Sau khi ca múa kết thúc, mọi người tự do hoạt động ở Lưu Ly viên.
Thịnh Tâm Nhã tức giận bật khóc, bây giờ cô đã trở thành trò cười, sau này không dám ra khỏi cửa mất.
Thịnh Tâm Duyệt đập mạnh lên bàn, khuôn mặt tràn đầy sự phẫn nộ.
“Từ khi sao chổi kia trở về Dự vương phủ liên tục xảy ra chuyện. Cô ta đúng là thiên sát cô tinh mà.”
“Duyệt Nhi!”
Dự vương phi ngắt lời cô, khuôn mặt có chút nghiêm nghị.
“Những lời như này con nói trước mặt ta thì không sao, nhưng nếu như để người khác nghe được nhất định sẽ trừng phạt con.”
Thịnh Tâm Duyệt sắc mặt u ám, biết Dự vương phi đang bảo vệ mình trong lòng lại càng cảm kích người mẹ cả luôn nuông chiều mình này.
“Nhưng mẫu phi, chúng con đều bị liên lụy, ngộ nhỡ sự đen đủi của cô ta ảnh hưởng đến đại tỷ tỷ, đến lúc đó hối cũng không kịp.”
Sắc mặt Dự vương phi bỗng trầm xuống, không phải vì lo lắng sự đen đủi của Thịnh Thiển Dư mà là đứa con trong bụng Chỉ quý phi có vấn đề thật.
Dự vương phi thở dài:
“Các con đều là con ta, sao ta lại không lo lắng chứ? Nhưng cô ta có thái phi chống lưng, cho dù ta có muốn đưa đi cũng lực bất tòng tâm.”
Thịnh Tâm Duyệt phòng bị liếc nhìn tứ phía, thần bí tiến gần lại Dự vương phi vài bước.
“Nhưng bây giờ là trong cung, nếu như cô ta xảy ra chuyện, cho dù là thái phi cũng không cứu nổi.”
Dự vương phi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
“Ý con là sao?”
Thịnh Tâm Duyệt nhếch mép cười, nhỏ tiếng thì thầm bên tai Dự vương phi vài câu.
“Mẫu phi chỉ cần nói với đại tỷ tỷ một tiếng, còn lại giao cho con là được.”
Dự vương phi nhếch mép cười.
“Con bé ngu ngốc này, lúc này không lợi dụng thì còn đợi đến lúc nào nữa.”
Em gái độc ác nhiều lần hãm hại chị gái nhưng không ngờ lần nào người đen đủi cũng là bản thân.
Thịnh Thiển Dư hơi chán thái phi liền để cô tùy ý đi dạo. Vừa ra khỏi Lưu Ly viên, một cung nữ liền đón trước mặt.
“Tam tiểu thư, hoàng hậu nương nương có lời mời.”
Cung nữ khom lưng, cúi thấp đầu, bộ dạng rất cung kính.
Hoàng hậu nương nương?
Trong đầu Thịnh Thiển Dư vụt qua khuôn mặt lạnh lẽo của hoàng hậu. Trước đây trong yến tiệc Ân Ly Tu sỉ nhục hoàng hậu khiến người vô cùng hận.
Chỉ quý phi và cả người của Dự vương phủ bây giờ mời cô tới e rằng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Thịnh Thiển Dư nhìn về phía cung nữ, bỗng nhiên cảm thấy có gì không đúng lắm. Y phục trên người cung nữ rất rộng, lại có nhiều nếp nhăn, rõ ràng là của người khác.
Không đúng cung nữ này căn bản không phải người của cung hoàng hậu, nhưng trong hoàng cung hận cả cô và hoàng hậu e rằng cũng chỉ có một người.
Cô ngược lại muốn xem đám người này muốn giở trò gì?
Theo cung nữ một đoạn, hai người đi đến một nơi hoang vu, Thịnh Thiển Dư bỗng nhiên dừng lại vào thẳng vấn đề.
“Ngươi không phải là người của cung hoàng hậu, rốt cuộc ngươi là ai?”
Cung nữ không ngờ Thịnh Thiển Dư lại nhận ra, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thêm mấy phần lạnh lẽo. Ả rút từ tay áo ra một con dao găm.
“Ngươi không cần biết.”
Sau đó xoay người, dao găm trên nhanh chóng vụt qua mặt Thịnh Thiển Dư.
Thịnh Thiển Dư tức tốc lùi về phía sau né tránh, trong đầu bỗng nghĩ tới hai chữ “hủy dung”, liên kết với những chuyện trước đây, cô bỗng nhiên hiểu ra tại sao Ân Ly Tu lại cắt đứt con đường vào cung của nữ quyến Dự vương phủ.
Chỉ vì cô ở bên cạnh Ân Ly Tu nên mọi người mới nhìn cô bằng con mắt khác.
Tình hình trước mắt, chuyện này là một chuyện vô cùng tốt với hoàng hậu, bây giờ hủy dung nhan của cô, cắt triệt để mọi hi vọng của Dự vương phủ, hoàng hậu tất nhiên sẽ trở thành người bị tình nghi nhất.
Quả nhiên là một nước cờ hay.
Trong lúc Thịnh Thiển Dư tránh dao bỗng nhiên chú ý tới trong đám cỏ um tùm còn có một người.
Trong lúc cung nữ đang đâm cô, cô từ bên cạnh nắm chặt tay cung nữ, thuận lực đạp cho cung nữ một cái. Cung nữ đứng không vững liền ngã về phía đám cỏ, lúc cung nữ ngã xuống, cô mới nhìn rõ người trong đám cỏ lại là Thịnh Tâm Duyệt.
Thịnh Tâm Duyệt vốn dĩ ở đây để tiếp ứng, đợi sau khi việc thành thì bước ra kêu người nhưng không ngờ rằng Thịnh Thiển Dư lại trực tiếp qua chỗ cô, bây giờ muốn chạy cũng không kịp.
“Tứ muội, sao muội lại ở đây? Có thích khách mau chạy đi!”
Thịnh Thiển Dư kéo lấy tay Thịnh Tâm Duyệt, miệng không ngừng hét mau chạy đi nhưng khi cung nữ xông đến, cô lại đẩy Thịnh Tâm Duyệt về phía trước, kéo ả đến trước mặt mình làm tấm bia đỡ đạn.
Cung nữ biết Thịnh Tâm Duyệt là người của Chỉ phi, tất nhiên không dám động thủ, nhất thời không thể động vào Thịnh Thiển Dư.
Bị Thịnh Thiển Dư lấy làm lá chắn kéo đi kéo lại, cung nữ nhất thời lỡ tay chém vào tay của Thịnh Tâm Duyệt, tiếng hét thảm thiết vang lên trong vùng đất hoang.
Thịnh Tâm Duyệt rất sợ hãi, sợ hãi hét ầm lên:
“Dừng tay, mau dừng tay cho ta!”
Cô không hiểu nổi rõ ràng là đối phó với Thịnh Thiển Dư, tại sao người chịu khổ, người đen đủi lại luôn là cô?
Thịnh Tâm Duyệt điên cuồng gào thét với cung nữ, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa.
“Ai da tứ muội muội.”