1
Bệ hạ ban hôn, gả ta cho Trấn quốc đại tướng quân.
Nghe nói Trấn quốc đại tướng quân thân cao chín thước, vai u bắp thịt, mặt đầy vết sẹo, vô cùng xấu xí, đã cưới mấy phu nhân nhưng đều ch.ết bất đắc kỳ tử trong đêm tân hôn.
Phụ mẫu của ta khóc ngất, tất nhiên ta không chịu để mặc số phận an bài. Vào ngày thành thân, ta cởi bỏ hỉ phục, thay sang quần áo của gia nhân đã chuẩn bị sẵn, lẻn ra ngoài từ đường cửa sổ.
Trong mê mang trốn khỏi phủ, ta đứng trước cổng thành sừng sững, không biết nên đi đâu.
Phụ thân chỉ là một Thị Lang Hộ Bộ nho nhỏ, không bảo vệ được ta, nếu ta bị bắt về thì kết cục sẽ rất thê thảm, hay là rời kinh luôn?
Đúng lúc một quân doanh đang tuyển tiên sinh văn thư, ta sợ lúc qua cổng thành sẽ bị chặn lại, thế là nhờ biết mấy con chữ trà trộn vào quân doanh.
Lúc trời nhá nhem tối, cuối cùng đã ra khỏi thành.
Ta đang tính trốn đi thì người quản lý lại đột nhiên gọi ta lại.
“Kiều Đình, ngươi lại đây!”
Ta căng thẳng, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị kéo lên xe ngựa.
“Tướng quân, đây là văn thư mới tuyển, biết mấy con chữ, ngài thấy có được không?”
Nam nhân ngồi ở ghế chính cao lớn mạnh mẽ, mà dung mạo lại vô cùng tuấn tú. Hắn lạnh lùng liếc nhìn ta: “Tên là gì?”
Ta cúi đầu: “Kiều… Đình.”
Kiều là họ của mẫu thân ta.
Tướng quân chê bai, tặc lưỡi một cái: “Người ngợm gầy yếu chẳng ra làm sao, giữ tạm đã. Kiều Đình, ngươi lại đây, mài mực cho ta.”
Ở bên cạnh hắn, vậy chẳng phải không trốn được sao?
Ta thầm than một một tiếng, ngoan ngoãn đi tới mài mực cho hắn.
Tướng quân liếc ta một cái: “Bản tướng quân họ Lăng tên Dương, ngươi nhớ đấy.”
Lăng Dương?
Đó chẳng phải phu quân của ta sao?
Hôm nay là ngày bọn ta thành thân, sao… Hắn cũng đào hôn thế?”
2.
Nhưng Lăng Dương cũng không hung thần á, c sát như trong lời đồn, rõ ràng tay nhuộm m//áu tươi nhưng lại mang dáng vẻ hào hoa phong nhã, thậm chí nhìn nghiêng còn thấy đường nét khuôn mặt tuấn tú, khí chất thanh nhã nổi bật.
Ta vừa mài mực, vừa lén quan sát hắn.
Nhưng nếu hắn cũng đào hôn, vậy chắc chắn vì chướng mắt ta, ta trốn đi là đúng rồi.
Lăng Dương khoát tay, ném ra một xấp văn thư dày, bảo ta hồi âm hoặc chép lại.
Xe ngựa lắc lư, ta vùi đầu viết cả ngày, sắp nôn cả ra, đợi mãi mới tới lúc hạ trại nghỉ ngơi, kết quả ta lại bị sắp xếp ở trong doanh trướng của Lăng Dương.
Ta kinh hãi: “Tướng quân, thế này không ổn đâu!”
Lăng Dương vừa cởi y phục vừa nói: “Đều là nam nhân, có gì không ổn? Ngươi cứ ngủ trên sập bên cạnh, tiện để bản tướng quân sai vặt.”
Ta trợn trắng mắt, mười mấy năm được nuông chiều từ mà hôm nay lại phải cùng một nam nhân, còn bị hắn sai vặt?
Nếu phụ thân biết, e rằng sẽ đánh g//ãy chân ta mất.
Cuối cùng ta mặc áo đi ngủ, Lăng Dương cũng không nói gì, chỉ nghĩ là người trẻ tuổi dễ ngượng.
Thật sự rất khó sống cho một nữ nhân ở trong quân doanh, ăn uống ngủ nghỉ đều có thể để lộ sơ hở, ở trong doanh trướng của Lăng Dương cũng hay, còn có thể an toàn hơn một tí, ví dụ như tắm rửa.
Mà chuyện nhìn thấy cơ thể của nam nhân… Trước lạ sau quen.
Mỗi lần Lăng Dương tắm đều ở trong doanh trướng, ta phụ trách chà lưng cho hắn, chờ hắn tắm xong ra ngoài thay quần áo thì ta sẽ nhân lúc không ai để ý vội vàng tắm rửa.
Hôm nay cũng vậy.
Lăng Dương tắm xong, ra gian ngoài thay y phục, một mình ta ở lại dọn dẹp. Tranh thủ nước còn ầm, ta vội vàng cởi y phục, ngâm mình tắm rửa qua loa
Tuy Lăng Dương là đại tướng quân nhưng cũng rất để ý tới hình tượng của bản thân, ngày nào cũng tắm rửa thay y phục, vậy nên nước tắm của hắn cũng không tính là bẩn… Ta tự an ủi mình như vậy.
Nhưng không ngờ, đột nhiên có tiếng bước chân lại gần!
“Kiều Đình, ngươi…”
Hắn vén rèm quay lại! Sau đó nghẹn họng nhìn chằm chằm ta ở trong thùng tắm!
Tôi vội chìm người xuống nước, chột dạ giải thích: “Tướng quân. Nước không bẩn, ta không muốn lãng phí…
Ánh mắt thất kinh của hắn như thể thấy ta đang ăn cứt, một lúc lâu sau mới bất lực nói: “Lát nữa ngươi xong, ta có việc cần dặn dò.”
“Vâng…”
Khó khăn lắm mới đuổi được tên ôn thần này đi, ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đang định bò ra, bụng dưới của ta lại đột nhiên quặn lại, một dòng ấm ấm chảy ra…
3.
Quỳ thủy đến rồi!
Cũng may ta đã chuẩn bị trước, vội vàng đi lấy vải trong bao đồ, cuống cuồng một hồi cuối cùng cũng dọn dẹp xong, quay sang dọn nước trong thùng tắm.
Lăng Dương chờ một lúc đã hết kiên nhẫn, đứng ngoài thúc giục: “Kiều Đình, nhanh lên!”
“Xong ngay đây ạ!”
Sau khi mặc lại y phục của nam tử, ta bình tĩnh hơn nhiều, trầm giọng đáp.
Lăng Dương đột nhiên sải bước đi vào, thấy ta còn đang múc nước, bực tức “hừ” một tiếng, hai tay ôm luôn lấy thùng tắm, mang nó đi.
Thùng gỗ lại đang đựng nước, ít nhất cũng phải hai trăm cân, vậy mà hắn bê đi nhẹ nhàng như không!
Ta cúi đầu, nhìn cánh tay như thanh cời lửa của mình, im lặng và chỉ biết im lặng.
Hắn bê thùng tắm ra ngoài đổ sạch nước rồi lại bê về, sau đó ra hiệu bảo ta ra ngoài với hắn.
Nhưng vừa cất bước thì lại nghe hắn nói: “Khoan đã!”
Hắn dừng bước, mày kiếm nhíu lại, xoay người nhìn chằm chằm một vết đỏ trên mặt đất.
Mặt ta nóng ran, vừa rồi ta vội vàng thu dọn nên không cẩn thận.
Đã là chuyện bí mật mà lại bị hắn nhìn thấy vết m//áu, và quan trọng nhất là… Ta nên giải thích với hắn thế nào về nguồn gốc của vết m//áu đây?
Ánh mắt Lăng Dương nhìn ta sáng quắc: “Ngươi bị thương?”
Ta vội vàng lùi về sau một bước: “Không ạ, tướng quân.”
“Vậy vết má//u này từ đâu ra?” Ánh mắt của hắn bỗng trở nên sắc bén, tựa như lưỡi đao cắt vào tim ta, khiến ta không thở nổi.
Ta biết, hắn nghi ngờ ta đang che giấu người khác, đây không phải việc nhỏ trong quân doanh!
Ta cắn răng: “Thật ra vừa rồi… Ta không cẩn thận bị thương.”
Hai mày của hắn lập tức giãn ra, sải bước về phía ta: “Sao ngươi không nói sớm! Bị thương ở đâu? Để ta xem cho ngươi!”
Nam nhân rất khỏe, ta không giãy ra được. Hắn vén tay áo của ta ta lên, không tìm được vết thương, rồi lại vạch cổ áo của ta…
Ta lập tức bộc phát sức mạnh khổng lồ, đẩy hắn ra, thưa: “Không… Không sao hết, chỉ bị thương một chút, đã đóng vảy rồi!”
Hắn nhìn ta như nhìn một người ngu: “Vừa mới chảy má//u đã kết vảy? Ngươi là thần tiên à?” Cũng may hắn không hỏi nữa mà bảo ta nhanh chóng ra ngoài làm việc.
Trái tim treo trên cổ họng của ta mới nuốt xuống bụng.
Nhưng cứ như vậy cũng không được, ngày đêm ở chung với hắn sớm muộn gì cũng bị lộ, đến lúc đó hắn trị tội ta thì biết phải làm sao đây!
Ta bắt đầu suy nghĩ kế hoạch chạy trốn.
4.
Nhưng đến tối ta lại bị sốt.
Có lẽ vì quỳ thủy tới nên người khó chịu, lại bị kinh hãi, ban đêm mơ mơ màng màng, ta quấn chặt chăn vẫn cảm thấy lạnh, răng đánh cầm cập vào nhau.
Giường của Lăng Dương cách đó không xa, hắn cũng lăn qua lộn lại không ngủ được.
Bỗng nhiên hắn ngồi dậy, quát khẽ: “Kiều Đình, ngươi làm gì thế?”
Ta đã chẳng còn sức lực đáp lại hắn, vẫn run lẩy bẩy như cũ, đau đầu đau bụng, thỉnh thoảng rên lên một tiếng…
Trong lúc mơ màng, có một vòng tay ấm áp ôm lấy ta.
Ta như người c.h//ết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, ôm chặt lấy đối phương. Người hắn ấm áp quá, tựa như mẫu thân của ta.
“Mẫu thân…”
Ta thoải mái cọ cọ, ngủ thiếp đi