Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
TÔI XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ĐỘC ÁC [FULL] Chương 5: TÔI XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

Chương 5: TÔI XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

11:53 sáng – 21/05/2024

6

Tống Thừa kéo Diệp Vân lại.

Nhìn tôi, hắn nói: “Chị gái em không khỏe, nếu em nhất định phải trút giận, để anh thay cô ấy, được không?”

Diệp Vân cảm động nhìn Tống Thừa.

“Ông xã!”

Tống Thừa dịu dàng vuốt má chị ta.

Tôi thấy ê răng, dứt khoát từ chối.

“Không được. Hai người nợ Diệp Sênh này, đừng hòng trốn.”

Diệp Vân hít một hơi thật sâu, như cố đè nén cảm xúc.

“Diệp Sênh, đủ rồi! Chị thừa nhận, chị làm sai. Nhưng chị không thể bỏ mặc Tống Thừa, cũng không thể bỏ mặc A Yến. Người chị tin tưởng nhất trên đời này chính là em, người đầu tiên chị có thể nghĩ đến cũng là em.”

Tôi “Ồ” lên: “Thế thì Diệp Sênh tôi cũng xui xẻo thật!”

Diệp Vân sắc mặt cứng đờ.

“Chị cũng vì muốn tốt cho em! Em xem bạn trai em xem, một tên cảnh sát quèn, có thể làm nên trò trống gì?”

Tôi cười nhạt.

“Đây mới là lời từ đáy lòng của chị chứ gì! Có phải chị cảm thấy đem Tống Thừa nhường cho tôi thì tôi thực là may mắn lắm đúng không? Có phải chị nghĩ rằng như vậy là tôi đã chiếm được lợi lớn từ chị đúng không?”

Diệp Vân dường như đã bộc lộ hết suy nghĩ của mình.

Tống Thừa bên cạnh như cũng cho rằng đó là điều hiển nhiên.

Êu! Ai cho họ sự tự tin đó vậy?

Tác giả ng/u x/uẩn?

Tôi lạnh lùng nói.

“Nhưng trong lòng tôi, Giang Nghiêm còn tốt hơn tên c/ưỡng h/iếp Tống Thừa này gấp trăm, gấp nghìn lần!”

“Diệp Sênh!”

Tôi lại một lần nữa thành công chọc giận được Diệp Vân.

Tống Thừa mặt cũng đen xì.

“Diệp Sênh, em nhất quyết muốn nói khó nghe như vậy sao?”

“Thế thì đừng làm chuyện gh/ê t/ởm như thế, vợ anh cho anh uống thuốc rồi bắt anh lên gi/ường với người khác là anh nghe theo, anh là ch/ó đ/ực à?”

“Diệp Sênh!”

Ôi yeah, chọc giận cả hai rồi!

“Có quỳ không? Không quỳ thì b/iến! Mùi s/úc s/inh nặng quá!”

Diệp Vân lảo đảo.

Lần này không ngất.

Cuối cùng, cả hai nhục nhã quỳ xuống trước mặt tôi.

Nhân lúc bọn họ xin lỗi, tôi chụp luôn một kiểu ảnh!

Tôi định rửa ra để đốt cho Diệp Sênh kiếp trước.

Diệp Vân muốn giật, tôi tránh.

Tống Thừa lạnh lùng đe dọa tôi, nhưng chưa nói hết câu đã bị mẹ nữ phụ ngăn lại.

“Cửa ở kia, mời đi cho!”

***

Bước 1, xin lỗi, hoàn thành.

Bước 2, tôi muốn giúp bọn họ.

Thế nên tôi gọi điện cho Giang Nghiêm.

“Qua ăn cơm đi, không là mẹ vợ tương lai của anh cứ lo sẽ mất đi đứa con rể quý đấy.”

Giang Nghiêm ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.

Mẹ nữ phụ rất vui, đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon.

Trong lúc bà ấy nấu cơm, tôi gọi Giang Nghiêm ra một bên.

“Gần đây có bận lắm không?”. Tôi hỏi anh ấy.

Giang Nghiêm cách tôi nửa cái ghế sofa.

Anh ấy cứng nhắc nói: “ổn.”

Ổn là được rồi.

“Giúp em điều tra một người.”

Giang Nghiêm vô thức cau mày:

“Ai cơ?”

“Tên là Tạ Trường Ly, năm nay chắc 19 tuổi, năm 2, học đại học ở thành phố này, cụ thể là trường nào thì em không biết.”

Tạ Trường Ly chính là nhân vật nữ chính của câu chuyện này.

Nửa năm sau khi Diệp Vân mất, cô ấy xuất hiện.

Cô ấy xuất hiện bên cạnh Tống Thừa với tư cách là một bảo mẫu.

Lí do cô ấy đưa ra là, cô ấy rất có duyên với A Yến, cô ấy cũng rất thích A Yến.

Vì thế, trong chuyện tình cảm của nhân vật nam và nữ chính, con trai của Diệp Vân là động lực chính.

Nhưng mà, một sinh viên như cô ấy, bỏ mặc công việc thực tập ngành học được đào tạo, lại chạy tới nhà người ta làm bảo mẫu, sự việc này vốn dĩ đã không hợp lí.

Nếu để tôi phân tích, tôi sẽ gọi đây là “có tính toán từ trước”.

Nên tôi muốn xem thử, giữa Tạ Trường Ly và Tống Thừa có mối quan hệ nào sâu xa hơn không.

Sau khi nghe xong lời tôi nói, Giang Nghiêm gật đầu.

“Anh sẽ nhanh chóng cho em kết quả.”

Chậc, tôi có hơi tò mò về Giang Nghiêm.

Tôi chống cằm nhìn anh ấy.

“Em cứng đầu bám chặt họ như vậy, anh không khuyên em à?”

Ánh mắt Giang Nghiêm lạnh lùng hơn.

“Họ làm ra chuyện như vậy, chỉ cần có cơ hội, anh cũng sẽ bám chặt không thả.”

Quả nhiên là học trò giỏi.

Giang Nghiêm làm việc rất hiệu quả.

Hôm sau là anh đã gửi cho tôi lý lịch chi tiết về Tạ Trường Ly.

Nhìn thấy bức ảnh ở đầu thì tôi biết chắc là tìm đúng người rồi.

Diệp Vân đã gặp cô ấy.

Trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, Tạ Trường Ly đã thay thế mọi vai trò của cô ấy ở trong ngôi nhà đó.

Người khác đều cho rằng Diệp Vân đáng thương.

Chỉ có Diệp Vân cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc Tống Thừa nói muốn ly hôn với cô ta, rằng anh ta thích Tạ Trường Ly, Diệp Vân chỉ cảm thấy nhẹ nhõm và như trút bỏ được gánh nặng.

Cuối cùng thì cô ta cũng có thể rời đi mà không còn vương vấn gì nữa.

Cho nên đối với Tạ Trường Ly, Diệp Vân thậm chí còn có chút cảm kích trong lòng.

Haiz!

Tôi không nhịn được mà thở dài.

Diệp Vân đúng là một người thuần lương hiếm có mà tôi từng thấy.

7

Tiếp tục xem xuống dưới. Nội dung phía dưới còn thú vị hơn. Gia cảnh của Tạ Trường Ly không tốt, cô ta có thể học lên đến đại học nhờ vào sự trợ giúp của người khác. Và người giúp đỡ cô ta chính là Tống Thừa. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, tôi gọi cho mẹ nữ phụ: “Khi Diệp Vân kết hôn với Tống Thừa, có phải đã tài trợ cho một số sinh viên không?”

“Hình như là có. Sao thế?”

“Không có gì, con chỉ hỏi vậy thôi.”

Mẹ nữ phụ cũng không nghĩ nhiều: “Nếu chán thì ra ngoài đi dạo, đừng ở nhà cả ngày.”

“Con biết rồi.”

Tôi thật sự phải ra ngoài một chuyến. Chuyện thú vị thế này, tạm thời chưa thể chia sẻ với Diệp Vân. Nhưng là em gái yêu quý của chị ta, tôi phải quan tâm chị ta chứ! Vì vậy, tôi bắt một chiếc xe đến bệnh viện. Diệp Vân là một người rất hòa nhã, ít nhất bề ngoài trông có vẻ như vậy. Cộng thêm thân phận bà Tống của chị ta, bạn bè, bạn gái thân thiết không ít.

Khi tôi đến, có vài người đang nắm tay an ủi chị ta. Thấy tôi, sắc mặt Diệp Vân thay đổi.

“Diệp Sênh, em đến làm gì?”

Tôi ngây thơ nói: “Em đại diện cho cả gia đình đến thăm chị mà!”

Diệp Vân cắn môi, vẻ mặt đầy uất ức và nhẫn nhịn. Người bên cạnh không nhìn được nữa.

“Đây chính là đứa em gái bất hiếu của chị sao? Chị đối xử tốt với nó như vậy, mà nó không những không đến thăm chị khi chị ốm, còn chia rẽ quan hệ giữa chị và mẹ. Nếu là tôi, tôi đã đánh nó từ lâu rồi.”

“Đừng nói vậy, A Sênh chỉ đang giận tôi thôi!” Diệp Vân làm ra vẻ hiền từ như thánh nữ.

Làm sao tôi có thể không đáp lại lòng tốt của chị ta được chứ?

“Đúng vậy, chị gái đối xử với tôi tốt nhất. Chị ấy biết mình không sống được bao lâu nữa, nên nghĩ đến việc để lại vị trí bà Tống cho tôi. Chị sợ tôi ngại, nên đã trực tiếp đưa tôi lên giường của anh rể. Tiếc là, tôi thấy mình không xứng đáng.”

“Diệp Sênh!” Diệp Vân hét lên, nhìn tôi đầy căm hận.

Tôi rụt cổ lại, lùi một bước.

“Chị à, em nói có gì sai sao? Không phải chị đã cho đánh thuốc em, còn bảo anh rể đi triệt sản sao?”

“Diệp Sênh, im ngay!” Diệp Vân giận dữ, những người bên cạnh chị ấy đã vô thức buông tay chị ta ra.

Diệp Vân vội vàng giải thích: “Mọi người đừng nghe cô ấy nói bậy, cô ấy chỉ đang giận tôi thôi, nên nói lung tung.”

Tôi liền tiếp lời: “Đúng vậy, em chỉ nói bậy thôi.”

Diệp Vân thở phào nhẹ nhõm.

Tôi tiếp tục: “Bây giờ đã thành ra như vậy, em không thể giúp chị chăm sóc anh rể và con trai chị được nữa. Các chị là bạn thân nhất của chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ nhờ cậy các chị giúp đỡ, xin các chị đừng phụ lòng chị ấy nhé!”

Những người bạn của Diệp Vân biến sắc, vội vàng đứng dậy, tìm lý do rời đi.

Tôi thở dài.

“Ôi, chị à, chị kết bạn không đúng rồi! Họ đều không muốn giúp chị, thật đáng ghét!”

“Diệp Sênh, rốt cuộc mày muốn gì?” Diệp Vân giận đến run rẩy.

Tôi vội đeo bình oxy cho chị.

“Đừng giận, đừng giận, giận mà sinh bệnh thì không ai thay thế được.”

Ơ, chị ta có vẻ càng giận hơn.

Mặc dù tôi rất vui, nhưng không thể để chị ta tức ch//ết được, vì chị còn nhiều việc phải làm.

“Tôi đến đây là để hiến kế cho chị.”

Diệp Vân cười lạnh, yếu ớt nói: “Mày tốt bụng vậy sao?”

Tất nhiên là không rồi.

“Tôi biết chị lo lắng cho Tống Thừa và A Yến, nhưng đến lúc này rồi, tôi nghĩ chị nên bỏ qua tình cảm cá nhân mà nghĩ cho tương lai của A Yến nhiều hơn.”

“Đừng ly gián quan hệ giữa tao và Tống Thừa.” Diệp Vân nghiến răng.

Tôi cười nhạt.

“Chị làm những chuyện này với tôi, chứng tỏ chị không tin tưởng Tống Thừa. Chị sợ rằng sau khi có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, nên mới muốn tìm người đứng về phía mình.”

Diệp Vân mặt mày sa sầm.

“Vì A Yến, lựa chọn sáng suốt nhất của chị bây giờ là ly hôn với Tống Thừa, lấy một nửa tài sản của anh ta, thay vì đánh cược rằng anh ta sẽ là một người cha tốt trong nhiều năm tới.”

“Không thể nào!” Diệp Vân nhìn tôi trừng trừng, “Tao biết ngay là mày không có ý tốt. Diệp Sênh, mày không muốn thấy tao sống tốt phải không? Bảo tao ly hôn với Tống Thừa? Mày điên rồi!”

Tôi cũng không mong chị ta sẽ đồng ý.

Vì vậy, tôi tiếp tục nói: “Chị tin anh ta đến vậy sao? Bao lâu rồi hai người không quan hệ? Anh ta là một người đàn ông đang độ tuổi sung mãn, chị nghĩ anh ta giải quyết nhu cầu như thế nào? Diệp Vân, hãy thực tế đi!”