Cuối cùng Vương gia cũng trở về. Đi một lần ba năm, Dao Dao đã lớn, Sửu Sửu cũng biết nói rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh, ta cũng đã quen với cuộc sống như vậy.
Ngày đại quân vào thành, ta dẫn con trai con gái đi xem. Dao Dao chỉ vào Vương gia, hỏi: “Đó là phụ vương sao?”
Thấy ta gật đầu, hai mắt Dao Dao tỏa sáng, nói: “Phụ vương đẹp quá.”
Quả thật, đúng là Vương gia không xấu. Hoàng gia làm gì có người xấu chứ? Chẳng qua do giết chóc quá nhiều, toàn thân hắn đầy sát khí. Cũng may mà hiện giờ danh tiếng của hắn rất tốt.
Không còn ai nhắc tới lời đồn khắc vợ năm xưa nữa.
Sau khi xem xong, Dao Dao thúc giục ta trở về. Nàng muốn gặp phụ vương. Năm đó khi Vương gia rời đi, Dao Dao còn quá nhỏ, chắc cũng chưa nhớ được gì nhưng lớn lên rồi, Dao Dao rất hứng thú với Vương gia.
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng khi ta gặp Vương gia, người đầu tiên hắn thấy là Dao Dao, cũng bế Dao Dao lên trước. Thứ hai là Sửu Sửu. Cho tới giờ Sửu Sửu chưa từng gặp hắn, cũng không dạn dĩ lắm.
Đợi đến chỗ ta thì hắn chỉ nói vài câu.
Ba mươi.
Sự trở về của hắn đối với ta cũng giống như khi hắn không có mặt. Chúng ta cũng không có nhiều ngày sống cuộc sống vợ chồng lắm mà nhỉ?
Chẳng qua nghĩ tới việc hắn đã trở về, vậy thì Ngô thị, Vương thị đi cầu phúc kia cũng có thể được đón về rồi. Tìm thời gian phù hợp nói với hắn, vẻ mặt hắn lại ngẩn ra, chắc là đã quên.
“Tùy nàng thôi!” Hắn lại giao quyền lựa chọn cho ta. Thật ra như vậy cũng tốt, tránh tranh chấp giữa thê thiếp. Không nói tới hoàng gia, dù là thế gia đại tộc, những chuyện trong nhà này cũng đều rất mơ hồ.
Phần lớn vợ cả đều cầu cầm quyền trong tay, cố sinh con trai, còn lại tùy ý.
Còn với ta, chuyện này càng đơn giản hơn. Dường như người đàn ông này căn bản không thích phụ nữ. Nếu ta không phải là người vợ được hắn cưới hỏi đàng hoàng, không phải vì con nối dõi, chắc hắn cũng chẳng thèm nhìn ta.
Cuộc sống như thế với ta lại càng thanh thản, nhưng đối với người khác có khi lại chưa chắc. Ví dụ như Mộ Hòa.
Chồng nàng không hổ là người được cha ta lựa chọn, mấy năm qua phát triển rất tốt, cuộc sống càng ngọt ngào. Có đôi khi nói chuyện phiếm, nàng nhắc tới chồng, trong ánh mắt vô thức mang theo ý cười.
Nếu năm đó nàng là người được gả vào vương phủ, chắc đã sớm mệt mỏi với những ngày tháng không thú vị gì như ta.
Mà ta đại khái sẽ không giống nàng, trong lòng tràn đầy suy nghĩ về một người.
Cũng may mà hiện giờ chúng ta đều hài lòng với cuộc sống của mình.
Như vậy là đủ rồi.
Ba mươi mốt.
Ta nghĩ Dao Dao hiện giờ cũng không còn là trẻ con nữa, cần phải học hành, cần bố trí dần đi. Tri thức và lễ nghi đều là những thứ cần học từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, không phải một lần là xong.
Tính tình nàng vốn đã nổi loạn, Vương gia trở về lại càng dung túng. Có đôi khi, ta cũng không tìm nổi nàng.
Hỏi ra, nàng đã được Vương gia mang ra ngoài. Thật đau đầu.
Quan hệ giữa cha con tốt thì ta cũng mừng, nhưng như thế này tốt quá. Không bao lâu, ai trong kinh cũng biết hắn cưng chiều Dao Dao, ngay cả con trai như Sửu Sửu so ra cũng còn kém Dao Dao. Cũng có thể tại Sửu Sửu còn quá nhỏ.
Vương gia không thích trẻ còn quá nhỏ. Ta hoài nghi không phải hắn không thích mà chỉ sợ tay chân mình dùng lực không đúng mức, làm bị thương con trẻ, giống như Dao Dao khi còn bé, hắn cũng không chạm vào.
Vì vậy ngày thường ta dạy dỗ Sửu Sửu phải học theo chị gái, quấn quít phụ vương. Con trai mà, rèn luyện từ nhỏ mới tốt. Tốt nhất là để Vương gia giữ Dao Dao trong phủ. Con gái cũng không thể ra ngoài chơi đùa loạn lên suốt ngày.
Kết quả đáng buồn cười. Vương gia cũng không ngại phiền toái, mỗi tay ôm một đứa con của ta đi.
Ta không thể làm gì khác hơn là tìm thời gian bàn bạc chi tiết hơn với Vương gia về vấn đề giáo dục con cái. Hắn chỉ nói: “Tất nhiên con gái bổn vương là tốt nhất.”
“Đương nhiên Dao Dao tốt, nhưng dù sao vẫn phải học quy tắc, nếu không khi nàng trưởng thành học lại càng mệt mỏi hơn.”
“Vậy thì khỏi cần học.”
“Nàng không học thì sau này phải làm sao?” Thế nhân vẫn luôn đối xử rất ngặt nghèo với phụ nữ. Hiển nhiên ta mong Dao Dao sống tốt. Nhưng ta không thể ở mãi với nàng, cuối cùng vẫn phải dạy dỗ nàng nên thích ứng quy tắc mới được.
“Con gái bổn vương, ai dám chê bai?”
Ta càng đau đầu. Không chỉ đau đầu, ta cảm thấy Dao Dao có một người cha như vậy, ta cũng phải lo lắng xem sau này nàng có gả được chồng không. Xem ra ta cần làm người mẹ nghiêm khắc, nếu không cả nhà chẳng còn quy tắc gì hết.
Ba mươi hai.
Không biết tại sao, thời gian tới doanh trại của Vương gia ít dần đi.
Hoàng đế đã lớn tuổi, đêm giao thừa lại khen ngợi ta, khiến ta càng nghi ngờ.
Mấy năm trước Thái tử bị phế, tưởng rằng mọi việc dần tốt lên, ai ngờ đầu tháng lại bị cấm ra ngoài.
Chỉ có thể nói, chuyện hoàng gia phức tạp, cha con không phải cha con, quân thần cũng không phải quân thần. Cũng may mà mấy năm nay Vương gia ở bên ngoài, tránh được rất nhiều việc.
Việc này có khi ta nghe từ miệng mẹ, có khi từ miệng Mộ Hòa. Vương gia chưa bao giờ nói loại chuyện này với ta.
Vốn tưởng trong phủ coi như thái bình, không ngờ lại có chuyện bất ngờ xảy ra. Ngô thị lén truyền tin tức trong phủ ra bên ngoài. Tuy rằng nàng không tiếp xúc được với tin tức gì quá quan trọng, nhưng cũng phạm sai lầm.
Đợi tới khi ta biết chuyện, Vương gia đã phái người thẩm vấn từ lâu. Kết quả nàng lại mạnh miệng, không nói một lời. Vốn ta tưởng chuyện đã tới bước này thì phạt nặng là được. Nhưng Vương gia hạ lệnh xử tử luôn.
“Thế có ổn không?” Dù sao nàng cũng là người được hoàng đế ban xuống, xuất thân dù không phải quá tốt nhưng cũng là con gái quan lại. Đánh chết nàng như vậy, truyền ra ngoài lại thành điều tiếng.
“Lòng dạ đàn bà!” Vương gia chẳng thèm để ý đến lời ta. Không chỉ có vậy, hắn còn cho người trong phủ tới xem hành hình. Ta không chịu nổi cảnh này, một mình trở về phòng.
Nghe Bích Liên xem hành hình trở về nói, cảnh tượng rất bi thảm. Vương thị cũng ngất xỉu tại chỗ. Tin tức này bị bịt lại trong phủ, chỉ thông báo ra bên ngoài là Ngô thị bị bệnh qua đời.
Cho dù không rõ ràng, nhưng người nhà nàng cũng không dám tìm tới, càng huống chi chỉ ngẫm nghĩ một chút là hiểu cái chết đột ngột này.
Đột nhiên ta nhớ tới trước khi mình được gả tới đây, trong đêm tân hôn, người vợ thứ hai của Vương gia đột ngột đổ bệnh qua đời. Cuối cùng sự thật là gì? Có phải cũng bị đánh chết tươi như Ngô thị hay không?
Ba mươi ba.
Không bao lâu sau, Vương thị tự xin ra ngoài cầu phúc. Ta cũng không muốn làm khó nàng. Chẳng qua việc này dù sao cũng phải báo cho Vương gia, kết quả lại bị chặn ở chỗ hắn.
“Trong phủ có hai người thiếp, một người bệnh chết, một người đi cầu phúc. Tấm lòng Vương phi cũng rộng lớn lắm.” Hắn lạnh lùng nói.
Xem ra không được rồi.
Thái độ đối xử của hắn với ta xưa nay vẫn vậy, ta cũng không cảm thấy khó chịu. Dù sao không phải ai cũng thích hợp làm chồng tốt.
Nhưng hắn có thể là một người cha tốt đã đủ lắm rồi. Ít nhất Dao Dao và Sửu Sửu có thể trưởng thành như những đứa trẻ khác.
Ba mươi tư.
Dao Dao đã bảy tuổi, chỉ cần không nói lời nào, ngồi yên tĩnh một chỗ thì cực kỳ giống một thiếu nữ tiêu chuẩn.
Nhưng nàng vừa cử động là giống một con thỏ điên ngay.
Dao Dao trưởng thành thế này, Vương gia cống hiến không nhỏ. Vương gia rất yêu chiều nàng, ít nhất là ta chưa thấy đứa trẻ nào được cưng chiều như vậy. Khi ta còn nhỏ, trong nhà dù được cưng chiều nhưng cha ta cũng không kiệu ta trên vai, mang ra ra ngoài chơi đùa cả ngày.
Nhưng trẻ con lớn lên vẫn luôn có chỗ cần lo lắng. Ví dụ như hoàng đế gọi Dao Dao vào cung, nói là vào chơi, nhưng đi một lần luôn nửa tháng khiến nội tâm ta rất bất an.
Nhất là mẫu phi của Vương gia đã mất sớm, trong cung cũng không có người quen, có chuyện gì thì biết phải làm sao?
Ta thì vô cùng lo lắng, còn hai cha con họ vẫn đi chạy chơi khắp xung quanh.
So ra, Sửu Sửu nhỏ hơn Dao Dao vài tuổi lại đã có thể cầm bút, được Vương gia mời sư phụ tới dạy dỗ, hiện giờ mặc dù tuổi còn nhỏ, chưa thể xuất khẩu thành chương nhưng so với trẻ con cùng tuổi cũng được coi là thông minh.
Có lẽ thấy ta suốt ruột, Dao Dao an ủi: “Bệ hạ là hoàng tổ phụ của con, không ai dám bắt nạt con.”
Không, ta nghe xong lời này lại càng lo lắng.
Ba mươi lăm.
“Mẫu phi, người đừng lo lắng. Phụ vương nói sau khi con tiến cung, muốn chơi thế nào thì chơi.”
Nếu so sánh với Dao Dao, Sửu Sửu ngoan hơn rất nhiều. Thế cho nên sau khi Dao Dao tiến cung, ta cảm thấy trong nhà yên tĩnh hẳn.
Thái tử bị ngã ngựa rồi, mà nghe nói Khang Vương cũng tổn thất rất nhiều. Hai người bọn họ bị cho là không còn bao nhiêu ngày tốt đẹp nữa.
Mấy năm nay, tuyển thủ cạnh tranh ngôi vị hoàng đế hàng đầu có một người rất nổi tiếng là Hiền Vương, dù tuổi chưa lớn như thế lực nhà mẹ đẻ lại không nhỏ.
Thật ra ta chưa hiểu nổi, cần gì phải tranh giành chứ? Một tướng công thành vạn cốt khô, huống chi là ngôi vị hoàng đế. Nhưng có lẽ là vì thế nên những người chỉ cách vị trí này vài bước chân đều không cam lòng.
Nhà bình thường, con trưởng sẽ kế thừa hơn một nửa gia tài. Nhưng ở hoàng gia, nơi được coi là nhiều quy tắc nhất trong thiên hạ, chỉ cần người lên ngôi thành công, không ai sẽ quan tâm sao ngươi thành công được.
Dù sao thì chẳng qua phục ai cả.
Dù trận tai họa không lan tới trong phủ, nhưng cuối cùng lại lan tới Ninh quốc phủ. Thế gia ở kinh thành đông đảo, nhân thân cũng phức tạp.
Nhìn hai người đánh nhau, tính toán cẩn thận, có khi ít nhiều lại có quan hệ họ hàng.
Mà Ninh quốc phủ cũng bởi chuyện tương tự mà bị vạ lây. Nói trắng ra là phải nhìn tâm tình của hoàng đế. Hiển nhiên dã tâm của đám con trai khiến hắn khó chịu.
Cuối cùng bác cả phải rút lui, nhường lại tước vị cho con cả.