tác động rất lớn đến người.

Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net ! mọi nơi khác đều là reup. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhà dịch!

Ta giúp người cởi áo khoác ngoài, đêm cuối cùng ta hy vọng chúng ta có thể có những hồi ức đẹp về nhau.

“Tề Ngâm, ta yêu chàng”

Ta thực sự không biết câu nói này thật mấy phần giả mấy phần, bản thân ta thật ra cũng không rõ.

Thậm chí ta cũng không biết mình có tình cảm gì với Tề Ngâm.

Nói không yêu nhưng không muốn thấy người bị thương.

Nói yêu, lại có thể bao dung để người thích nữ tử khác khác.

Thậm chí còn hi vọng người ở bên nữ nhân khác có thể luôn hạnh phúc.

Thực ra, con người sống trên đời này chỉ có vài năm ngắn ngủi, tại sao chúng ta phải phân biệt rõ ràng giữa yêu và ghét?

Nếu ngài ấy muốn một câu trả lời như vậy nói cho ngài ấy thì có sao đâu?

Mọi chuyện trên đời đứng trước sinh mệnh đều là chuyện nhỏ.

“Lưu Ly, ta cũng……”

Tề ngâm chưa kịp nói hết lời thì người đã rơi vào hôn mê.

Vừa nãy khi giúp người bôi thuốc, ta đã bỏ vào đó thuốc mê.

Lúc đầu khi ta đồng ý cùng Tề Ngâm cùng nhau đi mai thành thì ta đã có kế hoạch này rồi.

14

Ngụy như sĩ đã đợi ta bên ngoài từ sớm.

Thấy ta đi xuống, hắn ta lập tức cầm lấy cái bọc trên tay ta nói: “đám ám vệ của hắn đều bị người của ta khống chế, tuy hắn có kỹ năng chiến đấu tốt nhưng thực sự không phải là đối thủ của ta.”

Ta nhìn vẻ mặt đắc ý của ngụy như sĩ, bất lực lắc đầu.

Nhưng khi ta bước lên xe ngựa do ngụy như thạch chuẩn bị, Tề Ngâm , vốn dĩ đang ngủ lại bỗng nhiên xuất hiện trước xe ngựa.

Trên tay của người có một vết cắt dài, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.

Ngài ấy có phải là đang dùng cảm giác đau đớn để ép bản thân tỉnh dậy?

Nhưng không phải vừa rồi ngài ấy đã bất tỉnh rồi sao?

“Lưu ly, nàng cho rằng ta là đứa con nít sao? Nàng rốt cuộc có mấy phần yêu ta? Ta lẽ nào không nghe ra được sao?”

Tề Ngâm dường như đang cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận của mình. Ngài ấy bước về phía ta với vẻ mặt lạnh lùng.

Lòng ta bỗng chốc dâng lên.

Ta thực sự không thể hiểu tại sao Tề Ngâm lại như thế?

Ngài ấy đứng im cách ta chỉ 1 bước, mắt người như chứa những tia mực dán chặt vào mắt của ta .

“là chính nàng muốn vào cái lồng này, hiện tại lại nóng lòng muốn ra ngoài, lưu ly nàng thật giỏi giang.”

Ta không muốn biện bạch gì cho bản thân.

Ta xuống xe, bước đến trước mặt người dùng cái khăn giấy trước đó ngài dùng để băng vết thương cho ta băng bó vết thương lại cho ngài

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn ngài : ” Tề Ngâm .”

Từ khi người lên làm hoàng đế, ta chưa bao giờ gọi người bằng tên: “Từ nay về sau, khi không có ta ở bên cạnh, ngài phải ăn uống đầy đủ, không được phê tấu chương đến muộn như thế.”

“Những phi tần mà ta đã chọn cho người, họ không chỉ có nhân cách tốt mà người trong nhà đều trong sạch trung thành, có thể có ích với người.”

“Người có thể sủng ái Tô muội muội, nhưng cũng phải đối với các phi tần khác đối đãi tử tế một chút, nếu không sẽ làm khó cho Tô muội .”

“Về phần ta, Tề Ngâm, ta thật muốn được tự do.”

lời của ta vừa dứt, Tề Ngâm lại ngã xuống, lần này ta cho một lượng thuốc lớn hơn vào chiếc khăn đã băng bó cho người, lần này có thể khiến người ngủ được hai ngày.

Đến cả với một con gấu liều lượng này cũng đủ rồi.

Sau đó, ta bảo Ngụy Như Sĩ đưa Tề Ngâm về phòng, lần này ta thật sự có thể rời đi.

Ta cảm thấy yên bình một cách khó hiểu.