12
Khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy bức tường màu trắng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đang ở bệnh viện.
Trong đầu tôi vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành việc tự giải cứu và bắt đầu một cái kết viên mãn.”
Tôi động đậy một chút, những người bên cạnh thấy thế mừng rỡ.
“Bảo bối, con tỉnh rồi.”
Vừa nhìn thấy mẹ, tôi liền bộc lộ sự uất ức: “Mẹ ơi, con đang bị nhốt. Con sợ quá”.
Mẹ ôm tôi vào lòng an ủi: “Bảo bối, đừng sợ nữa, có mẹ ở đây”.
Thấy tôi tỉnh lại, bố tôi, chị Trần và bạn bè đều vây quanh tôi.
Tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy Kỳ Duật Thâm, chị Trần như hiểu được ý tôi, lập tức giải thích: “Hôm qua tên biến thái đưa em đi bệnh viện. Nhận được tin báo, Kỳ tổng vội vàng chạy tới đánh tên biến thái đó một trận có hơi nghiêm trọng. Anh ấy có thể đang bị tạm giam.”
Tôi hơi tức giận nhưng với tính tình của anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ làm thế.
Chị Trần và những người khác nói vài lời rời đi.
Sau khi tiễn mọi người ra về, mẹ nắm tay tôi hỏi về Kỳ Duật Thâm.
Tôi đỏ mặt: “Cứ thuận theo tự nhiên đi ạ.”
“Được rồi, mặc kệ con thích ai, bố mẹ đều ủng hộ.”
Diệp Thần đã bị bắt, luật sư nói rằng anh ta không bị kết án tù, nhưng may mắn thay anh ta được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần và sẽ được đưa vào viện, rất có thể anh ta sẽ không thể ra ngoài.
Kỳ Duật Thâm bị giam năm ngày, tôi đến đón anh.
Khi bước ra khỏi, trông anh khá hốc hác, nhìn thấy tôi, ánh mắt anh chợt lóe lên tia sáng.
Tôi chạy lại ôm chầm lấy anh.
13
Tôi đang ngồi trong quán cà phê, đối diện là một người phụ nữ xinh đẹp đeo kính râm.
Tôi vốn dĩ đang nằm ở nhà hồi phục vết thương thì có cuộc gọi lạ gọi đến nói rằng là mẹ của Kỳ Duật Thâm nên bà muốn gặp tôi.
Khí chất của người trước mặt mạnh mẽ đến mức làm cho tôi có chút sợ hãi, tôi lễ phép gọi: “Dì.”
Bà ấy không vui: “Đừng gọi tôi là dì.”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của đối phương, tôi có thể đoán được tiếp theo bà ấy sẽ lấy tấm chi phiếu ra.
Bà ấy lấy trong túi ra một tập thông tin rồi ném lên bàn, tôi xem kỹ là hợp đồng chuyển nhà, tôi có chút bối rối.
Bà nói tiếp:
“Tôi sẽ cho cô một căn nhà và cưới Kỳ Duật Thâm càng sớm càng tốt, nếu không sẽ chết chắc đấy.”
Ah, đại kết cục này hạnh phúc quá.
Tôi nhận lấy ngôi nhà và ngay lập tức đổi cách xưng hô thành “Mẹ”.
Bà hài lòng gật đầu rồi lạnh lùng rời đi.
Buổi tối, khi tôi kể chuyện này cho Kỳ Duật Thâm nghe, anh ấy có chút xấu hổ và nói: “Mẹ anh là một người kỳ lạ.”
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, quay người lại, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc hỏi: “Kỳ Duật Thâm, nói thật cho em biết. Phải chăng ai gõ cửa nhà anh thì anh sẽ để họ vào sao.”
“Làm sao có thể?” Anh tỏ vẻ đau lòng mà hỏi ngược lại tôi :” Em thật sự không nhớ ra anh?”
Tôi nghi hoặc nhìn anh: “Chúng ta đã biết nhau từ trước rồi?”
“Anh đã gửi cho em một bức thư tình thời trung học, nhưng em lại ném nó vào thùng rác.”
Tôi bối rối: “Có rất nhiều người đã gửi thư cho em. Sao mà em nhớ hết.”
“Vậy em còn nhớ lần đó em dùng chổi đánh một bạn nam sinh trong nhà vệ sinh không?”
Tôi nhịn cười, hình như lại xảy ra chuyện như vậy, người đàn ông đó dẫn theo một nhóm thanh niên đánh Diệp Thần. “Người đó chính là anh?”
Vẻ xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt anh: “Ừ.”
“Ai bảo anh bắt nạt bạn cùng lớp chứ?”
“Đó là bởi vì anh thấy có thứ gì đó được bỏ vào trà sữa mà cậu ta đưa cho em.” Giọng anh càng thêm đau khổ.
Tôi nhìn vào mắt anh, nghiêng người hôn anh:
“Kỳ Duật Thâm, em yêu anh.”