Hiện tại Dao Dao đã đi vững, cũng nói được bập bẹ hai ba chữ rồi.
Mẹ nói ta nên chuẩn bị sinh thêm một con trai. Nhưng chuyện sinh con trai lại không phải do ta.
Cũng may hiện tại xem ra Vương gia rất thích Dao Dao, cũng không hề nghĩ tới chuyện tuyển người đẹp năm nay. Trong phủ hiện tại cũng chỉ bố trí có hai tú nữ.
Gia đình hai tú nữ này đều làm quan, nhưng chức quan không cao, cũng không phải ở kinh thành. Đại khái cũng vì thế nên bọn họ đều được cưới về với thân phận thị thiếp.
Nhân phẩm thì phải sống lâu mới có thể nhận ra, bề ngoài cũng không tồi, mặc dù không phải đại mỹ nhân gì nhưng cũng đều có ý vị riêng.
Chuyện chỗ ở ta cũng không đối xử quá khắt khe, sắp xếp cho bọn họ ở chung. Ta nghĩ bọn họ cùng vào làm tú nữ, chắc có nhiều chuyện để nói, thế nên cũng nói chuyện này với Vương gia.
Hắn vẫn như mọi khi, chỉ nói là biết rồi.
Ai ngờ suốt nửa tháng không thấy hắn đi gặp hai người kia. Ta thấy thế không ổn, đợi đêm mười lăm khi Vương gia tới thì nhắc lại một lần.
Hắn nhìn ta, có vẻ như thấy ta xen vào việc của người khác vậy.
Không biết có phải hắn để tâm tới lời nói của ta không, tối mười sáu lại nghe người hầu báo rằng Vương gia đã đi qua đó rồi. Bích Liên khó hiểu, không biết tại sao ta lại đẩy Vương gia đi.
Thật ra có gì khó hiểu đâu? Người đàn ông nào chẳng có thiếp thất. Tình cảm cha mẹ tốt như vậy cũng vẫn có thiếp thất mà. Nếu không sao lại xuất hiện sai lầm giữa ta và Mộ Hòa.
Ta và Vương gia cũng không phải tình đầu ý hợp gì. Ta muốn giữ chặt làm chi? Càng huống hồ hắn tới chỗ ta cũng bởi vì ta là vợ cả.
Nhưng ta không ngờ là Vương gia chỉ tới ngồi một lát rồi đi ra ngoài. Ta phái người hỏi thăm mới biết, Vương gia đến phòng của Ngô thị.
Mà không may là Ngô thị lại đốt hương. Vương gia ngửi không quen, thế là đi luôn.
Sau khi ta biết thấy dở khóc dở cười. Ta chỉ thích mùi thơm trái cây, trong phòng cũng không đốt hương, chỉ để ít trái cây, không ngờ Vương gia lại thích.
Cũng không ngờ được, Ngô thị lại đúng trúng mũi thương.
Vốn tưởng rằng cho dù hắn không thích, ít nhất cũng có thể ở lại chỗ Ngô thị một hồi. Nhưng không, lần sau hắn đến thẳng chỗ ta. Ta hỏi có một câu, hắn đã bất mãn nói:
“Bổn vương bảo nàng quản lý nội sự trong phủ, không phải là theo dõi bổn vương cả ngày.”
Được thôi. Ngài thích là được. Chẳng qua ta chỉ làm theo bổn phận thôi. Thật ra thế cũng tốt, tránh cho có người chia ân sủng của ta và Dao Dao.
Hai mươi bốn.
Mộ Hòa mang thai rồi. Ta tới thăm nàng, thấy mặt nàng tràn ngập nụ cười, chắc cuộc sống rất tốt.
Khi nàng cưới chồng chỉ dẫn theo hai hầu gái và gia đình bà vú họ Lục, tuy không nhiều người nhưng không phải ít. Nàng thấy ta còn hỏi sao không cho Dao Dao tới đây?
Hỏi thăm vài câu, ta phát hiện ra nàng hạnh phúc thật sự. Cuộc hôn nhân này chọn đúng là tốt thật. Nếu như, thôi đi, ở đâu ra lắm nếu như vậy?
Cuộc sống của ta cũng rất tốt mà, sao phải hâm mộ người khác?
Vả lại, đời người nào có chuyện gì mười phân vẹn mười?
Hai mươi lăm.
Bề ngoài kinh thành sóng êm gió lặng, trên thực tế sóng ngầm mãnh liệt. Cũng may mà ta chỉ là vợ trong nhà, cũng không phải xen vào chuyện gì, rất nhàn nhã.
Nhưng ai ngờ đột nhiên mẹ ta tới nhà, nói một loạt lời có ý ngầm với ta, khiến ta chả hiểu ra sao.
Sau đó ta mới biết, hóa ra Vương gia muốn xuất chinh. Chẳng qua nếu việc này đã quyết, vì sao hắn lại không nói với ta?
“A Nhu, con không biết thật à?” Mẹ kinh ngạc nói. Xem ra việc này đã không còn là chuyện gì bí mật nữa, chỉ có mình ta không biết.
“Chắc là Vương gia quên thôi.”
Mẹ đi rồi, ta tìm quản gia tới. Quả nhiên quản gia cũng đã biết. Tối hôm đó Vương gia trở về, ta hỏi hắn việc này. Hắn nói: “Nàng biết thì làm sao?”
Ngay lúc đó, ta còn muốn nói là mặc kệ hắn, nhưng cuối cùng vẫn dặn dò người hầu chuẩn bị đồ đạc. Mà quả thật ta cũng không có kinh nghiệm gì với việc này.
Cưới hắn mấy năm nay đều bình tĩnh, khiến suýt nữa ta quên người đàn ông này dựa vào quân công mới bước được tới hôm nay.
Một ngày trước khi xuất chinh, hắn còn ôm Dao Dao chơi đùa. Ta đưa lá bùa cầu bình an cho hắn, hắn cũng chẳng thèm nhìn, nói: “Vương phi có thời gian chuẩn bị thứ này thì đi làm chuyện có ích hơn đi.”
Thật ra không phải là ta muốn đi xin lá bùa bình an này, mà là mẹ và Mộ Hòa kéo ta đi. Bọn họ cũng cảm thấy hành quân đánh trận rất nguy hiểm, thế nên dù Mộ Hòa bụng to cũng cố gắng đi lại.
Thật ra nguy hiểm thì nguy hiểm, cũng không đến mức như vậy.
Đại để bọn họ lo lắng chuyến đi này của Vương gia không yên ổn, ta và Dao Dao thành mẹ gáo con côi, sống khổ sở. Thật ra có gì khổ sở đâu? Dao Dao còn nhỏ, thời gian có thể xóa mờ tất cả. Còn về phần ta, cuộc sống cũng chỉ là kết đôi qua ngày thôi.
Hai mươi sáu.
Vương gia vừa mới rời đi mấy ngày, ta phát hiện ra mình mang thai. Đây cũng được coi là một chuyện tốt.
Dao Dao rất thông minh, gọi em trai với bụng ta. Ta hỏi vài câu mới biết, là bà vú bên cạnh nàng dạy. Ta đã biết là Dao Dao còn nhỏ như vậy, làm sao biết sự khác nhau giữa em trai và em gái được.
Mộ Hòa sinh con rồi, là một bé trai. Ta dẫn Dao Dao tới thăm. Cả quá trình Dao Dao không cười, khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn nhìn vô cùng nghiêm túc.
Ta tưởng lần đầu nàng thấy trẻ sơ sinh nên vậy, không ngờ sau khi trở về, nàng bắt đầu gọi đứa bé trong bụng ta là em gái.
Ta hỏi nguyên nhân, nàng rối rắm đáp: “Em trai xấu.”
“Em trai lớn lên sẽ đẹp ngay thôi.”
“Không, em trai xấu. ” Dao Dao nói rất khẳng định.
Ta đùa, hỏi: “Vậy sao con biết là em gái không xấu?”
“Dao Dao đẹp. Em gái đẹp.”
Đợi mang thai tới tháng thứ ba, thai ổn rồi, ta mới gửi thư nhà cho Vương gia. Không biết hắn có nhận được hay không, bao lâu mới nhận được, lại có hồi âm không.
Hai mươi bảy.
Khi nhận được hồi âm đã là hai tháng sau. Lá thư vẫn mang tác phong từ xưa của hắn, chỉ nói một câu đã biết, dặn ta dưỡng thai thật tốt.
Nếu so sánh thì Dao Dao được nhắc tới nhiều hơn. Một bức thư, hơn phân nửa đều nhắc tới Dao Dao, cuối cùng nhắc tới Ngô thị và Vương thị, bảo hai người đi chùa cầu phúc.
Mặc dù không hiểu hắn nghĩ sao, nhưng đối với ta mà nói, đó đúng là một biện pháp tốt. Hiện giờ trong bụng ta đã có thêm một người, có đôi khi ta cũng không để ý được nhiều.
Hai người phụ nữ kia nhìn thì yên ổn như thế, ai biết có âm thầm làm gì không.
Dù sao thì cũng không phải ý kiến của ta, chẳng lẽ cả Vương gia nói bọn họ cũng định không nghe.
Đi ra ngoài đúng là một biện pháp không tồi.
Ngày hôm sau, ta cho người dẫn các nàng ra ngoài. Tất nhiên các nàng không, nhưng không muốn cũng có thể làm gì được. Ta còn tỉ mỉ lựa chọn mấy bà vú tính tàn nhẫn, ít lời.
Hai mươi tám.
Đứa bé là con trai đúng như mong muốn của mọi người. Ta cũng thở phào một hơi. Nói một cách đường hoàng thì cuối cùng ta cũng được coi là “tốt”, nhưng thực tế là nhà chính đang cần một đứa con trai.
Trong trường hợp xấu nhất, nếu Vương gia không thể trở về, ta có đứa con trai này, Dao Dao cũng có một em trai, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều.
Nhiều năm sau, đứa bé trai này sẽ là chỗ dựa của chúng ta, cho dù nghe có vẻ quá thực dụng nhưng đó là lời nói thật.
Nghe nói Dao Dao chỉ nhìn thoáng qua em bé rồi không nhìn nữa, vẫn kêu là xấu quá. Thôi được, con bé ba tuổi rồi, cũng đã có mắt thẩm mỹ.
Cũng may nuôi nấng được mấy ngày, cuối cùng Dao Dao cũng cảm thấy đứa bé này xinh xắn. Dù sao trẻ sơ sinh ngủ suốt ngày, Dao Dao cũng thích ngồi trông, nói: “Em trai xinh quá.”
Giữa tháng ta nhận được thư Vương gia gửi về nhà, đặt tên cho con là Quyết. Vốn ta cũng muốn gọi con là A Quyết, nhưng Dao Dao vẫn luôn gọi nó là Sửu Sửu, khiến ta cũng bị kéo theo.