5.
Khi ta tỉnh đã là hừng đông, cũng đã hạ sốt.
Ta ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường lớn của Lăng Dương, được đắp kín chăn bông, ta mới có thể hạ sốt.
Tiếng bước chân truyền đến, ta vừa ngẩng đầu đã thấy phó soái Dương Mục.
Vì hầu hạ bên cạnh Lăng Dương nên ta thường gặp phó soái. Dương Mục đầu óc đơn giản, mồm mép nhanh nhảu, là một tên ngốc nhiệt tình.
“Kiều Đình, ngươi tỉnh rồi à? Uống thuốc đi!”
Dương đại ca thấy ta đã tỉnh thì đưa ta một bát thuốc nhét bát thuốc, ngồi xuống bắt đầu lải nhải.
“Tối qua ngươi sốt cao không hạ, quân y cũng không khám ra. Lão đại nói nếu vẫn sốt, ta sẽ để ngươi lại trấn không cần đi theo mọi người nữa!”
Ta kinh ngạc hỏi: “Ta sốt cao không hạ?”
Dương đại ca “Chậc” một tiếng: “Ngươi không biết đâu, lúc ta dẫn quân y tới, ngươi đang ôm lão đại gọi mẫu thân! Ta nói này, ngươi bị ốm mà sức lớn thế, ta và quân y cũng không kéo được ngươi ra!”
Mồ hôi lạnh lập tức chảy dọc trán ta.
“Ta ôm Lăng tướng quân… Gọi mẫu thân?”
Dương đại ca gật đầu: “Ngươi không biết tối hôm qua mặt tướng quân đen thế nào đâu, ta nghe nói bây giờ ngài ấy đang mài đao, có lẽ đang suy nghĩ nên xử lý ngươi ra sao.”
Mài… Đao?
Ta cảm thấy ớn lạnh, một ngụm uống cạn bát thuốc, nhảy xuống khỏi giường, tính thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy.
Dương đại ca cười ha ha: “Đùa ngươi thôi, ngốc ạ! Tướng quân không phải người máu lạnh, ngươi bị bệnh, nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm nay không cần theo hầu tướng quân nữa.”
“Ta…”
Ta cười nhưng trong bụng không cười nổi, cố nhả ra một câu từ trong khẽ răng: “Đa tạ Dương đại ca.”
Sau khi tút tát lại, ta đi từ trong trướng ra, thấy Lăng Dương đang chỉ huy một nhóm binh sĩ luyện võ, vừa lúc nghỉ ngơi.
Lăng Dương bước nhanh tới, cau mày nhìn ta: “Sao mặt trắng bệch vậy? Vẫn sốt à?”
Tay hắn vươn tới, ta lập tức né người theo bản năng.
Tay hắn dừng bên trán ta, bầu không khí trở nên ngượng ngập, ta hận không thể cắn mình một cái, trốn cái gì mà trốn!
“Tướng quân, ta không sao, đã hạ sốt rồi.” Sắc mặt không tốt vì quỳ thủy đến chứ không phải do sốt cao.
Hắn bán tín bán nghi gật đầu, quay người luyện binh. Chẳng qua lúc gần đi, hắn thoáng liếc qua, dường như ẩn chứa một suy nghĩ khó mà giải thích được.
Lại nghĩ đến đêm qua ta ôm hắn gọi mẫu thân, ta cứ cảm thấy sai sai ở đâu…
6.
Tối nay khi chìm vào giấc ngủ, Lăng Dương đột nhiên gọi ta lên giường của hắn.
Ta sợ tới mức lông tơ dựng đứng: “Tướng quân, không được đâu!”
Cặp mắt hùng ưng của Lăng Dương trừng ta: “Có gì không thể? Nếu ngươi lại sốt thì sao? Hai người chen chúc một chút cũng ấm, mau lại đây!”
Ta sợ hãi rụt rè, nhưng hắn tức giận, ánh mắt sắc bén như muốn đích thân tới bắt ta. Tiếp tục từ chối cũng không có kết quả, ta chỉ có thể bò trên giường của hắn với tốc độ chậm rì rì.
Trên giường chỉ có một tấm chăn bông dày, hắn đang nằm thoải mái trong chăn. Ta thì ngồi bên giường, sầu không biết nên nằm chỗ nào.
“Ngây ra đó làm gì? Nằm xuống đi!”
Hắn vươn tay ra, kéo ta vào trong chăn…
Vòm ngực của nam nhân rất rộng, rất nóng, ta vội vàng xoay người đưa lưng về phía hắn, nhưng vẫn cảm thấy như đang dựa vào một lò lửa, thiêu đốt ta tâm hoảng ý loạn.
Lăng Dương điềm nhiên nói: “Trong quân doanh không có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, hai nam nhân ngủ cùng chăn cũng không có gì đáng trách, Kiều Đình, ngươi tập luyện kiểu gì mà gầy như khỉ vậy!”
Mặt ta nóng ran, chột dạ đáp: “Từ nhỏ ta đã gầy yếu, chỉ biết đọc sách, không tập võ… “
“À.” Hắn đáp lại, sau đó hỏi: “Thành thân chưa?”
“Chưa.”
Ta đâu thể nói, ta đã đính hôn với hắn, nhưng đến ngày thành thân thì lại đào hôn! Tuy rằng vị hôn phu này cũng đào hôn.
Lăng Dương không nghi ngờ gì: “Nam nhi thành gia lập nghiệp, ngươi nên thành thân đi.”
Ta chợt nghĩ, không nhịn được hỏi hắn: “Vậy còn tướng quân? Cũng đến tuổi thành gia rồi.”
“À thì…” Lăng Dương trầm ngâm một lát mới nói: “Thành thân thì thành thân, bệ hạ đích thân tứ hôn, vinh quang vô hạn, chỉ là ta chưa từng gặp đằng gái.”
“Thành thân rồi mà vẫn chưa gặp nhau?”
Đương nhiên ta biết hắn chưa từng gặp ta, dù sao ta và hắn đều đào hôn, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ không biết gì hết.
Lăng Dương cười cười, nói: “Vốn chưa từng gặp nhau, cũng không có tình cảm. Ta chỉ là một vũ phu, sao có thể ở chung với tiểu thư dịu dàng của một gia tộ thi thư được chứ? Chẳng thà trước tiên tránh mặt một thời gian, để nàng ấy tự do tự tại.
Không ngờ hắn lại nghĩ như vậy, ta sửng sốt.
“Được rồi, ngủ đi.” Lăng Dương chỉnh lại chăn cho ta, không nói gì thêm nữa.
7.
Tiếng hít thở đều đều vang đằng sau, nhưng tôi không buồn ngủ một chút nào.
Đây là lần đầu tiên ta ngủ chung giường với nam nhân trong trạng thái tỉnh táo, tim đập như hồi trống, trong chăn rất nóng, nóng đến mức ta thở nổi.
Lại thêm hơi thở của Lăng Dương không ngừng phả lên gáy ta…
Ta khó khăn xoay người, đối mặt với hắn, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài, môi hồng nhạt, dưới cằm đã mọc một lớp râu.
Nếu là trước kia, nhìn thấy râu của nam nhân, ta luôn cảm thấy thô tục. Nhưng hết lần này tới lần khác, nếu là hắn thì lại cảm thấy rất bình thường.
“Nhìn cái gì, còn không mau ngủ?”
Lăng Dương nhắm mắt, đột nhiên thốt ra một câu.
Ta bị dọa nhảy dựng, cuống cuồng quay lưng về phía hắn, xoa xoa ngực, trái tim sắp nhảy luôn ra ngoài!
Ta cố gắng bình tĩnh nhưng suy nghĩ trong đầu đã trở thành một mớ hỗn độn. Chỉ cần nhắm mắt lại, gương mặt tuấn tú của hắn sẽ hiện lên trong đầu, nằm mãi vẫn không ngủ được.
Lăng Dương đã ngủ, mặt hơi nghiêng về phía này, áo trong dính sát người, hơi thở chầm chậm.
Không biết nằm bao lâu…
Hắn đột nhiên lại động đậy!
Không, hình như bên dưới có thứ gì đó đang cọ lên mông ta, hơi thở của hắn vẫn đều đều như cũ.
Ta lo lắng, muốn đẩy thứ đó ra.
Nhưng khi chạm vào… Ta lập tức nhận ra!
A a a a!
Ta cố gắng kìm nén không hét lên, điên cuồng lau tay vào áo, nhưng vẫn xóa được xúc cảm vừa rồi!
Ta đụng phải…!
8.
Ta thức trắng một đêm.
Ban ngày dùng hai mắt quầng thâm giúp tướng quân viết văn thư, Dương đại ca thấy ta ngáp liên tục, tốt bụng rót cho ta một chén trà.
Ta uống một hơi cạn sạch, bưng chén trà đi tìm nước nóng, còn chưa ra khỏi doanh trướng thì đột nhiên nghe được tiếng Lăng tướng quân nói chuyện với Dương đại ca ở bên ngoài.
“A Mục, gần đây ngươi có… Chuyện kia không?”
“Chuyện gì ạ, tướng quân??”
“Chính là… Chuyện ấy ấy.”
Chưa từng thấy Lăng tướng quân lúng túng như vậy, ta không nhịn được dựng tai lên nghe, cũng rất tò mò “chuyện ấy” mà hắn nói là chuyện gì?
Dương đại ca khó hiểu: “Tướng quân, ngài nói chuyện gì cơ?”
Lăng Dương ho một tiếng, mất tự nhiên nói: “Gần đây bản tướng quân hơi nóng người, nhất là vào sáng sớm.”
Ta nghe mà mông lung.
Dương đại ca “Ồ” một tiếng: “Tướng quân, ngài đi tìm nữ nhân là được rồi mà?”
Lăng Dương nói: “Bẩn.”
Dương đại ca cười gian: “Ngài không đi tìm nữ nhân thì cố mà nhịn thôi.”
Cách doanh trướng, người nghe hiểu ý của bọn họ, khinh bỉ bĩu môi, thầm mắng đám nam nhân này buông thả, chỉ có Lăng tướng quân vẫn giữ mình trong sạch.
Nhưng đột nhiên nghe Lăng Dương hỏi một câu: “Ngươi có cảm giác với nam nhân không?”
Ta:…
Dương đại ca la toáng lên: “Tướng quân, đừng nói ngài để mắt tới thuộc hạ!”
“Hừ, cái thứ thô lỗ cục cằn, ngươi xứng sao?”
Lăng Dương vứt lại một câu khinh thường, bước nhanh đi.
Ta ở trong doanh trướng, toàn thân lạnh buốt.
Hắn không để mắt tới Dương đại ca, vậy chẳng lẽ là… ta?