Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
TÔI XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ĐỘC ÁC [FULL] Chương 6: TÔI XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

Chương 6: TÔI XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

11:53 sáng – 21/05/2024

8
Diệp Vân là một người mù quáng vì tình yêu. Chị ta yêu Tống Thừa, yêu đến mức dù bản thân có ch//ết cũng không muốn anh ta thuộc về người khác. Vì vậy, chị ta đã hy sinh em gái mình, điều này chắc chắn là nỗi đau lớn nhất của chị ta.

Bây giờ, chị ta vẫn chưa ch//ết, nếu Tống Thừa có chuyện gì đó xảy ra, chị ta sẽ ra sao đây?

Vài ngày sau, tôi nhận được tin tức rằng Tống Thừa và Diệp Vân đã cãi nhau. Nguyên nhân là do Diệp Vân nhìn thấy thư ký của Tống Thừa cài cà vạt cho anh ta. Cảnh tượng đó đã kích động chị ta, khiến chị ta túm tóc người ta và đánh luôn.

Chậc chậc chậc, thật mạnh mẽ. Một bệnh nhân suy tim mà còn có thể bùng nổ như vậy.

Nhưng thư ký của Tống Thừa cũng không phải dạng dễ bị bắt nạt. Cô ta đã báo cảnh sát ngay lập tức. Diệp Vân lại bị bắt giữ lần nữa. Cuối cùng vẫn là Tống Thừa phải bỏ ra năm mươi vạn để giải quyết sự việc.

Chuyện này do mẹ ruột của nữ phụ kể lại. Nghe nói Diệp Vân bị kích động mạnh, đến mức phải vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Mẹ ruột của nữ phụ đã mắng Tống Thừa một trận. Tống Thừa rất oan ức. Anh ta nói rằng mình không biết cài cà vạt, trước giờ đều là thư ký làm, Diệp Vân cũng biết điều này. Không hiểu sao lần này chị ta lại có phản ứng lớn như vậy.

Tôi chạm vào mũi mình. Đó tất nhiên là nhờ tôi rồi. Nhưng tôi làm việc tốt mà không cần ai biết.

Mẹ ruột của nữ phụ muốn đến bệnh viện chăm sóc Diệp Vân, vì biết rằng Diệp Vân không còn sống bao lâu nữa. Nếu chị ta giữ được bình tĩnh thì còn tốt, nhưng bây giờ chị ta giống như bị ám ảnh vậy.

Tôi nghĩ, chị ta đúng là bị ám ảnh rồi. Kiếp trước, Diệp Vân đã đẩy Diệp Sênh cho Tống Thừa, yên tâm ra đi với nụ cười trên môi. Nhưng bây giờ, chị ta lo lắng không yên.

Tôi không phản đối việc mẹ ruột của nữ phụ muốn đi chăm sóc Diệp Vân. Bà ấy bận việc của bà ấy, tôi cũng có việc của mình.

Tôi đi gặp Tạ Trường Ly.

Cô ta tỏ ra rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi. “Chào chị, chúng ta có quen nhau không?”

Cô ta giả vờ rất giống, nhưng cái ánh mắt ngạc nhiên ngay khi nhìn thấy tôi cho tôi biết rằng cô ta biết tôi.

Tôi không đi sâu vào, chỉ nói: “Tôi đến thay mặt chị gái của tôi tìm cô.”

Tạ Trường Ly nắm chặt ống quần. “Tìm tôi có việc gì sao?”

Tôi nhướn mày, cô ta không hỏi chị gái tôi là ai.

“Đừng căng thẳng, tôi có việc cần nhờ cô.” Rồi tôi giải thích lý do của mình. “Chị gái tôi bị bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa. Trước đây chị ấy và anh rể tôi đã tài trợ cho nhiều sinh viên, trong đó có cô. Tôi muốn nhờ cô đến thăm chị ấy, động viên và khích lệ chị ấy một chút, được không?”

Tạ Trường Ly rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. “Tất nhiên rồi! Tôi luôn muốn cảm ơn người anh, người chị đã giúp đỡ mình, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.”

Tôi hẹn cô ta thời gian và cho cô ta số phòng bệnh. Quay người rời đi, tôi gọi điện cho Giang Nghiêm: “Có thể giúp em điều tra xem Tạ Trường Ly và Tống Thừa có liên quan gì đến nhau không?”

Giang Nghiêm rất năng nổ. “Anh vừa định gọi cho em đây.”

Giang Nghiêm nói: “Theo điều tra của anh, từ hai năm trước, Tạ Trường Ly đã bắt đầu viết thư cho Tống Thừa. Nửa năm trước, họ đã có qua lại thư từ.”

“Giang đội, anh thật là xuất sắc!”

9

Thấy ngày hẹn sắp đến, tôi đề nghị với mẹ ruột của nữ phụ rằng tôi muốn đi thăm Diệp Vân. Mẹ ruột của nữ phụ rất ngạc nhiên, sau đó nước mắt lưng tròng.

“A Sênh, mẹ biết con là đứa con ngoan, nhưng con không cần phải ủy khuất bản thân.”

Ơ, đừng nói bừa, con không có đâu. Con chỉ muốn đến để chứng kiến cảnh hỗn loạn thôi.

Thế là, dưới ánh mắt đầy thương xót của mẹ ruột của nữ phụ, tôi đi đến bệnh viện.

Khi tôi đến, Tạ Trường Ly vẫn chưa tới. Diệp Vân nhìn thấy tôi, mặt mày liền biến sắc.

“Mày đến đây làm gì?”

“Em đến thăm chị! Ồ, Tổng giám đốc Tống cũng ở đây à!”

Tống Thừa đang gọt táo cho Diệp Vân. Thấy tôi, anh ta nhíu mày ngay lập tức. Tôi không nhịn được mà cười tủm tỉm. Tôi thích nhất là thấy họ khó chịu với tôi nhưng không làm gì được.

“Nghe nói hai người cãi nhau? Sao thế? Vợ chồng yêu thương nhau không nổi nữa à? Tổng giám đốc Tống, anh không được thất đức thế, Diệp Vân vì anh mà hy sinh cả em gái đấy!”

Diệp Vân trừng mắt: “Diệp Sênh, mày cút ra ngoài, tao không cần mày thăm!”

Tống Thừa đứng dậy, lấy chiều cao của mình áp đảo tôi. “Nếu em chỉ đến để chọc tức chị gái của em, làm ơn rời đi.”

Tôi ngẩng cao đầu kiêu ngạo. “Em đến để ủng hộ Diệp Vân!”

Hai người họ lập tức không nói nên lời.

“Tổng giám đốc Tống, đừng nghĩ rằng Diệp Vân không có người nhà mà anh có thể bắt nạt chị ấy. Chị ấy vì sinh con cho anh mà không màng đến mạng sống của mình, anh không thể phụ lòng chị ấy được!”

Tống Thừa mắt lóe lên chút u ám. Câu này anh đã nghe nhiều đến mức chán ngấy. Lòng người là vậy, khi ân tình bị ép phải trả, lâu dần nó sẽ trở thành thù hận.

“Chuyện giữa tôi và A Vân không cần em lo!”

Tôi chắc chắn là không lo. Tôi chỉ đến để xem trò vui, tiện thể chọc tức hai người thôi.

Đang nói chuyện thì một giọng trong trẻo vang lên.

“Xin chào, xin hỏi Diệp Vân cô là ở phòng này phải không?”

Tạ Trường Ly đã đến!

Tống Thừa là người đầu tiên quay đầu lại, trông như gặp ma vậy. Đó là sự bất an vô thức.

Diệp Vân không nhận ra.

“Tôi đây, cô là ai?”

Tạ Trường Ly ôm một bó hoa bách hợp, ngại ngùng bước vào.

“Chào cô, Diệp tiểu thư, có thể cô không biết tôi, tôi là một trong những sinh viên được cô tài trợ, tình cờ biết cô bị bệnh, tôi muốn đến thăm cô, hy vọng cô không phiền.”

Diệp Vân rất ngạc nhiên: “Cô có lòng rồi.”

Tạ Trường Ly nhìn về phía Tống Thừa, đưa bó hoa ra. Tống Thừa không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta, chỉ lạnh nhạt nhận hoa và đặt lên bàn.

“Qua đây ngồi!” Diệp Vân vẫy tay gọi Tạ Trường Ly.

Tạ Trường Ly ngồi xuống bên cạnh giường của chị ta.

“Em tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Hiện đang học ở đâu?”

Tạ Trường Ly ngoan ngoãn trả lời từng câu một.

Không khí khá hòa hợp.

Chỉ là Diệp Vân không chịu được mệt, chưa được bao lâu đã cảm thấy buồn ngủ.

Tống Thừa nhìn thấy vậy.

Anh nói: “Nếu em thích, có thể để cô ấy thường xuyên đến thăm em. Em mệt rồi, ngủ một lát đi!”

Diệp Vân gật đầu.

“Vậy anh tiễn cô ấy về đi!”

“Được!”

Tống Thừa dẫn Tạ Trường Ly ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn bóng lưng họ, tôi chậm rãi nói: “Wow, trai tài gái sắc, thật là xứng đôi!”

Diệp Vân sa sầm mặt: “Sao mày còn chưa đi?”

Tôi chống cằm nhìn chị ta.

“Chị không tò mò Tạ Trường Ly là ai tìm đến sao?”

Diệp Vân nhìn tôi với vẻ đề phòng.

Tôi không làm chị ta thất vọng.

“Đương nhiên là tôi rồi, bất ngờ không? Ngạc nhiên không?”

“Mày rốt cuộc muốn làm gì?”

Tôi thở dài: “Tôi thật lòng mà, cô ấy nói đã viết nhiều thư cảm ơn cho các người, tôi cũng hy vọng cô ấy có thể làm cô vui hơn một chút. Dù sao thì, chúng ta cũng là chị em mà!”