Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
KHÔNG THỂ NÀO QUÊN -FULL Chương 1: KHÔNG THỂ NÀO QUÊN

Chương 1: KHÔNG THỂ NÀO QUÊN

12:39 chiều – 24/05/2024

1.

Tại vũ hội trên du thuyền.

Chàng trai nghèo khổ năm xưa Diệp gia từng giúp đỡ – Tống Bách Ngôn, thoắt cái trở mình biến thành ông lớn Thượng Hải người người săn đón.

Trong một góc khuất tối tăm, tôi lo lắng đứng ngồi không yên.

Dù sao thì bên cạnh hắn giờ đây toàn là những người chỉ cần tùy ý thôi cũng có thể làm cho nhà họ Diệp sụp đổ trong một đêm.

Suy cho cùng ngày xưa cũng là do tôi tùy hứng điêu ngoa, thật sự là không ít lần hành hạ hắn.

Ngay cả tên trúc mã Kỳ Ngọc cũng nói: “Thành tích của Tống Bách Ngôn đỉnh như vậy, cậu không sợ ngày nào đó cậu ta một bước lên mây thì trở về tìm cậu trả thù à?”

Anh Vương đã dẫn tôi đến tham gia vũ hội ngày hôm nay đang cố gắng gia nhập vào cuộc trò chuyện của các ông lớn lần thứ n, rồi lại là lần thứ n bị từ chối.

Ngay cả thái tử gia Thượng Hải vừa từ bữa tiệc khác đến cũng thân thiết ngồi vào bên cạnh Tống Bách Ngôn: “Bách Ngôn, hôm nay Lilian không đến à?”

Trong nháy mắt, các cô gái xung quanh đều làm như vô tình mà nhìn sang.

Tôi cũng lặng lẽ vểnh tai lên.

Anh Vương bên cạnh cố gắng chen ngang nhiều lần mà không được, lập tức đi về hướng này, thất bại tựa đầu lên vai tôi.

Tôi không được tự nhiên mà siết chặt lễ phục trên người.

Vừa hay bỗng nghe được một giọng nói bên tai: “Lilian không được thoải mái lắm, tôi đã cho cô ấy xuống lầu nghỉ ngơi rồi.”

Tên thái tử lại nói cái gì đó, nhưng tôi không thể nghe được.

Xa cách tám năm, bỗng nghe được hắn đang quan tâm đến người khác, tôi vẫn còn có chút không quen.

Dù sao thì những sự quan tâm chu đáo này trước đây chỉ thuộc về một mình tôi.

Tôi vẫn nhớ rõ có ngày tôi đau bụng do đến tháng, ban đêm đã lặng lẽ chạy đến phòng của hắn.

Cô đơn khẽ cất tiếng: “Tống Bách Ngôn, bụng tôi đau quá.”

Hắn liền buông vũ khí đầu hàng, mặc cho tôi khóa hai tay hắn đặt trên đầu giường, quấn lấy hắn như bạch tuộc mà sưởi ấm.

Đang lúc cả người ấm áp, tôi không chút để ý mà bắt đầu đốt lửa trêu chọc hắn.

Chọc đến bén lửa, hắn cũng chỉ đỏ mắt, dùng đôi mắt cún con ướt sũng trừng tôi, tức giận lên tiếng: “Diệp Thanh Đường, đi xuống.”

Tôi vẫn như trước dùng cả tay lẫn chân bám chặt trên người hắn, chỉ hơi tách ra một khoảng nhỏ.

Sau đó lưu manh huýt sáo, ngắm nhìn khuôn mặt tức giận của hắn: “Thừa nhận đi Tống Bách Ngôn, cậu thích tôi đúng không.”

2.

Bên tai bỗng truyền đến cảm giác ngứa ngáy đưa tôi trở về hiện thực, cũng khiến tôi nhận ra rằng mình đang chật vật như thế nào.

Hai mắt anh Vương tỏa ra sự nhiều chuyện, thân thiết kề bên tai tôi thì thầm: “Đường Đường, cô có biết không? Nghe nói vị tổng giám đốc Tống trong truyền thuyết này rất nghe lời người tên Lilian kia đó.”

Hợp đồng đã bàn bạc nhiều ngày mà vẫn chưa được kí kết, giờ tôi mà đẩy anh Vương ra, cố gắng của tất cả mọi người có lẽ sẽ trở thành công cốc hết.

Tôi cắn chặt răng, qua loa có lệ nói: “Tôi không biết chuyện này.”

Không đợi tên đó lên tiếng trả lời.

Tầm mắt Tống Bách Ngôn thản nhiên lướt qua bên này, chủ động hỏi thăm.

“Tổng giám đốc Vương, vị bên cạnh anh đây là?”

Dưới sự nhắc nhở của người bên cạnh, anh Vương vội vàng thẳng lưng, trịnh trọng giới thiệu tôi.

“Tổng giám đốc của tập đoàn Diệp thị, Diệp Thanh Đường.”

Tôi sửng sốt trong chốc lát.

Sau đó lễ phép nở một nụ cười giả dối.

Tôi vờ như không hề quen biết mà nâng ly: “Anh Tống, nghe danh đã lâu.”

Tôi ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, lúc này mới dám cẩn thận đánh giá hắn.

Trong buổi tiệc có phần đơn giản như hôm nay, Tống Bách Ngôn lại tươm tất trong bộ vest đen, áo sơ mi trắng vẫn được cài cẩn thận đến cúc trên cùng như xưa.

Khác rất nhiều so với chàng thiếu niên như con thỏ trắng nhỏ ngày xưa mặc cho người khi dễ, bây giờ thoạt nhìn hắn lạnh lùng cấm dục tựa như không dính đến khói lửa nhân gian.

Hắn lạnh nhạt cười, ly rượu trong tay vẫn không hề di chuyển.

“Hửm? Không biết là, có thể may mắn được cùng tổng giám đốc Diệp nhảy một điệu hay không?”

Vừa dứt lời, tôi lập tức cảm nhận được có một vài ánh nhìn khinh thường liếc sang.

Ngay cả tên thái tử cũng liếc nhìn tôi đăm chiêu.

Năm xưa tôi mỗi ngày chỉ biết làm ổ trên giường, ngoại trừ tên trúc mã Kỳ Ngọc ra, không một ai biết quan hệ thật sự của tôi và Tống Bách Ngôn.

Nhưng đám cáo già này tinh ranh vô cùng, chỉ cần đã điều tra là sẽ biết ngay ngày xưa Tống Bách Ngôn từng được nhà họ Diệp giúp đỡ.

Từng được giúp đỡ, thái độ lại còn mập mờ, thật sự rất khó để ngăn người khác nghĩ nhiều.

Tống Bách Ngôn nói xong, người cũng không hề di chuyển.

Mọi người xung quanh dường như xem đó là điều đương nhiên.

Tôi có chút khó xử, nhưng vẫn ngây ngô đi đến trước mặt Tống Bách Ngôn.

Vươn tay về phía hắn: “Là vinh hạnh của tôi, cảm ơn anh Tống.”

Hắn cúi đầu, bên tai tôi truyền đến tiếng cười giễu cợt của hắn.

Trong nháy mắt đó, trong đầu tôi đã tưởng tượng ra vô số các tình huống khó xử.

Ngay tại lúc tôi định thu tay về.

Hắn nắm chặt lấy tay tôi, đi về hướng sàn nhảy.

Lúc đi ngang qua chỗ của anh Vương, hắn dừng lại một lát.

Lạnh lẽo liếc nhìn anh ta một lượt.

Trong nháy mắt, mặt anh Vương tái mét trông như màu đất, có chút không biết phải làm sao.

. . . . . .

Điệu mà hắn nhảy chính là mặt kề mặt, cũng là điệu nhảy mà ngày xưa tôi buộc hắn học.

Trên sàn nhảy, hắn ôm tôi trong vòng tay.

Độ ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp vải tơ tằm truyền thẳng đến lưng.

Má kề má trong khoảnh khắc, hô hấp của cả hai bắt đầu không ngừng dây dưa bên tai.

Mỗi một động tác của hắn đều rất thành thạo vững vàng.

Ngược lại là tôi, nhiều năm rồi không nhảy cộng thêm bầu không khí mờ ảo xung quanh.

Rất nhanh hô hấp đã trở nên dồn dập, động tác theo đó cũng bắt đầu hỗn loạn.

Cuối cùng, động tác tôi càng ngày càng mất tiết tấu, thậm chí còn không cẩn thận mà trật chân trong lòng hắn.

“Thật xin lỗi, thưa anh Tống.”

Tôi vội lùi về sau vài bước, dùng một chân chống đỡ cơ thể, không dám nhìn hắn.

Mà Tống Bách Ngôn cũng chỉ không mặn không nhạt trả lời.

“Xuống dưới lầu xử lý một chút đi, tổng giám đốc Diệp.”

3.

Đợi đến lúc Tống Bách Ngôn khóa trái cửa lại, tôi mới phát hiện có gì đó không đúng.

Sức lực nam nữ chênh lệch, lại thêm cổ chân bị thương, sự phản kháng của tôi cực kì không đáng nhắc tới.

Tôi bị hắn mạnh mẽ đẩy ngã lên giường.

“Xoẹt xoẹt” một tiếng, lễ phục đã bị xé rách.

“Tống Bách Ngôn, anh điên rồi!”

Tôi giãy dụa kịch liệt, đối với hắn lại như gãi ngứa mà thôi.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, bắt lấy hai tay của tôi.

Sau đó không biết lấy từ đâu ra một bộ còng tay, khóa tay tôi lại trên đầu giường.

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh như băng của hắn: “Chị ơi, chị có thích không?”

Nghe thấy xưng hô đã lâu không được nghe này.

Tôi dần từ bỏ việc chống cự vô ích.

Phiên bản trưởng thành của Tống Bách Ngôn mạnh mẽ đập vào mắt tôi.

Nhiều năm không gặp, ngũ quan vốn dĩ tuấn tú của hắn lại càng sắc nét hơn, hàng mi dài cong vút nổi bật, đôi đồng tử đen láy như muốn hút hồn người khác.

Bên trong lớp áo sơ mi trắng được là ủi tỉ mỉ, những đường nét trên da thịt được thoắt ẩn thoắt hiện.

Tống Bách Ngôn với lấy hòm thuốc trên tủ đầu giường, dùng thuốc sát trùng ra sức lau chỗ bả vai của tôi.

Cảm giác lành lạnh khiến cho tôi không nhịn được mà run lên.

Một lúc lâu sau.

Tôi đột nhiên nhận ra, đó hình như là chỗ anh Vương đã dựa vào.

Đảo mắt khắp nơi.

Tôi nhẹ nhàng lên tiếng, vờ như không để ý mà hỏi hắn.

“Tống Bách Ngôn, cậu phản ứng mạnh như vậy, không phải là ghen rồi đó chứ?”

Hắn cười giễu cợt một tiếng, động tác trên tay vẫn không dừng lại.

Tôi lại không sợ chút nào.

Dùng sức ngẩng đầu lên, xấu xa hôn một phát lên bàn tay đang bận lau chùi của hắn.

Sau đó khiêu khích nhìn về phía hắn.

Ngày trước, trong vô số những đêm tôi lặng lẽ còng tay hắn, chỉ cần xuất ra chiêu này là êm xuôi ngay.

Lúc đó hắn sẽ lạnh nhạt nháy mắt, chẳng nói câu nào, hoặc có khi lại đỏ hoe mắt nhìn tôi, đôi môi mím chặt.

Nhưng tôi quên mất rằng, thời thế hiện giờ đã thay đổi.

Chàng trai từng im lặng ít nói, chỉ biết vùi đầu vào việc học ngày xưa, hiện tại lại nhẹ nhàng nâng cằm tôi, mê người lên tiếng:

“Nhiều năm vậy rồi mà chị vẫn không có chút tiến bộ nào cả.”

“Hôn là phải thành kính, vậy mới có hiệu quả.”

Nói xong, hắn chậm rãi cúi người xuống.

Cận kề bên cạnh mà mê hoặc tôi.

“Muốn tôi dạy cho chị không?”

Năm đó tôi từng có những tâm tư không thể cho ai biết với Tống Bách Ngôn, thời gian trôi qua, tôi cứ ngỡ là đã buông tay rồi.

Nhưng cũng chỉ là tự mình nghĩ mà thôi.

Ngay tại lúc nụ hôn của hắn sắp rơi xuống, tôi cam chịu mà nhắm mắt lại.

Lại có một chút chờ mong.

Hắn lại giễu cợt cười một tiếng, kéo dãn khoảng cách ra.

Giọng điệu cũng trở nên nguy hiểm khó lường: “Còn dám để cho người khác chạm vào chị thì lần sau thứ bị xé sẽ không phải là váy nữa đâu, chị gái.”

4.

Tôi từng nói với Tống Bách Ngôn những lời tương tự như thế.

Lúc đó, tôi thích hắn đã được nhiều năm rồi.

Vào lúc tôi bị bệnh, hắn sẽ thức cả đêm canh giữ trước giường tôi.

Đến sinh nhật tôi, hắn sẽ tặng tượng người gỗ mà hắn đích thân điêu khắc.

Khi tôi bị tên côn đồ động chạm, hắn sẽ không muốn sống nữa mà vung nắm đấm ra.

Nhưng cũng chính hắn, chưa bao giờ nói với tôi nửa lời yêu thương nào.

Tôi đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp, thậm chí còn nhờ cậy trúc mã Kỳ Ngọc, không ngừng kích thích hắn.

Hắn lại càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng lạnh nhạt.

Thậm chí là gần tới trước ngày thi đại học, hắn lại còn đi cạnh một nữ sinh đã thích hắn nhiều năm, vô cùng thân thiết.

Đêm trước ngày thi đại học là một đêm cực kì bình thường.

Tôi và tài xế cùng nhau ngồi đợi Tống Bách Ngôn cả nửa tiếng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

Lúc đến trước phòng học, cô gái kia tựa đầu lên người hắn, cầm ly nước tôi tặng ngắm nghía: “Đại ca Tống này, chiếc ly này đẹp quá, có thể tặng cho tớ làm kỉ niệm được không?”

Tống Bách Ngôn cúi đầu cặm cụi viết bài thi, không hề từ chối.

Lúc phát hiện tôi đến, ánh mắt hắn nhìn tôi bình tĩnh khó hiểu, lại như mang theo một chút đau thương.

Ngọn lửa không tên bị kìm nén bấy lâu trong lòng tôi bỗng nhiên bùng phát.

Bước qua giành lại chiếc ly, thẳng tay ném mạnh xuống đất.

“Cút!”

Cô gái kia khinh thường cười một tiếng, xoay người chậm rãi rời khỏi phòng.

Trong phòng học lúc này chỉ còn có Tống Bách Ngôn và tôi.

Tôi như cảm thấy vẫn chưa đủ.

Nắm lấy cổ áo hắn, thấp giọng uy hiếp: “Về sau mà còn để cho người khác chạm vào cậu, thứ bị vỡ sẽ không phải là cái ly kia nữa đâu, em trai à.”

Sau hôm đó, bởi vì vẫn còn giận trong lòng, tôi cũng không nói chuyện với Tống Bách Ngôn nữa.

Tôi nghĩ rằng chúng tôi vẫn còn có cả một tương lai dài phía trước.

Bởi vì ba tôi đã sớm hoàn tất các thủ tục xuất ngoại du học cho chúng tôi rồi.

Thế mà mãi đến lúc chuẩn bị khởi hành, cổng check in đều đã đóng lại, Tống Bách Ngôn vẫn không hề xuất hiện.

Lúc này tôi mới phát hiện, hắn đã chặn hết tất cả phương thức liên lạc của tôi rồi.

Tôi nghĩ, nhất định là hắn hận tôi lắm.

Suy cho cùng, ai lại đi thích người trước giờ vẫn cưỡng ép mình đúng không.