Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ta chết 3 năm rồi mà Phu quân ta còn chưa biết - Hoàn Chương 4: Ta chết 3 năm rồi mà Phu quân ta còn chưa biết

Chương 4: Ta chết 3 năm rồi mà Phu quân ta còn chưa biết

5:24 chiều – 24/05/2024

Hắn bắt lấy cánh tay Lục Nhu, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên đó, động tác vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến Lục Nhu sờn hết cả da gà.

“Nhu nhi nàng sợ đệ đệ của nàng bị thương trên chiến trường, vậy vì sao nàng lại cảm thấy chiến đấu chống lại kẻ thù bên ngoài là chuyện mà Thẩm Đông nên làm. Đệ đệ của nàng sinh ra trong gia đình giàu sang quyền quý thân thể mảnh mai yếu đuối, vậy Thẩm Đông thì sao nàng ấy chỉ là một nữ tử thấp hơn đệ đệ nàng cả một cái đầu, phải luyện đao biết bao nhiêu năm mới dám vung tay chém xuống loại người lòng lăng dạ sói như Khương Nhung.”

Lục Nhu biết sợ rồi, nàng ta thử rút cánh tay mình ra khỏi tay Lý Thừa Dục, song Lý Thừa Dục lại cứng rắn nắm chặt tay nàng ta không buông.

“Nhu Nhi nàng nói thật cho ta biết, vết sẹo này có thật sự là do nàng chặn đao vì trẫm mà có không.”

Trong mắt Lục Nhu lóe lên vô số sự sợ hãi, nàng ta muốn quỳ xuống nhưng Lý Thừa Dục kéo nàng ta lên ngay cả Quỳ nàng ta cũng không quỳ được.

“Hoàng thượng đây hoàn toàn là sự thật.”

Nàng ta luống cuống dập đầu xuống giường phát ra âm thanh bum bum.

“Ngày hôm đó hạ nhân trong ngự thư phòng đều có thể làm chứng cho thần thiếp.”

“Hạ nhân, ồ Nhu Nhi nói ngoài Thẩm Đông và nàng ra thì là mấy cung nữ phụ trách nghiêm mực ở ngự thư phòng sao, đó chẳng phải những cung nữ đó đều đã xuất cung rồi sao. Hình như Trẫm vẫn còn nhớ có một người còn gả cho quản gia lục phủ. Nhu Nhi những cung nữ kia ai trong số họ cũng đều là người của nàng phải không.

Trán Lục Nhu chảy máu.

“ Trùng hợp nhỉ thích khách đột kích vậy mà người trong ngự thư phòng đều là người được nàng chỉ điểm.”

Lý Thừa Dục nhẹ nhàng thở dài, trong mắt của hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn vô tận.

“Nhu Nhi điều này khiến trẫm không khỏi nghi ngờ, thích khách kia không phải là do Lục Gia nàng bố trí đấy chứ.”

Lục Nhu liều mạng lắc đầu “Hoàng thượng tuyệt đối không thể.”

Trong nháy mắt tiếp theo nàng ta hét lên, bởi vì Lý Thừa Dục rút kim ô ở đầu giường ra chém thẳng vào cánh tay có vết sẹo của Lục Nhu.

Cả cánh tay rơi xuống, Lục Nhu đau đến sắp ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nhưng Lý Thừa Dục lập tức kề mũi dao lên cằm nàng ta.

“Còn nói thêm một câu nói dối nữa đi, trẫm sẽ chém bay cánh tay còn lại của ngươi.”

Lục Nhu bị dọa sợ đến điên rồi, cuối cũng bắt đầu nói năng không lựa lời :

“Thích khách, thích khách là do phụ thân ta sắp đặt. Ông ấy nói Thẩm Đông rất được lòng quân và lòng dân, một khi nàng ta trở thành hoàng hậu cuộc sống mai sau của nhà ta sẽ rất khổ sở. Nàng ta vốn dĩ là một kẻ lỗ mãng, ngay cả lễ nghi vào cung mà nàng ta cũng không làm được. Nếu để một kẻ ti tiện như vậy trở thành hoàng hậu, triều đình nhất định sẽ bị hủy hoại. Hoàng thượng phụ thân ta đều là vì xã tắc.”

“Á”

Con dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng vào cổ họng Lục Nhu, Lục Nhu kêu lên một tiếng thảm thiết rồi lập tức ngất đi.

Nhưng con dao của Lý Thừa Dục không đâm vào cổ họng nàng ta, mà chỉ chém vào bả vai nàng ta.

Hắn mệt mỏi bóp chân nói với thái giám nghe thấy thấy tiếng động chạy tới :

“Giết nàng ta thì lợi cho nàng ta quá, nhốt vào lãnh cung gọi người tới giúp nàng ta cầm máu băng bó. Cho ăn, cho uống nhưng không được cho thuốc.”

Sau khi đám thái giám kéo Lục Nhu đang hôn mê đi, Lý Thừa Dục chạm vào kim ô ngồi xuống đầu giường.

Hắn cứ ngồi bất động như vậy, trong lúc đó có cung nhân đến báo từng phong thư chiến báo được gửi về, nói Kinh Thành sắp không trụ không được nữa.

Lý Thừa Dục không có phản ứng gì, đại thế đã mất trong lòng hắn rất rõ ràng.

Gần 10 năm nay, những tướng giỏi thật sự có thể dẫn binh đánh trận chỉ có Hồ Tướng Quân và nàng.

Hồ Tướng Quân qua đời vì tuổi già sức yếu, còn hài cốt của nàng cũng đã bị chôn vùi từ lâu trong sông băng, không ai có thể cứu được hắn.

Sau cùng Lý Thừa Dục sai người đưa Bạch Thúy đến.

Hắn chạm vào ngọc bội bị hỏng hỏi Bạch Thúy :

“Trước khi chết Đông Nhi có hận Trẫm không.”

Lý Thừa Dục không ban ngồi, xong Bạch Thúy lại đi tới phía đối diện Lý Thừa Dục ngồi xuống.

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Thừa Dục cười nói :

“Lúc trước Thẩm Tướng Quân từng bảo nô tỳ rời khỏi kinh thành, người khôn biết cách giữ mình nhưng nô tỳ không muốn đi. Một là Thẩm Tướng Quân được chôn cất ở vùng núi đồi cằn cỗi ở ngoại ô kinh thành, nàng ấy không có người thân sợ sau khi mình đi rồi sẽ không có ai đến tảo mộ nàng ấy. Đương nhiên chỉ có việc đầu tiên là vì Thẩm Tướng Quân, việc thứ hai là nguyện vọng của nô tỳ. Nô tỳ muốn tận mắt nhìn thấy báo ứng của hoàng thượng.”

Khi đó nàng để lại tất cả số tiền cho Bạch Thúy, để nàng ấy lập tức rời khỏi kinh thành ngay sau khi nàng chết.

Ngoài miệng thì nói đồng ý, đợi nàng yên tâm nhắm mắt xuôi tay thì lại phát hiện ra nàng ấy sống chết không chịu đi.

Cứ trông coi tòa phủ đệ đã hoang vắng trống trải kia như thế.

Có lẽ nàng ấy vẫn luôn chờ đợi ngày này, giải đáp câu hỏi vừa rồi của hoàng thượng Bạch Thúy nói :

“Trước khi Thẩm Tướng Quân chết không hề oán hận hoàng thượng.”

Trong mắt Lý Thừa Dục hiện lên sự đau đớn vừa mong mỏi.

“Đông Nhi nàng ấy, nàng ấy chỉ hận chính mình quá mức ngây thơ yêu sai người. Với hoàng thượng Thẩm Tướng Quân không có oán hận, chỉ có hai chữ không đáng.”

Đây là khi nàng chờ đợi ở bên ngoài cung Lục Nhu, đêm đó đợi đến bình minh cũng không thể gặp được Lý Thừa Dục.

Nàng đã nghĩ thông suốt, hắn không phải là người nàng có thể đem lòng yêu.

Hắn lừa nàng, hắn tạo ra cho mình một dáng vẻ vô cùng thâm tình với nàng của 16 tuổi, kẻ trải đời chưa nhiều như nàng đã tin hắn.

Nhưng từ đầu đến cuối, chẳng qua thứ nàng yêu chỉ là một bọt nước.

Hoàng đế thực sự ngồi trên long ỷ kia, hắn càng không phải là người trong lòng nàng hôm nay.

Bạch Thúy nói ra suy nghĩ của nàng, nói từng cái một cho Lý Thừa Dục nghe, biểu cảm trên khuôn mặt Lý Thừa Dục có thể nói là vô cùng đặc sắc.

“Không, không phải vậy.”

Hắn lẩm bẩm “Trẫm thật lòng với Đông Nhi mà.”

Bạch Thúy nhìn bộ dạng Lý Thừa Dục điên cuồng trên mặt hiện lên ý cười tàn nhẫn.

“Vậy thì sao chứ.”

Nàng nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ như một con dao găm sắc bén.

“Vị hoàng tử tinh thần sa sút tái ngoại bên kia đã sớm chết rồi, bây giờ vị thiên tử cửu ngũ chí tôn này thật lòng Thẩm Tướng Quân nàng cũng chẳng hiếm lạ gì.”

Miệng Lý Thừa Dục lại phun ra máu, Bạch Thúy không nhìn hắn nữa tự bước ra khỏi cửa cung.

Mặt trời vừa lặn, nàng nhìn bức tường màu đỏ thẫm nhẹ nhàng nói :

“Tướng quân, hoàng cung ăn thịt người này chúng ta đừng nên tới đây nữa.”

Nàng nhìn vào cơ thể mình, nhận ra hồn phách ngày càng trở nên trong suốt.

Hắc Bạch Vô Thường đến bên cạnh nàng “Ngươi sắp được giải thoát rồi, còn tại sao ngươi vẫn còn chưa đi. Bởi vì có người luôn nhớ tới ngươi, muốn gặp mặt ngươi lần cuối.

“Là Lý Thừa Dục sao.” Nàng hỏi.

“Tôi không muốn gặp lại hắn, nhìn thấy buồn nôn.”

“Không phải vậy, là ai ngươi sẽ sớm biết thôi.”

Hắc Bạch Vô Thường nheo mắt nhìn sắc trời “ Khoảng một canh giờ sau sẽ tiết lộ.”

Một canh giờ sau, theo tiếng búa công thành vang lên ầm ầm.

Cửa thành phía nam Kinh Thành sừng sững đứng đó hàng trăm năm đã bị phá, kỹ binh của Khương Nhung bước vào thủ phủ Nam Triều.

Khi Lý Thừa Dục đang định thắt cổ tự tử thì bị phát hiện, binh lính Khương Nhung trói hắn lại ném hắn ở giữa kinh thành.

Hoàng đế Khương Nhung thúc ngựa tới trước mặt hắn, mái tóc dài tung bay trong gió.

“Thẩm Tướng Quân đâu.” Hắn hỏi bằng tiếng Hán không thuần thục.

Lý Thừa Dục không nói lời nào, Khương Nhung giơ trảm mã đao lên kề ngang cổ hắn, Lý Thừa Dục bị ép phải nói :

“Thẩm Đông chết rồi.”

Khương Nhung Vương im lặng, một lúc lâu sau đó thấp giọng nói:

“Rất nhiều năm về trước, cha ta từng mời vu sư chiêm tinh tới. Vu Sư nói Nam Triều số mệnh đã tận, nhưng lại có một tinh tử kỳ lạ phá vỡ tinh quỹ có thể miễn cưỡng bảo vệ nam triều 10 năm nữa. Bản vương vốn ước tính rằng phải năm năm sau mới có thể công phá được đô thành, nào có ngờ hôm nay đã thực hiện được rồi. Hóa ra là tinh tử đó tự rơi xuống.”

Lý Thừa Dục mím chặt môi đau đến không thiết sống, hoàng đế Khương Nhung lập tức giơ đao lên nhẹ nhàng thở dài.

“Kể ra thì bản vương và Thẩm Tướng Quân vẫn có duyên gặp nhau một lần, năm đó vì bảo vệ phụ nữ và trẻ em mà bản vương rơi xuống sông bị Thẩm Đông bắt được. Vốn dĩ tưởng rằng nàng ấy sẽ giết ta, nhưng nàng ấy lại nói kiếm của một danh tướng sẽ không vấy máu của kẻ yếu, càng huống gì ta ở đây là vì bảo vệ con dân. Thế là chúng ta đã hẹn nhau mai sau có gặp nhau trên chiến trường nhất định phải quang minh chính đại so tài. Trước khi bản vương công phá được kinh thành vẫn còn chờ mong được gặp lại nàng ấy.”

Khương Nhung Vương xua tay “Thôi vậy.”

Hắn kêu người áp giải Lý Thừa Dục mặt đầy tro tàn xuống, đêm đó hoàng đế Khương Nhung để vu sư đốt lửa trại.

Đây là phương thức gọi hồn đặc biệt của tộc nhân bọn họ, hóa ra người nhớ mãi không quên muốn gặp lại nàng chính là hắn.

Ngọn lửa bùng lên nàng đứng ở giữa, nhận ra hoàng đế Khương Nhung đang nhìn thẳng vào nàng, hắn có thể nhìn thấy hồn phách của nàng.

“ Thẩm Tướng Quân” hai tay hắn gõ trước ngực.

Nàng cũng cũng chào theo kiểu nhà binh của Nam Triều.

“Ta đã già đi nhiều nhưng nhìn nàng vẫn giống như ngày xưa.”

Khương Nhung Vương than thở “Cũng khó trách, lúc nàng chết cũng chỉ mới 19 tuổi. Thần tướng uy danh hiển hách thực ra cũng chỉ là một tiểu cô nương, hoàng đế Nam Triều đúng là mắt mù tâm mù. Nếu như lúc trước đi theo ta kết cục có lẽ sẽ khác.”

Nàng cười nhẹ “Địch mộ lúc còn sống ta đã là tướng quân Nam Triều, bảo vệ đất nước là chuyện mà ta nên làm.”

Nhưng bây giờ nàng đã là quỷ hồn vất vưởng, phân tranh trên thế giới trần tục này không còn liên quan đến nàng nữa.

Hoàng đế Khương Nhung thấp giọng nói “Thôi được, suy cho cùng kiếp này duyên phận chưa đủ. Nếu như có kiếp sau…”

Nàng không cho Khương Nhung Vương có cơ hội nói hết câu, hắn là vị vua trần thế mà thiên mệnh lựa chọn.

Bởi vì hắn mang theo chấp niệm muốn gặp nàng, hồn phách của nàng sẽ không thể rời đi.

Nhưng bây giờ hắn đã gặp được nàng, chấp niệm tới đây sẽ tiêu tan, nàng hóa thành vô hình chạy vào con đường luân hồi.

Đường đời ngắn ngủi mặc dù được lưu danh xử sách, nhưng lại bị mắc kẹt trong tình yêu vẫn là không đáng.

Nếu có kiếp sau, nàng nhất định sẽ sống một cuộc đời tuyệt vời hơn cả kiếp này.

Bạch Thúy đột nhiên cảm nhận được có một thứ gì đó luôn bảo vệ nàng ấy vừa biến mất đi.

“Có lẽ là hồn phách của Thẩm Tướng Quân, như vậy cũng tốt nàng ấy khốn khổ lâu như thế cuối cùng cũng có thể đi đầu thai. Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy kết cục của Lý Thừa Dục.”

Bạch Thúy không rời đi, nàng ấy ở lại kinh thành hỗn loạn thu thập tin tức, biết được kết cục của Lý Thừa Dục và Lục Nhu.

Thành bị phá đã bước sang ngày thứ bảy, hoàng đế Khương Nhung đã xử lý xong những chuyện khác, cuối cùng cũng rảnh tay tới gặp hoàng đế Nam Triều.

Giống như chó nhà có tang, hắn không đến cửa tay không mà còn xách theo một nữ nhân sắp chết tới.

Hắn kéo nữ nhân kia vào nơi hắn giam giữ Lý Thừa Dục, ném nữ nhân đó xuống chỗ còn trống.

Lý Thừa Dục nhìn sang, hắn ngây dại ra.

Nữ nhân kia bị đứt một cánh tay hơi thở thoi thóp, là Lục Nhu.

“Là phi tần trong lãnh cung này, không biết lấy được tin tức từ đâu biết trong lòng bản vương hết lòng ái mộ Thẩm Tướng Quân. Vì vậy, ban đêm có ý đồ đến câu dẫn bản vương. Chẳng qua là có khuôn mặt tương tự mà thôi, kiều hoa tục diễm lại còn mưu đồ giả làm đóa mai mùa đông ở biên giới ngoài kia.”

Khương Nhung Vương không kiên nhẫn rút đao ra chém bay đầu Lục Nhu.

“Hoàng đế Nam Triều, sao hậu cung của ngươi lại có loại nữ nhân như thế này nhỉ. Chẳng lẽ ngươi cũng ái mộ Thẩm Đông, sau đó thỏa mãn cơn khát với loại nữ nhân này à.”

Vẻ mặt của Lý Thừa Dục vốn đã dạy ra lại hiện ra vẻ đau đớn.

Khương Nhung Vương làm nhục hắn xong dường như cũng cảm thấy mất hứng.

“Cả đời này của ngươi cả tin tiểu nhân hại chết tướng giỏi, làm quân vương mà để mất giang sơn. Làm nam nhi mà bạc tình bạc nghĩa, thật sự rất hèn nhát, chi bằng mau chóng kết thúc đi. Ta để lại một chén rượu cho ngươi, ngươi tự uống đi.”

Hoàng đế Khương Nhung nói xong câu đó thì rời đi.

Lý Thừa Dục ở trong phòng, hắn ngồi đó thật lâu.

Bên ngoài đều là binh lính của hoàng đế Khương Nhung, hắn không thể trốn thoát.

Đối mặt với cái chết đã định trước, Lý Thừa Dục cắn nát ngón tay để lại di chiếu trên quần áo mình sau đó uống cạn chén rượu kia.

Trong ly rượu đó có trộn khiên cơ dược, khi hạ nhân khiêng thi thể Lý Thừa Dục ra hắn co rúm lại trong đau đớn, thất khiếu chảy máu.

Một đời làm đế vương cuối cùng bị ném vào nghĩa địa, bị chó hoang sâu xé làm thức ăn.

Sau đó, Bạch Thúy rời khỏi Kinh Thành dạo chơi khắp tứ phương, nàng ấy dần già đi dung mạo xinh đẹp hôm nào giờ đây đã in lên dấu vết của năm tháng.

Trong đời này không có gì đáng để nàng ấy lưu luyến, thế là Bạch Thúy nghĩ chi bằng kết thúc quãng đời còn lại ở đây đi.

Trước khi quyết định kết thúc, Bạch Thúy chợt nhớ tới khi còn sống Thẩm Tướng Quân từng nói hoa mận ở biên giới ngoài kia rất đẹp, nàng ấy muốn đi xem thử xem.

Đi đường được mấy tháng, ngã bệnh một hồi cuối cùng nàng ấy cũng đã đến được ngoài biên giới.

Hoa mận thật sự rất đẹp, bụi hoa nối hàng nhau như mây hà như liệt hỏa.

Bạch Thúy ngắm nhìn nước mắt chợt rơi xuống, nàng ấy cầm lấy nửa miếng ngọc bội đã hư hại chôn nó ở dưới gốc cây, sau đó treo một dải lụa trắng lên cây hoa mận rồi đeo vào cổ.

Đột nhiên có tiếng ngựa hí từ phía sau, một mũi tên bắn xuyên qua không trung cắt đứt tấm lụa trắng.

Bạch Thúy ngã xuống đất, nàng ấy ho khan.

Nhìn về phía xa xa một cô nương mặc chiếc váy đỏ rực cưỡi ngựa đen chạy tới, bụi tuyết tung bay dưới vó ngựa.

Nàng nhìn Bạch Thúy lệ rơi đầy mặt nói :

“Không có chí tiến thủ gì cả, khóc cái gì chứ. Chẳng lẽ bị nam nhân nào phụ lòng rồi nghĩ không xuôi nên tự đi tìm chết sao. Nữ nhi chúng ta không hề thua kém nam nhân, há có thể vì tình yêu mà để bản thân phải khốn khổ.”

Nàng ngồi trên lưng ngựa vươn tay lên

“Đi, ta đưa ngươi đi xem thế giới bao la rộng lớn hơn.”

Bạch Thúy bị nàng kéo lên ngựa, ngựa ô truy rít dài rồi lao vào trong rừng mai rực rỡ tuyệt đẹp.