Khi đó, Lý Thừa Dục vẫn chưa phải vị vua cai quản cả thiên hạ, hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng ái.
Hắn phụ trách phát quân lương, hắn quen biết nàng của năm đó theo Hồ Nha tướng quân đi đánh trận.
Nàng là một bé gái mồ côi, năm đó nàng tầm sáu bảy tuổi.
Hồ Nha tướng quân nhặt nàng từ trong đám nạn dân, bảo nàng làm tiểu nha hoàn cho hắn.
Kết quả là nàng múa đao lộng thương cực kỳ nhanh, kỳ lạ hơn đó chính là chỉ cần xem qua binh thư một lần là hiểu.
Lá gan lại rất lớn, dám một mình cưỡi ngựa xông vào doanh trại địch trong đêm, xách đầu tướng lĩnh quân địch trở về.
Thế là từng bước trở thành phó tướng trong nhà binh, không ai coi nàng là con gái trừ Lý Thừa Dục ra.
Khi nàng đánh trận trở về, hắn đã chuẩn bị sẵn nước nóng, còn giúp nàng rửa sạch máu và bùn trên mặt.
Ánh mắt đen láy dịu dàng không sao tả xiết, khiến người nàng gần như chìm đắm vào trong đó.
Hắn nói nàng hoang dã chưa được thuần hóa, phần lớn khuê tú trong kinh thành đều nhàm chán, chỉ có nàng là khiến hắn vừa nhìn đã không thể nào quên.
Bọn nàng đã từng uống rượu cùng nhau dưới bão cát lộng gió, nơi pháo đài biên cương chém giết sói.
Khi màn tuyết rơi dày đặc, Lý Thừa Dục leo lên vách núi cao và dốc chỉ để bẻ một cành hoa mận đỏ tươi cho nàng.
Hắn nói hắn muốn cưới nàng, cành hoa mận này là sính lễ.
Nàng không có gì khác, bèn cầm lấy miếng ngọc bội bẻ làm đôi đưa cho hắn, đó là thứ cha mẹ ruột đã để lại cho nàng.
Nàng đã từng gửi gắm niềm hy vọng vào việc giữ tín vật để nhận lại gia đình, nhưng bây giờ nàng đã chia một nửa thứ quý giá nhất cho Lý Thừa Dục.
“ Cầm lấy cái này đi trời Nam biển Bắc chỉ cần chàng gọi ta một tiếng ta sẽ chạy tới bên cạnh chàng, liều mạng vì chàng.”
Khi đó nàng 16 tuổi, lần đầu tiên trong đời được yêu, chỉ hận không thể lấy cái mạng này ra ngay tại chỗ.
“ Nhưng chàng sẽ cưới rất nhiều, rất nhiều thê thiếp phải không.” Nàng hỏi Lý Thừ Dục.
“ Không đâu, chỉ có mình nàng thôi là đủ rồi.”
“ Vậy nếu chàng làm hoàng đế thì làm sao bây giờ, hoàng đế đều sẽ phải cưới rất nhiều phi tần.”
Lý Thừ Dục nhanh chóng bịt miệng nàng lại “ Đồ ngốc, lời này mà để người khác nghe thấy sẽ bị mất đầu đấy.”
Hắn nhìn khắp xung quanh, thấy xung quanh chỉ có gió và tuyết hắn mới ghé sát vào tai nàng dùng hơi thở nói.
“ Vậy thì ta sẽ vì nàng mà bãi bỏ lục cung.”
Vì những lời này nàng theo Lý Thừa Dục về kinh, sau nhiều lần vào sinh gia tử năm đó nàng 19 tuổi, Lý Thừ Dục kế vị.
Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi đăng cơ là cưới con gái duy nhất của Lục thượng thư, Lục Nhu.
Nghe nói Lục Nhu si mê hắn, vì hắn mà không ăn không uống, thân mang bệnh nặng.
Nàng ta còn nói rằng nếu như Lý Thừa Dục không cần nàng ta, thì nàng ta cũng sẽ không cần nương nhờ vào người nam tử mà mình không yêu, thả rằng mang theo thân xác trong sạch này chết đi còn hơn.
Đêm trước khi nàng ta vào cung, nàng hỏi Lý Thừ Dục “ Chàng đã nói rồi mà, chàng chỉ cần mình ta.”
Hắn dỗ dành nàng trong giọng điệu lại có vẻ không kiên nhẫn: “ Nàng yêu trẫm như thế, sẵn sàng đánh đổi mạng sống vì trẫm, chẳng lẽ nàng muốn trẫm chết đi sao.”
Thế là Lục Nhu vào cung, kể từ ngày đó trở đi rạn nứt giữa nàng và Lý Thừa Dục khó mà xóa bỏ được.
Sau khi hắn cưới Lục Nhu, hắn muốn đón nàng vào cung, nàng từ chối:
“ Ta đã nói với chàng từ đầu rồi, ta không chia sẻ một nam nhân với nữ nhân khác.”
“ Lời này thật mạo phạm.” Lý Thừ Dục nổi trận lôi đình :
“Trẫm là thiên tử.”
Nàng thở dài “ Lý Thừ Dục, ta ước gì chàng chưa bao giờ là thiên tử.”
Có lẽ Lý Thừ Dục nói đúng, tính cách của nàng quá kiên cường, có nữ nhân nào dám gọi thẳng tên của hoàng đế giống như nàng chứ.
Lục Nhu chen vào mối quan hệ giữa hai người đang khi nó đang ở thời điểm tồi tệ nhất, thoạt đầu Lý Thừ Dục vẫn còn tỏ ra thờ ơ với nàng ta.
Về sau có lẽ thật sự là vì Lục Nhu dịu dàng như nước, Lý Thừ Dục càng ngày càng sủng ái.
Nữ nhân trong thiên hạ khi thấy hắn hẳn là chỉ biết bảo : “ Nhìn này, chàng trai bẻ cành hoa mận cho nàng ngày ấy, cuối cùng lớn lên lại trở thành một bậc đế vương lạnh lùng đa nghi.”
Khương Nhung lại chiếm được thêm ba thành trì. Tấu chương trong triều đình thúc giục nàng ra trận như tuyết rơi bay về phía Lý Thừa Dục.
Hắn bắt đầu đêm đêm không ngủ được, phái hết nhóm thám tử này đến nhóm thám tử khác ra ngoài tìm nàng.
Các thám tử trở về bất đắc dĩ bẩm báo “ Hoàng thượng thứ cho ti chức vô năng không tìm thấy Thẩm Tướng Quân.”
“Ngự lâm quân lục soát toàn bộ kinh thành” Lý Thừa Dục lạnh nhạt nói:
“ Trẫm lại muốn xem xem, nàng ấy có thể trốn được tới khi nào.”
Nàng ngồi cạnh hắn nhìn bánh để ở bên trên đĩa thò tay muốn lấy, kết quả là bàn tay xuyên qua giữa đĩa.
Nàng thở dài rút tay lại, bánh đào là món nàng thích ăn nhất.
Biên Cương chẳng có đồ ngọt gì, loại điểm tâm mà Lục Nhu ghét bỏ vì quá nhiều dầu mỡ này là món yêu thích nhất của nàng, một mình có thể ăn hết một đĩa lớn.
Mau sớm kết thúc đi nàng mệt rồi, không muốn liên quan gì đến Lý Thừa Dục nữa.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt trần duyên với hắn, chờ chuyển thế đầu thai, nàng nhất định phải mua thật nhiều bánh đào rồi ăn hết trong một lần.
Nàng còn chưa kịp nghĩ xong thì Lục Nhu đã tới.
Nàng ta mang theo hộp thức ăn đến, trong đó đều là điểm tâm tinh xảo, bánh tơ vàng, bánh lê hấp.
Lúc đặt từng hộp lên bàn, đĩa bánh đào bị nàng ta làm đổ xuống đất rơi ra, Lục Nhu không thèm để ý.
“ Loại đồ ngọt tầm thường thế này mà ngự thiện phòng cũng dám dâng lên cho hoàng thượng, đúng là càng ngày càng lười biếng. Hoàng thượng hãy nếm thử đồ do Nhu Nhi tự tay làm.”
Lý Thừa Dục lại bỗng nhiên nổi giận hắn đột ngột đứng dậy, tất cả các hộp thức ăn bị hắn lật đổ bánh tơ vàng, bánh lê hấp rơi xuống đất.
Nàng ở bên cạnh bĩu môi :
“ Lãng phí đồ ăn, một cái bánh ngọt này đủ để cho tướng sĩ biên giới của ta mua một túi gạo. Đảm bảo no ấm được nửa tháng trời.”
Lý Thừa Dục không nghe thấy tiếng lòng của nàng, hắn nổi giận với Lục Nhu.
“ Ai cho phép nàng vào đây.”
Lục Nhu sợ đến choáng váng, bắt đầu nức nở :
“ Nghe nói hoàng thượng trong lòng phiền muộn, thần thiếp muốn đến an ủi hoàng thượng. Thần thiếp có làm sai ở đâu thần thiếp sẵn lòng chịu tội, nhưng hoàng thượng nhất định phải biết rằng Nhu Nhi yêu hoàng thượng nhất.”
Tay áo lục Nhu tuột xuống để lộ ra vết sẹo nhìn thấy mà đau lòng.
“Nếu không thì Nhu Nhi cũng sẽ không liều chết chặn một đao của thích khách vì hoàng thượng.”
Nàng chợt đờ người ra, một đao của thích khách.
Kể từ lúc Lý Thừa Dục kế vị tới nay hắn chỉ bị ám sát một lần, là nàng đã chặn một đao kia cho hắn.
Nhưng lúc ấy Lý Thừ Dục đã bất tỉnh rồi, thì ra công lao vậy mà lại bị Lục Nhu mạo nhận sao.
Lý Thừa Dục Bình tĩnh lại, hắn ôm Lục Nhu vào lòng “ Đều là ta không tốt.”
Lục Nhu vừa nghẹn ngào vừa đấm vào ngực hắn “ Hoàng thượng dọa Nhu Nhi sợ rồi.”
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng thái giám “ Bẩm báo hoàng thượng.”
“ Cút ra ngoài.” Lý thừa dục ôm lục Nhu:
“ Không thấy trẫm đang an ủi Nhu quý phi sao.”
Đại thái giám im lặng một lúc nhưng vẫn cố lấy hết can đảm:
“ Hoàng thượng nô tài có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, tìm được Thẩm Tướng Quân rồi.”
Trong chốc lát cơ thể Lý Thừa Dục và Lục Nhu đều trở nên căng thẳng.
Khi trời hừng sáng Lý Thừa Dục đi theo thống lĩnh ngự lâm quân đến sông Tuyết.
“ Mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, núi cũng sụp xuống bùn tuyết ào ào lăn xuống làm vỡ ngôi mộ của nàng, phần lớn hài cốt cũng đã bị nước tuyết cuốn trôi theo xuống sông, e rằng khó mà tìm lại được nữa” thống lĩnh ngự lâm quân thấp thỏm bẩm báo.
“ Nhưng vẫn còn sót lại một số đồ vật được tùy táng như là kim khí, bình ngọc. Chúng thần đã kiểm tra rồi đều là đồ vật mà hoàng thượng đã từng ban cho Thẩm Tướng Quân. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì đây đúng là mộ của Thẩm Tướng Quân.”
Trong tay Lý Thừa Dục cầm một thanh đoàn đao lấy kim ngọc làm chuôi, lấy huyền thiết làm lưỡi dao.
Đó là đêm trước khi hắn đăng cơ ban cho nàng, do hàng trăm thợ thủ công dày công chế tạo ra, thiên hạ chỉ có duy nhất một thanh đoàn đao này.
“ Đông Nhi không thích vàng bạc, châu ngọc của nữ nhi vậy trẫm bèn ban cho nàng thanh đoàn đao này. Đao tên kim ô là tín vật trẫm trao cho nàng.”
Giờ đây kim ô là một trong những vật tùy táng lại lần nữa trở lại trong tay Lý Thừa Dục, hắn ngắm nghía nó thật lâu, ngón tay bị lưỡi dao cắt vào chảy máu hắn cũng chẳng nhận ra.
Ngự Lâm Quân và Thái Giám đi cùng hắn đều quỳ xuống “ Hoàng thượng xin người hãy nén bi thương.”
Lý Thừa Dục cúi đầu một lát sau hắn cười phá lên, hắn ngửa mặt lên trời mà cười to.
Hắn lao đến phía trước đá vào bả vai thủ lĩnh ngự lâm quân.
“ Đồ vô dụng, lũ giác rưởi các ngươi đều trúng kế của Thẩm Đông rồi. Còn nhớ không, năm năm trước Khương Nhung qua xâm lược địch thì đông mà quân ta lại ít. Thẩm Đông bèn dùng kế giả chết, nàng bảo các tướng sĩ đưa tang cho mình. Tiếng khóc rung trời, quân địch đều cho rằng Thẩm Đông chết bất đắc kỳ tử. Còn Thẩm Đông lợi dụng lúc quân địch đang phòng thủ lỏng lẻo, tự mình dẫn theo một vài quân lính tinh nhuệ đánh bọc từ phía sau tràn thẳng vào doanh chướng thủ lĩnh của quân địch. Các binh sĩ nhìn thấy Thẩm đông từ trên trời rơi xuống, bọn chúng đều cho rằng đó là sức mạnh của quỷ thần dọa cho sợ mất mật. Thẩm Đông bèn một đòn tiêu diệt sào huyệt của địch lấy ít địch nhiều, chẳng qua là bây giờ nàng ta diễn lại trò cũ lũ vô tích sự các ngươi đã nhẹ dạ cả tin như vậy sao.”
Lý Thừa Dục cười to, cách hắn không xa thủ lĩnh ngự lâm quân ôm bả vai bị đá trúng chạm mắt với những người chung quanh, bọn họ đều không dám thốt nửa lời.
Thật ra thì bọn họ đều đã có thể nhìn ra ngôi mộ đó thật sự là của nàng, chỉ là bệ hạ khăn khăn không chịu tin, bọn họ cũng không dám phản bác.
“ Không biết Thẩm Đông tìm đâu ra thi thể đặt vào quan tài, lại còn tùy táng với những vật trẫm ban cho nàng, muốn trẫm nghĩ rằng nàng đã chết rồi. Ngay cả kim ô mà trẫm đặc biệt chế tạo cho nàng cũng dám ném xuống mồ, đúng là thật máu lạnh.”
Lý Thừa Dục vuốt ve thanh đoàn đao đó lạnh lùng nói :
“ Thẩm Đông giả chết đến nay không chịu xuất binh đánh trận, một là lơ là bổn phận làm chủ tướng hai là phạm vào tội lớn khi quân. Mau truyền tin đi nếu như nàng ấy không mau chóng xuất hiện lập công chuộc tội, cho dù có là trẫm cũng không chắc cứu nổi nàng.”
Lý Thừa Dục giận dữ trở về cung, vốn dĩ Lục Nhu lòng đang nóng như lửa đốt, vừa nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lý Thừa Dục thì lập tức trở nên phấn chấn.
Nàng ta làm điểm tâm, học điệu múa mới một lòng một dạ khiến Lý Thừa Dục vui vẻ, dù thế nào đi nữa Lý Thừa Dục cũng không vui nổi.
Khương Nhung thế mạnh áp đảo, chiến sĩ tiền tuyến không đợi được nàng lòng quân tan rã.
Không phải không có tướng lĩnh nào miễn cưỡng ra chiến trường nghênh địch. Chỉ là chết sớm, bỏ trốn căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng.
Lúc Lý Thừa Dục thượng triều, khoảng thời gian im lặng càng lúc càng kéo dài.
Mỗi lần có tin tướng lĩnh bại trận truyền đến hắn sẽ không nói gì hồi lâu, cuối cùng thở dài.
“ Nếu có Đông Nhi ở đây sao có thể ra nông nỗi này.”
Ba năm sau khi nàng chết, cuối cùng hắn cũng muộn màng nhớ đến lòng tốt của nàng.
Còn số người vào triều cũng đang liên tục trở nên ít, đi không biết từ khi nào quan văn tướng võ trong triều từng người, từng người một bắt đầu dẫn theo cả gia đình già trẻ lớn bé lặng lẽ bỏ trốn.
Nàng lặng lẽ bồng bềnh trên bầu trời kinh thành, nhìn bọn họ tận dụng màn đêm để lên xe ngựa cùng vợ con.
Người chưa rời đi cũng lặng lẽ truyền tin cho nhau đừng đặt hy vọng vào Thẩm tướng quân, vào ngày mùng 7 tết ngự lâm quân vừa vớt được nhiều thứ ở sông Tuyết, nghe nói là đang vớt hài cốt Thẩm Đông.
Ngay sau đó càng nhiều người biết tin tức bắt đầu chuẩn bị bỏ trốn khỏi kinh thành.
Nhìn xem thực ra sự thật rành rành ngay ra đó, chỉ có Lý Thừa Dục là không tin. Hay nói theo cách khác hắn không muốn tin.
Vài ngày sau khi Khương Nhung đã đánh phá trọng địa cuối cùng chỉ còn cách kinh thành một bước.
Lý Thừ Dục nóng nảy, hắn bỏ mặc văn võ bá quan. Trực tiếp gọi thống lĩnh ngự lâm quân tới, bắt thị nữ tên Bạch Thúy kia vào thiên lao nghiêm hình tra tấn.
Hắn cười lạnh, tuy Bạch Thúy là thị nữ nhưng lại có quan hệ thân thiết với Thẩm Đông nhất. Hắn lại muốn xem xem Bạch Thúy bị tra tấn, rốt cuộc còn có thể che giấu Thẩm Đông nữa được hay không.
Nàng run rẩy chỉ cảm thấy không thể nào tin được.