1.
Tôi kéo cà vạt của Lục Tầm, thẳng tay đẩy hắn lên giường.
“Phật tử Bắc Kinh cái gì chứ, không phải cũng chỉ là một tên mặc vest đeo cà vạt, mặt người dạ thú chuyên gây sức ép làm khổ người khác sao?”
Lục Tầm: “…”
Im lặng một lúc, hắn thấp giọng trả lời: “Thảo luận về việc hợp tác mà thôi, nhu cầu cơ bản trong kinh doanh.”
“Câm miệng!”
“Cướp mối làm ăn của chị đây, còn dám nói nhu cầu cơ bản trong kinh doanh cái gì?”
Càng nghĩ càng giận, tôi mượn hơi men trực tiếp vắt chân qua ngồi lên lưng hắn.
Hắn lúc này mới kêu lên một tiếng đau đớn.
Sau đó, bàn tay to của Lục Tầm dừng trên lưng tôi, hắn khẽ nhấc tôi lên, cắn răng: “Sức cũng không nhỏ nhỉ.”
“Im đê”, tôi nhân lúc hắn nói mà đè bản mặt hắn ra, sau đó hôn lên.
Ý định ban đầu của tôi chỉ là cắn thôi, nhưng ai ngờ môi thằng cha này lại mềm mại như vậy chứ.
Hết hôn rồi cắn, nhiệt độ xung quanh cũng ngày càng tăng lên.
Lục Tầm không đáp lại tôi, nhưng hầu kết lại im lặng chuyển động.
“Chu Đại, đi xuống.”
“Không thích.”
Tôi ngồi trên đùi hắn giãy dụa, uy hiếp: “Trả mối làm ăn này lại cho tôi, nếu không thì…”
“Nếu không thì tôi sẽ thịt anh.”
Ánh mắt hắn thâm trầm, yên lặng một hồi lâu rồi thản nhiên lên tiếng.
“Không trả.”
2.
Tên Lục Tầm này chỉ được cái mạnh miệng thôi.
Mới uống chưa được bao nhiêu, tôi đã chuốc hắn say bí tỉ rồi.
Nhưng mà, thân thể của Lục Tầm theo tôi thấy còn cứng hơn cái miệng hắn gấp trăm lần.
“Ngoan.”
Hắn trầm giọng, hôn từ mặt đến vành tai tôi: “Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Nụ hôn của hắn dừng lại bên môi, dần dần di chuyển xuống bên dưới.
Nhiệt độ cơ thể cao ngất hòa lẫn vào men say, từng chút một lấy đi lượng không khí ít ỏi còn sót lại.
Tôi đặt tay lên vai hắn.
Một đêm thăng trầm trôi qua.
…
Tờ mờ sáng, tôi tỉnh giấc trong vòng tay hắn.
Tay của thằng cha này vẫn đang đặt trên eo tôi, cảm giác thô ráp ấy khiến tôi nhận ra một điều rằng –
Đây đếch phải là mơ.
Để chị c h ế t đi.
Tôi và Lục Tầm là kẻ thù không đội trời chung đã được mười mấy năm rồi, ngày xưa ba hai chúng tôi còn là đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh, đấu đá nhau sứt đầu mẻ trán nhiều năm liền.
Hai chúng tôi cũng được kế thừa ý chí đó, hơn thua nhau từ những cái nhỏ nhặt nhất.
Kiểm tra thể chất hắn mà hơn tôi mười giây, điểm Văn của tôi sẽ vượt trên hắn mười cái tên.
Hắn đánh đối tượng mập mờ của tôi, tôi phá hết đường tình duyên của hắn.
Vậy nên đến giờ này hai đứa vẫn chưa được ai bóc seal.
Tôi trở thành Đại tiểu thư trong miệng người khác, còn hắn thì thành Phật tử nổi tiếng Bắc Kinh.
Cứ tưởng hai chúng tôi sẽ đối địch nhau như thế cả đời, nào ngờ…
Tôi thịt hắn thật rồi á?
Tôi chưa từ bỏ ý định mà vén chăn lên xem thử.
Không thể tin được, lại liếc mắt xem một lần nữa.
Nhìn qua nhìn lại nhiều lần.
Sau đó mặt đỏ tía tai trùm chăn giả c h ế t.
3.
Lục Tầm ngủ rất sâu.
Một tay hắn ôm chặt tôi vào lòng, tay còn lại tùy ý gác lên trán, cổ tay được quấn quanh bởi chuỗi Phật châu hắn đeo quanh năm suốt tháng.
Nhìn thấy chuỗi Phật châu kia.
Tâm trạng đang dao động của tôi dần bình tĩnh lại.
Lục Tầm đã có người trong lòng rồi.
Nghe nói, chuỗi Phật châu hắn đeo không rời này chính là quà mà cô gái kia tặng, được hắn nâng niu vô cùng.
Nhưng không một ai biết ánh trăng sáng trong lòng hắn là ai.
Có lẽ sợ tôi sẽ phá đám, Lục Tầm cũng không hề để lộ thân phận của đối phương, chỉ có lúc say mới nhắc đến cô ấy vài lần.
Váy trắng, tóc đen, vừa xinh đẹp lại dịu dàng.
Hoàn toàn tương phản với tôi.
Hơn nữa, nếu để hai ông già kia biết chuyện của tôi với Lục Tầm, chỉ sợ họ sẽ quậy tung trời luôn.
Tôi thở dài, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Nhưng đến lúc mặc quần áo mới biết tối qua chúng tôi điên cuồng đến cỡ nào.
Quần của tôi vẫn còn nằm dưới chân Lục Tầm kia kìa.
Nội y cũng bị ném trên đầu hắn luôn.
Những hình ảnh xấu hổ tối qua dần hiện lên trong đầu tôi.
Tôi không dám nán lại lâu, ba chân bốn cẳng chuồn khỏi phòng.
Sau đó vác cơ thể đầy rẫy vết tích về nhà, tắm rửa sạch sẽ, đổi sang một cái áo cao cổ.
Tiếp theo đến tìm ba tôi: “Con muốn đi nước ngoài.”
Ba tôi còn chả thèm ngẩng đầu lên: “Đi, tốt nhất là đi đi, học thành tài rồi về đây chơi c h ế t thằng nhóc thúi nhà họ Lục luôn!”
Tôi: “…”
Thực ra, tối qua con gái ba suýt thì bị thằng nhóc thúi đó chơi c h ế t rồi.
Ngón tay tôi vô thức sờ lên cổ, chỗ này vẫn còn vài dấu hôn nè…
“Con dự định khi nào thì đi?” Ba tôi đột nhiên hỏi.
Tâm trí lơ lửng trên mây bị kéo trở về, tôi cắn môi: “Hôm nay đi luôn ạ.”
4.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoắt cái tôi đã rời nước được hai năm.
Hai năm trước, tôi mượn rượu rồi đè Lục Tầm ra thịt.
Trải qua một đêm với tên Phật tử nổi tiếng lạnh lùng, sau đó chột dạ chuồn đi.
Tiện thể chặn hết toàn bộ số liên lạc của hắn.
Trong hai năm này, tôi lúc nào cũng mơ về đêm hôm đó.
Người đàn ông cao quý lạnh lùng ôm tôi vào trong lòng, dịu dàng dẫn tôi sa vào tấm lưới tình dục đầy cám dỗ.
Hai năm sau, ba tôi ngã bệnh, tôi mua vé máy bay gấp gáp về nước.
Sẵn tiện dẫn theo con gái nhỏ một tuổi lẻ một tháng về luôn.
Rời khỏi sân bay, tôi ôm con gái ra ngoài, loay hoay tìm kiếm bóng dáng của tài xế Lý trong đám người.
Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc đập vào trong mắt tôi.
Lục… Lục Tầm?
Cả người tôi cứng đờ, xoay người định chuồn đi.
Không ngờ vẫn chậm một bước.
Tên này đã cao thì chớ, chân lại còn dài, chỉ hai ba bước mà đã đuổi kịp tôi: “Chạy cái gì hả?”
Sắc mặt hắn khó coi muốn c h ế t, khom người quan sát bé gái trong ngực tôi: “Của anh à?”
Tôi mất mát cúi đầu, ngón tay vô thức kéo váy bé con: “Của chó đó.”
“Của chó?”
Lục Tầm tức đến mức bật cười.
“Chu Đại, em giỏi ghê nhỉ. Lúc trước ngang ngược cưỡng đoạt anh thì thôi đi, còn dám ôm chó nhà anh chạy nữa chứ.”
Nhắc tới chuyện này là tôi lại thấy chột dạ.
Lúc trước vì để chọc tức Lục Tầm, tôi thường cho chó nhà hắn ăn, dần dần không hiểu sao nó lại thân thiết với tôi hơn cả chủ nhà là hắn luôn.
Hôm đó tôi ba chân bốn cẳng chạy từ nhà ra, con chó đó không hiểu sao cũng chạy theo tôi luôn, có đuổi nó cũng không thèm về.
Vậy là tôi dứt khoát thuê luôn một máy bay tư nhân, cả người cả chó cứ vậy mà xuất ngoại.
“Chó đâu?”
Tôi thành thật trả lời: “Ở nước ngoài rồi, nó kiếm được thằng chồng mạnh mẽ lắm, một lần sinh tới bảy thằng nhóc luôn.”
Lục Tầm nghiến răng: “Giỏi lắm, còn sinh con nữa cơ.”
5.
Tôi thật sự không muốn gặp lại Lục Tầm lúc này, thấp giọng nói: ” Ba tôi ngã bệnh rồi, tôi muốn đến bệnh viện.”
“Được.”
Lục Tầm quét mắt nhìn tôi một lượt: “Bệnh viện Đệ Nhất đúng không, để anh chở em.”
Nói xong, hắn cúi người ngồi xuống, ấm áp nhìn con gái tôi: “Con có muốn ăn kẹo không?”
Giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều.
Con gái vẫn còn nhỏ, vốn từ của bé ít ỏi đáng thương, lúc này đang giơ tay nhỏ về phía hắn kêu: “Mẹ ơi…”
Đang lúc mọi người nói chuyện.
Bé con cười khanh khách, tay nhỏ bé với lên chuỗi Phật châu trên tay hắn, dùng sức kéo xuống —
Vòng tay đứt thành từng đoạn, hạt châu rơi xuống đầy đất.
Lục Tầm nhìn chằm chằm những hạt châu rơi trên sàn, không nhìn ra được cảm xúc.
Lòng tôi thoáng trầm xuống.
Xong đời rồi, ai mà không biết suốt nhiều năm qua chuỗi Phật châu đó luôn được hắn đeo không rời bên người kia chứ?
Lúc Lục Tầm vừa vươn tay ra, tôi vội vàng chạy ra ngăn lại: “Con bé vẫn còn nhỏ, bao nhiêu tiền tôi sẽ trả cho…”
Lời nói còn chưa dứt.
Lục Tầm khom người ôm lấy bé con, còn giúp bé thổi thổi bàn tay nhỏ: “Vòng tay yếu ớt nên hỏng rồi, vòng tay hư quá.”
“Cục cưng nhà mình thì khỏe mạnh, giỏi quá cơ.”
Tôi: ?
Đây có thật sự là tên Phật tử sáu căn trong sạch Lục Tầm không đấy?
Khi tôi còn đang trầm tư, có người từ phía sau bước tới, đặt tay lên vai tôi, cười hỏi:
“Hành lý đã lấy xong rồi đây. Vợ ơi, người này là bạn của em à?”
Lục Tầm giật mình trong thoáng chốc.
Hắn nhìn về phía, ánh mắt lạnh lùng: “Anh là?”
Đối phương mỉm cười, đưa tay về phía Lục Tầm.
“Tôi là chồng của Chu Đại, tôi họ Cẩu.”
Lục Tầm liếc mắt nhìn tôi, cắn răng cười lạnh: “Chả trách lúc nãy em nói đứa nhỏ là con của chó.”