“Tiệc lễ Bách Hoa năm nay cửu đệ đến sớm hơn mọi năm nhỉ?”
Một chiếc xe ngựa sang trọng mạ vàng tiến vào Lưu Ly viên, Ân Ly Tu ngả lưng vào chiếc ghế mềm, trên tay có con hắc ưng hung hãn đang đứng, khắp người tỏa ra sát khí nồng nặc.
Đám người lại quỳ xuống bái kiến, lần này quỳ còn lâu hơn vừa nãy. Dù sao Ân Ly Tu cũng là đi ngang qua kinh đô, chưa kể là văn võ bách quan, cho dù là hoàng thượng hoàng hậu cũng phải nhường đường.
Ân Ly Tu nheo mắt liếc nhìn Thịnh Thiển Dư, sau đó khẽ nhếch mày tỏ vẻ ghét bỏ.
“Yến hội còn chưa bắt đầu, cửu đệ đây đã chọn được người rồi sao?”
Ân Ly Cẩn cười rạng rỡ.
“Lục ca cứ nói đùa, chẳng qua chỉ là hàn huyên mấy câu với tam tiểu thư mà thôi.”
Ân Ly Tu mỉm cười nham hiểm, mắt nhìn lên người Thịnh Thiển Dư đang quỳ bên cạnh.
“Nếu mà cửu đệ chưa chọn được, đúng lúc hắc ưng của ta thiếu người hầu hạ, vậy ngươi hãy đi theo bên cạnh bổn vương hầu hạ đi!”
Lời nói này khiến sắc mặt thái phi thay đổi, đường đường là tam tiểu thư của Dự vương phủ lại phải đi hầu hạ một con chim ưng, rõ ràng là đang vả mặt Dự vương phủ ta mà.
Mộ Uyển Thuần nảy ra một ý liền nhếch mép cười. Ai cũng biết hắc ưng bên cạnh huyền vương có tính cách tàn bạo, nếu Thịnh Thiển Dư hầu hạ không tốt sẽ bị hắc ưng mổ chết. Vậy thì không sống nổi.
Thịnh Thiển Dư tức giận nắm chặt tay thầm mắng một câu:
“Mẹ kiếp bảo ta đi hầu con chim này sao? Ân Ly Tu chết tiệt!”
“Sao nào tam tiểu thư, không sẵn lòng sao?”
Ân Ly Tu đắc ý nhìn nét mặt thay đổi của Thịnh Thiển Dư, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Thần nữ không dám, có thể ở bên cạnh hầu hạ Huyền vương điện hạ là vinh hạnh của thần nữ.”
Thịnh Thiển Dư nén cơn tức trong lòng, cúi đầu nhìn hắn tỏ vẻ dịu dàng.
“Càng huống chi nghe nói hắc ưng của điện hạ lập nhiều chiến tích, thần nữ thân là trọng thần gia quyến chưa từng lên trận giết giặc, nay có thể hầu hạ hắc ưng, cũng tính là vì nước góp chút sức.”
Tuổi nhỏ tài cao! Chỉ vài câu đơn giản đã khiến hầu hạ hắc ưng tầm thường lên thành góp sức vì nước.
Không chỉ chặn họng Ân Ly Tu mà còn lấy lại thể diện cho Dự vương phủ.
Thịnh Thiển Dư không cam tâm ngồi quỳ bên cạnh Ân Ly Tu.
“Ở đây gần hoàng thượng, cũng gần Thịnh Tâm Chỉ nhất, ngươi tốt nhất nên nắm bắt cơ hội.”
Ân Ly Tu hạ thấp giọng nói nhỏ vào tai Thịnh Thiển Dư.
Cô còn chưa kịp phản ứng, hắn lại đẩy một đĩa thịt bò sống đến trước mặt cô.
“Đĩa thịt này là thức ăn của Hắc ưng. Hôm nay ngươi phụ trách cho nó ăn.”
Tiếng ra lệnh kèm theo vài phần đe doạ.
“Còn để bổn vương thấy ngươi vừa cười vừa nói với nam nhân khác thì bổn vương sẽ lấy thịt ngươi cho hắc ưng ăn đấy.”
Thịnh Thiển Dư trước nay luôn ghét bị đe dọa,
cô tức mình trừng mắt nhìn.
“Ngài dựa vào đâu mà quản ta? Ta đâu phải nô lệ của ngài.”
Lời nói này khiến động tác đưa rượu vào miệng của Ân Ly Tu bị khựng lại, hai mắt cau có, không khí xung quanh đã lạnh xuống mấy độ.
“Ngươi đúng là không phải nô lệ của bổn vương nhưng là người của bổn vương.”
Thịnh Thiển Dư bón cho hắc ưng, trong đầu luôn nhớ đến lời Ân Ly Tu vừa nói, không biết là có ý gì?
“Rót rượu.”
Ân Ly Tu nhìn Thịnh Thiển Dư đang ngẩn người, sắc mặt hung hãn, đập ly rượu cạch một cái lên bàn.
Thịnh Thiển Dư bực mình liếc nhìn:
“Ngài chỉ bảo ta hầu hạ hắc ưng đâu có nói phải hầu hạ ngài.”
Cô bất mãn lầm bầm nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm bình rượu rót một ly đầy.
“Trước mặt mọi người tốt nhất là cô nên diễn cho tốt. Lão hồ ly Dự vương đó rất xảo quyệt.”
Lời nói thâm trầm thoát ra từ miệng Ân Ly Tu. Nói xong hắn liền nhìn ra cửa.
Thịnh Thiển Dư ngớ người, quay ra đã nhìn thấy người của Dự vương phủ đến, lúc này cô mới hiểu vì sao hắn lại đột nhiên nói câu này.
Dự vương bước vào đúng lúc nhìn thấy Thịnh Thiển Dư ngồi cạnh Ân Ly Tu, sắc mặt bỗng khựng lại.
Thịnh Doãn Thừa quay ra khẽ nói với Mộ Uyển Thuần:
“Có chuyện gì vậy?”
Mộ Uyển Thuần khó chịu hừ một tiếng.
“Tam muội muội của chàng thật có bản lĩnh, vừa về mấy ngày đã câu dẫn được hai vị vương gia. Tâm cơ cũng thật sâu!”
Mộ Uyển Thuần khẽ nhếch môi khinh bỉ, nghĩ đến việc Chỉ quý phi lạnh nhạt với mình mà tự thấy đáng thương.
Thịnh Doãn Thừa không nghe ra ý đồ trong lời nói của Mộ Uyển Thuần nên quay ra nhìn, Ân Ly Tu sắc mặt liền thay đổi.
Sau khi Dự vương quay về triều trả hổ phù, vốn định đem một vạn thiết nha quân thu về trướng nhưng không ngờ lúc này Thuần vương và Huyền Vương thắng trận trở về, bây giờ thiết nha quân miếng thịt béo bở này e là không dễ gì ăn được. Bây giờ không biết Huyền vương đang có chủ ý gì đây?
Đang suy nghĩ thì hoàng thượng bước vào đại điện, tất cả quỳ xuống hành lễ đồng loạt hô vạn tuế.
“Các khanh bình thân.”
Giọng nói đĩnh đạc dứt khoát vang lên.
Người mặc long bào trên vị trí cao nhất chính là hoàng đế Minh Thương Quốc Ân Ly Tiếu.
“Lục đệ lần này có thể đánh bại Bắc cảnh công lao to lớn, trẫm thay con dân Minh Thương kính đệ một ly.”
Hoàng thượng nâng ly.
Giọng nói trầm ổn, Ân Ly Tu cầm ly lên nhưng không uống, môi khẽ mỉm cười.
“Công lao đệ không dám nhận nhưng cực khổ thì đúng là thật.”
Ly rượu trong tay khẽ rung lắc, ánh mắt sắc bén lướt qua.
“Bổn vương về triều do vết thương cũ tái phát, hổ phù trong tay sẽ giao chậm một ngày, nghe nói có vài người bất mãn lại dám dâng thư nói bổn vương khinh thường quyền uy.”
Hoàng đế lòng dạ hiểm ác, ánh mắt lạnh lùng như chứa độc xẹt ngang qua chúng thần xung quanh, lướt đến đâu thì ở đó vội cúi đầu, thậm chí có người còn không kiềm được run lẩy bẩy.
“Vết thương cũ tái phát.”
Thịnh Thiển Dư bỗng sững sờ.
Cô nhớ đến mấy hôm trước Ân Ly Tu về triều là Dự vương tiếp đón, lẽ nào hôm nay trước mặt tất cả, hắn tự lấy chính mình ra để Dự vương phủ phải sợ.
“Nam nhân này có thù tất báo, nói gì thì nói lấy Thịnh Tâm Nhã thân phận muội muội ruột của Chỉ quý phi ra khai đao là tốt nhất, hà cớ gì phải làm khó tiểu thư giả mạo là mình.”
“Hoàng đệ là chiến hồn của Minh Thương ta, từ lúc trẫm đăng cơ đến nay, biết bao nhiêu lần dẫn binh đi trấn thủ, chiến loạn biên cương, chỉ là một miếng hổ phù nho nhỏ thì ảnh hưởng gì được.”
“Này đừng nói là dâng thư, cho dù chỉ là lời đồn thì trẫm cũng nhất định bắt tên tung tin đồn đó đưa đến trước mặt hoàng đệ.”
Sắc mặt hoàng thượng nghiêm nghị, ly rượu trong tay lại nâng lên kính Ân Ly Tu.
Theo ký ức của nguyên chủ, năm đó khi hoàng thượng bị hãm hại nhốt trong đông cung, là Ân Ly Tu đã mở ra một con đường máu cứu hoàng thượng ra ngoài.
Nhờ vào xương cốt, máu thịt của ba ngàn binh lính sống sờ sờ mới đưa hoàng thượng khi còn là thái tử lên vị trí này.
Không ngờ hoàng thượng lại dung túng hắn đến như vậy.
Hổ phù của mười vạn đại quân, chậm trễ một ngày mới giao trả, nếu là người khác e là đã sớm bị lưu đày rồi, thế mà với Ân Ly Tu hoàng thượng lại không truy cứu mà còn dỗ dành khiến các đại thần không khỏi khiếp sợ trong lòng.
Có điều nếu không có hoàng thượng dỗ, dựa vào tính khí của Ân Ly Tu thì chừng vài giây sau Ân Ly Tu liền chọn ra vài tên quan để giết gà dọa khỉ.
Những lời kia của hoàng thượng đã làm tăng thể diện cho Ân Ly Tu và bảo vệ cho đám đại thần. Không hổ là quân vương ngồi trên ngai vàng.
Cả bữa tiệc Ân Ly Tu đều sai khiến Thịnh Thiển Dư, hết bảo cô bón cho hắc ưng rồi lại đến rót rượu cho mình, đến ăn nho cũng chỉ việc há miệng to đợi Thịnh Thiển Dư bón cho ăn.
“Ân Ly Tu, ngươi giữ chút mặt mũi được không?”
Thịnh Thiển Dư nhìn hắn chằm chằm, cầm lấy quả nho nhét mạnh vào miệng hắn.
“Ăn ăn ăn ta cho ngài ăn.”
Nhìn dáng vẻ khó chịu của cô, Ân Ly Tu khẽ nhếch miệng trêu chọc.
Hoàng thượng nhìn về hướng Ân Ly Tu không khỏi bất ngờ, lại có nữ nhân dám trừng mắt với Ân Ly Tu sao?
“Hiếm thấy lục đệ cho người hầu hạ bên cạnh, không biết vị này là…”
Thịnh Tâm Chỉ vội sát gần bên tai hoàng thượng, nói:
“Hoàng thượng, vị này là tam muội muội của thần thiếp Thịnh Thiển Dư.”
“Ái phi còn có tam muội muội ư? Trẫm chưa từng nghe nói.”
Hoàng thượng vừa nói vừa nhìn sang phía Thịnh Thiển Dư, đôi mắt lanh lợi lại có vài phần ôn hòa.
“Nếu là muội muội của Chỉ quý phi trẫm đương nhiên phải tặng quà gặp mặt mới đúng. Đem Bạch Ngọc Lâm Triệu Quốc tiến cống đến thưởng cho tam tiểu thư.”
Chỉ quý phi ngồi bên cạnh có dự cảm không lành. Theo kinh nghiệm nhiều năm ở bên hoàng thượng, hoàng thượng hẳn là có ấn tượng tốt với Thịnh Thiển Dư. Tam muội muội rất có thể trở thành chướng ngại vật của Nhã Nhi, quả là không thể giữ lại.
Sau khi cung nữ rút lui, Ân Ly Tu nói bên tai Thịnh Thiển Dư.
“Phần biểu diễn của các vị tiểu thư sắp bắt đầu, ta rời đi trước một lát.”
Thịnh Thiển Dư mang theo ánh mắt sắc lạnh. Hắn nói xong liền đứng dậy.
“Xem ra hôm nay có kịch hay xem rồi!”
Trong lời nói Ân Ly Tu có chút kích thích.
“Diễn tốt sẽ có thưởng, diễn không được khiến bổn vương không vui sẽ phải chịu phạt đấy!”
“Vậy ngài chuẩn bị sẵn thưởng đi!”
Thịnh Thiển Dư nhếch miệng cười, sau đó quay người đi đến chỗ đám người Dự vương phủ.
Thấy Thịnh Thiển Dư quay về, thái phi có chút căng thẳng.
“Con cứ thế quay về ư? Nếu chọc tức Huyền vương thì phải làm sao?”
Lời này khiến Thịnh Thiển Dư chạnh lòng, trước giờ họ chưa nghĩ đến cô, họ luôn nghĩ về lợi ích của Dự vương phủ.
Thịnh Thiển Dư đưa tấm đệm cho nha hoàn, an ủi nói:
“Dư Nhi lo eo của người khi ngồi lâu không thoải mái nên đặc biệt đưa đệm có thảo dược đến. Huyền vương điện hạ cũng cho phép rồi ạ!”
Thái phi nghe xong tâm trạng căng thẳng như được giải tỏa.
“Tính cách của Huyền vương điện hạ khó nắm bắt, Dự vương phủ ta khác, không trêu chọc nổi đâu.”
“Thái phi yên tâm, Dư Nhi hiểu.”
Thịnh Thiển Dư vừa dứt lời, cảm giác thấy hành động của Mộ Uyển Thuần đằng sau liền hơi tiến lại gần Thịnh Tâm Nhã, sau đó Mộ Uyển Thuần giả bộ không đứng vững, nước ép trong tay hất về phía Thịnh Thiển Dư.
Nhưng lúc cô ta động thủ, Thịnh Thiển Dư nhanh chóng né sang một bên, cốc nước ép không may hất sạch lên người Thịnh Tâm Nhã.
“Aaa, ngươi làm cái gì vậy?”
Thịnh Tâm Nhã hét lên, mặt tái mét. Cô sắp phải lên biểu diễn, y phục lại bị dính đầy nước ép, giờ phải làm sao?
Mộ Uyển Thuần bỗng sững sờ.
“Nhị muội muội ta không cố ý.”
Cô ta biết rõ lần biểu diễn này của Thịnh Tâm Nhã quan trọng đến thế nào nên mới hoảng hốt.
“Để ta bảo người giúp muội thay y phục khác.”
“Bộ y phục này là ta dành riêng để múa đấy, tỷ có đồ như vậy để thay sao?”
“Mộ Uyển Thuần, tỷ có phải nhìn ta không thuận mắt mới cố ý hại ta?”
Thịnh Tâm Nhã tức giận la hét, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Thái phi cũng không kịp trách mắng, Mộ Uyển Thuần vội vàng xin lỗi. Mẫu phi hỏi:
“Con có đem theo y phục khác không?”
“Có mang bộ màu xanh nhưng không hợp với điệu múa của con.”
Thịnh Tâm Nhã càng nói càng khóc to hơn.
Thấy sắc mặt cả đám đều trắng bệch, Thịnh Thiển Dư trong lòng đã có tính toán.
“Trùng hợp hôm nay con có mang theo y phục đến thay giống kiểu của nhị tỷ, không biết có thể cứu không?”
“Mau mau đem đến đây đi!”
Thịnh Tâm Nhã có vẻ đã thấy tia hy vọng bỗng ngừng khóc, không nói nhiều lập tức đến thay y phục ngay.
“Bộ váy này đúng là rất hợp, chi bằng tặng cho ta nhé. Đợi khi về vương phủ, ta nhất định trả cho muội muội bộ đẹp hơn.”
Thịnh Thiển Dư mỉm cười đắc ý.