Cùng lúc đó ở Lưu Sương viện, nước chảy róc rách, hoa sen nở rộ trong hồ, một khung cảnh tuyệt đẹp.
Thịnh Thiển Dư đứng ở cửa.
Chẳng trách khi thái phi bảo mình vào ở tại đây khuôn mặt của Dự vương phi lại đau như cắt da cắt thịt vậy.
Vừa tiến vào cửa, đập vào mắt cô chính là cây hoa quế, mùi hương tươi mát tỏa khắp không gian khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Thịnh Thiển Dư lại gần cây, một tia sáng lóe lên, Thịnh Thiển Dư chạm tay vào. Sau tai con chip quét qua một lượt, đó không phải là tia sáng mà là vô số dây cước đan xen vào nhau. Nhìn theo đám dây đó có một đầu buộc vào tổ ong vò vẽ, còn một đầu có hai bóng người đang trốn trong góc tường.
Thịnh Tâm Duyệt hận tam tỷ đã cướp đi chỗ ở của cô ta nên đã động tay động chân lên tổ ong vò vẽ, nhưng không ngờ lại gậy ông đập lưng ông.
Thịnh Thiển Dư đã nhìn rõ mánh khóe của cô ta.
Ngày hôm sau, cô mặc đồ có màu sắc giống với Thịnh Tâm Nhã.
Khi Thịnh Tâm Nhã đưa người xông vào Lưu Sương viện, Thịnh Tâm Duyệt trốn trong viện của thế tử phi liền cắt đứt dây cước, chiếc tổ ong liền rơi xuống đất, đám ong xông ra bay khắp nơi, lập tức những tiếng kêu gào vang lên.
Thịnh Tâm Duyệt cười trên nỗi đau của người khác:
“Ha ha xem tên sao chổi nhà cô còn dám vào đây ở không?”
Thế nhưng một lát sau, đám ong đang tấn công Thịnh Tâm Nhã một nửa bay về phía Thịnh Tâm Duyệt, Thịnh Tâm Duyệt vội chạy loạn.
Mộ Uyển Thuần đang ở trong phòng nghe thấy có tiếng động tức giận đi ra xem.
“Ai làm ồn ở chỗ của ta vậy? Người đâu?”
Mộ Uyển Thuần còn chưa nhìn rõ thì một người có cái mặt sưng như đầu heo xông vào.
“Thế tử phi cứu ta với!”
Mộ Uyển Thuần sững sờ, sau khi nhìn thấy đàn ong phía sau cô ta thì sắc mặt liền trắng bệch. Ả định đóng cửa lại thì đã không còn kịp nữa. Cô ta bị đám ong bao vây, sau đó là một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, vang dội cả Dự vương phủ.
Hai viện tử ba người chạy loạn khắp tứ phía. Thịnh Thiển Dư nằm trên cây nhắm mắt lắng nghe những tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.
Tối đó nhân lúc mọi người đều đã đi ngủ cô lại chạy đến điều chỉnh vị trí dây cước, nếu không sẽ không có trò hay như hôm nay.
Trong phòng đám nha hoàn cẩn thận rút những gai độc ở trên mặt, mặt ba người bị sưng lên như heo, xấu đau xấu đớn.
Dự vương phi với vẻ mặt bực tức nhìn con gái đau lòng đến phát khóc.
Không lâu sau, lão thái phi Dự vương và Yên trắc phi chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của bọn họ sắc mặt lạnh lùng.
“Chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này?”
“Là cô ta.” Dự vương phi trừng mắt chỉ vào Thịnh Thiển Dư.
“Chuyện xảy ra trong điện của cô ta nhưng Thịnh Thiển Dư lại chẳng bị làm sao cả?”
“Sao thế? Mấy đứa nó bị thương còn chưa đủ, ngươi còn muốn Dư Nhi cũng bị thương sao?”
Giọng nói uy nghiêm của lão thái phi vang lên dọa cho Dự vương phi rụt cả cổ lại.
“Thái phi người nhất định phải làm chủ cho con.”
Mộ Uyển Thuần mở con mắt chưa bị thương chỉ về phía Thịnh Tâm Duyệt.
“Cô ta đứng ở viện của con chọc tổ ong, nhân lúc thế tử không có ở đây nên bắt nạt con.”
“Không phải như vậy mà!”
Thịnh Tâm Duyệt sưng vù nói chuyện cũng khó khăn.
“Ta, ta chỉ là muốn hái hoa quế không cẩn thận…”
“Không cẩn thận chọc vào tổ ong nên khiến cho những người trong viện đều bị ong chích theo hả?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, bóng dáng Thịnh Doãn Thừa xuất hiện ở ngoài cửa.
Thịnh Thiển Dư đứng bên lạnh lùng nhìn đôi cẩu nam nữ.
Một con tu hú chiếm tổ.
Một thế tử giết cả nhà Mộ Phạm Hy.
Đã thành ra như vậy rồi mà còn nhìn nhau đắm đuối cũng coi như là chân tình đó.
Thịnh Tâm Duyệt bị dọa sợ.
“Ta không cố ý, không phải như vậy. Vốn dĩ đám ong sẽ đốt tam tỷ, ta không ngờ là sẽ thành ra như vậy, ta thật sự không cố ý.”
“Tứ muội muốn hại ta sao?”
Thịnh Thiển Dư ấm ức lau nước mắt.
“Ta mới về được hai ngày tứ muội và ta có thù oán gì nên mới muốn mạng của ta chăng?”
Mọi người nghĩ đến chuyện Thịnh Thiển Dư bị ám sát lúc trở về, sắc mặt thay đổi.
“Duyệt Nhi không được nói dối, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Dự vương trầm mặt, có vẻ như chỉ cần Thịnh Tâm Duyệt nói dối thì cô ta sẽ nhận được một cái bạt tai.
Thịnh Tâm Duyệt vốn sợ phụ thân.
“Ta… ta không cam tâm! Dựa vào cái gì mà Thịnh Thiển Dư được ở chỗ tốt như vậy? Cô ta là sao chổi sẽ khắc chết nhà ta, sao mọi người lại đón cô ta về?”
Tiếng tát thanh thúy vang lên trong phòng, Thịnh Tâm Duyệt ngã xuống đất.
“Con càng ngày càng quá đáng, đó là tam tỷ của con đấy, sao con lại nói như thế?”
Dự vương phi nghiêm mặt, dường như vô cùng thất vọng với đứa trẻ này.
Bây giờ bà có chút hối hận vì đã dùng quân cờ Thịnh Tâm Duyệt ngu như heo này.
Lão thái phi gõ chiếc quẻ trọng xuống đất, ánh mắt lạnh lùng.
“Người đâu đưa tứ tiểu thư vào Tịnh Tâm viên,
không có lệnh của ta không ai được phép thả ra.”
Sau khi mọi người rời đi, Dự vương đi về phía Thịnh Thiển Dư.
“Con thật sự không có nhúng tay vào chứ?”
Ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào mắt cô, dường như muốn nhìn thấu cô.
“Phụ vương cảm thấy ta sẽ làm cái gì?”
Thịnh Thiển Dư nhìn vào mắt ông ta, đôi mắt trong veo của cô khiến Dự vương sững sờ cúi đầu nhìn đứa con gái xa lạ này.
Đặc biệt là có đôi mày và khóe mắt giống với người vợ quá cố, khóe miệng ông khẽ động, cuối cùng thở dài quay người rời đi.
Thịnh Thiển Dư nhìn bóng lưng Dự vương khẽ nheo mắt. Sau chuyện này cô đã hiểu rõ phải ôm chặt lấy đùi của lão thái phi, dường như không có ai đáng tin tưởng cả.
Đám người Dự vương phủ được cung nữ dẫn đến Lưu Ly viên, Thịnh Tâm Chỉ đã đợi ở đó từ lâu.
“Thái phi, mẫu phi!”
Giọng nói tràn đầy niềm vui vang lên, đây chính là phi tần đang được sủng ái nhất, Chỉ phi nương nương.
Hiện giờ trong vô số phi tần hậu cung có mỗi Thịnh Tâm Chỉ mang thai, nếu sinh ra hoàng tử thì địa vị của Dự vương phủ càng thêm vững chắc.
Chưa nói được mấy câu, ánh mắt của Chỉ phi đột nhiên quay sang nhìn mặt Thịnh Thiển Dư.
“Muội muội xinh đẹp này chính là tam muội Dư Nhi sao?”
Vẻ mặt Thịnh Tâm Chỉ dịu dàng, vừa nói vừa đưa tay ra đỡ Thịnh Thiển Dư.
“Từ lâu đã nghe mẫu phi nói sẽ đón tam muội muội quay về, bổn cung rất mong chờ, đúng là càng nhìn càng thấy thích.”
Mắt lại liếc nhìn cung nữ đằng sau, cung nữ nhanh chóng đi đến đưa chiếc khay bằng hai tay lên đỉnh đầu.
“Bổn cung giúp tam muội muội chọn một bộ trang sức, mong tam muội muội không chê.”
Bộ trang sức vàng lấp lánh thu hút ánh nhìn của mọi người, họ không khỏi trầm trồ kinh ngạc.
Thịnh Tâm Nhã, Thịnh Tâm Duyệt và Mộ Uyển Thuần tức đỏ cả mắt, chỉ muốn đi đến cướp bộ trang sức cao quý đó về, đặc biệt là Mộ Uyển Thuần.
“Đây là lần đầu mình gặp Chỉ phi từ khi vào phủ, Thịnh Tâm Chỉ là quý phi, chí ít cũng phải tặng quà gặp mặt, thế nhưng cô ta lại đem đồ tốt cho Thịnh Thiển Dư.”
Lửa giận cùng lòng đố kỵ xông lên não, cô bất chấp tất cả xông lên trước mặt Thịnh Tâm Chỉ.
“Thiếp thân tham kiến quý phi nương nương!”
Hành động đột ngột của Mộ Uyển Thuần khiến Thịnh Tâm Chỉ sững sờ nhìn người mới chắp tay hành lễ, mắt đột nhiên nheo lại sau đó giãn ra.
“Vị này chắc hẳn là thế tử phi mới vào phủ rồi. Tân hôn của hai người, bổn cung cũng đã chuẩn bị quà rồi, sau này bổn cung sẽ sai người đưa đến phủ.”
Thịnh Tâm Chỉ nói giọng khách sáo, nghe có vẻ xa cách.
Vương quyền quý tộc vốn dĩ chính là vì lợi ích mà liên hôn nhưng ca ca lại lấy một cô gái không có chỗ dựa nào, không hề giúp ích gì cho mình và Thịnh Doãn Thừa. Dựa vào điểm này, Thịnh Tâm Chỉ không thể thân thiết với Mộ Uyển Thuần được.
Sau khi Thịnh Tâm Chỉ đi rồi, Dự vương phi nhìn Mộ Uyển Thuần cảnh cáo:
“Ở đây là hoàng cung tốt nhất con nên giữ chừng mực.”
Lúc này có một giọng nam nhân từ sau vang đến bên tai.
“Đứng ở xa đã thấy một đám mây bảy sắc, thì ra là các phu nhân tiểu thư của Dự vương phủ.”
Đám người quay đầu nhìn người này, sắc mặt cũng hoàn toàn thay đổi.
“Tham kiến Thuần Vương điện hạ.”
Thái phi dẫn mọi người cùng quỳ bái dưới đất.
Ân Ly Cẩn từ từ bước đến trước mặt họ, ánh mắt nhìn đám nữ nhân nói:
“Mau đứng lên đi!”
Sau đó chăm chú nhìn khuôn mặt Thịnh Thiển Dư, hắn khẽ mỉm cười lên tiếng:
“Ha ha, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Vừa nói xong, cả đám bỗng ngẩn người, biểu cảm trên khuôn mặt ai cũng căng thẳng.
Ân Ly Cẩn khẽ nhếch miệng, trêu chọc sát lại gần Thịnh Thiển Dư.
“Lưu Ly viên to như vậy vừa vào đã thấy ngươi, ngươi nói xem có phải là duyên phận hay không?”
Lời nói này khiến Thịnh Thiển Dư không khỏi hồi hộp, lòng thầm nghĩ không biết nên đáp lại như thế nào.
Cô liếc mắt nhìn thấy xe ngựa ở trước cửa.