18
“Người tới là ai?”
Hộ Quốc Đại tương quân đứng trên tường thành.
Mười khẩu đại bác được đặt xung quanh gã, các cung thủ xếp hàng ngang, toàn bộ cung tên đều đang nhắm thẳng vào đầu ta.
“Chủ nhân tương lai của ngươi.”
Giọng nói của ta vang vọng mãi trong gió, rất lâu mới tan đi.
Tướng quân không ngờ rằng thủ lĩnh của quân đội Thẩm gia lại là một phụ nữ, trên khuôn mặt vốn đang lo lắng có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Cô gái, kiếm không có mắt, nên gọi phu quân của cô tới đây thì hơn.”
Thẩm Độ hét lớn: “Là ta!”
Tướng quân nhìn rõ bộ dáng của hắn, cau mày.
“Ngươi không phải con của Tuyên Bình Hầu sao? Đã không nghe lệnh triều đình mà còn phải núp dưới váy phụ nữ. Tuyên Bình Hầu cả đời đều anh dũng sao lại có thể có một đứa con khốn nạn như ngươi?!”
Mới đầu Thẩm Độ cũng không chịu vì hắn tin chắc rằng đàn ông giỏi đánh nhau hơn.
Nhưng những trận chiến do ta chỉ huy lại như nhận được sự giúp đỡ từ thần thánh nên ta chiến thắng hết lần này đến lần khác.
Theo thời gian, từ không phục hắn chuyển thành sùng bái, sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của ta.
“Đại Tướng quân, nếu ngươi đã không tin ta sao chúng ta không tỷ thí một lần?”
Ta giơ cung và mũi tên lên.
“Nếu mũi tên của ta có thể bắn trúng cái bia trên tường thành, tướng quân sẽ mở cổng thành cho chúng ta vào, được không?”
Tướng quân nghe vậy thì khinh thường:
“Trên tường thành làm gì có cái bia nào? Ngươi đừng cậy mạnh!”
Ta hỏi: “Không lẽ Đại tướng quân sợ đàn bà sao?”
Ánh mắt gã đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Nếu ngươi thua, ta muốn ngươi chết với hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim.”
Thẩm Độ lo lắng kéo ta:
“Phu nhân, trên tường thành đúng là không có cái bia nào cả!”
Ta nhẹ nhàng gạt tay anh ấy sang một bên, lắp mũi tên, rút dây.
Tốc độ gió vừa hay cũng thích hợp, một mũi tên bắn xuyên qua mây.
Đại tướng quân nhìn lên trời , cười như phát điên.
“Ta còn cho rằng ngươi là cô gái anh hùng, hóa ra ngươi còn không biết bản thân đang ở vị trí nào.”
Gã giơ lòng bàn tay lên, hét lớn: “Bắn tên!”
Mấy chục ngàn mũi tên xé gió bay về phía ta.
Thẩm Độ muốn cưỡi ngựa che trước mặt ta, nhưng cũng đã muộn.
Nhưng khi mũi tên sắc nhọn kia còn cách ta một tấc, đột nhiên nó bị tách thành hai nửa.
Ngay sau đó, những chiếc mũi tên cũng vỡ vụn rơi lả tả xuống đất, phát ra những âm thanh chói tai.
Ngay lúc mọi người đang bối rối, vô số mũi tên màu xanh ngọc lục bảo bay ra từ mọi hướng, khéo léo vòng qua quân đội Thẩm gia và nhắm thẳng vào những người lính canh giữ tường thành.
Trong chốc lát, tất cả binh lính đều bị trúng một mũi tên đúng chính xác ngay vị trí ba tấc dưới cổ, chết ngay tại chỗ.
Chỉ có Đại tướng quân là bị bắn vào giữa tim.
Ta lau cung, thấp giọng nói: “Ngài chính là cái bia tốt nhất.”
Gã cúi đầu không tin:
“Phi Vân Sư?”
Lần này đến lượt ta giơ tay.
“G.i.ế.t!”
19
Sau khi vào kinh thành, cảnh tượng trên đường phố thật sự khủng khiếp.
Vô số xác c.h.ế.t chất đống trong góc.
Người nào còn sống thì quần rách áo vá, co ro dưới chân cầu.
Chỉ khi nào xe chở đồ ăn thừa của hoàng cung đi ra thì bọn mới lao ra, điên cuồng tranh đoạt với nhau.
Ta tức giận, Thẩm Độ càng tức giận hơn, hắn cứ kéo ta không chịu buông.
“Chuyện lúc nãy là như thế nào?”
Nếu nhìn kỹ, khóe mắt hắn đỏ hoe.
Ta ghét nhất nhìn thấy một người đàn ông khóc, vậy nên ta kiên nhẫn giải thích cho hắn mọi chuyện về mặt dây chuyền ngọc và Phi Vân Sư.
Giọng hắn run run: “Sao ta lại không biết?”
“Đó là chuyện của mẹ chàng. Là một vị tướng quân, chàng không nhận ra Hổ Phù sao?”
Nhìn bộ dạng như bị lăng mạ của hắn, ta nhịn không được nên mới bổ sung.
“Không phải ta, là Vân Mặc Sinh nói.”
Được rồi, nói xong là khóc luôn.
Mỹ nam rơi lệ chắc chắn là một cảnh tượng đáng xem, nhưng vẫn còn một trở ngại cuối cùng phải vượt qua.
Đó là chiếm được hoàng cung và giết chết hoàng đế. ˆ
Khi quân đội đến cổng cung điện, không có người canh gác, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ.
Phía trên cổng cung điện, những người phụ nữ kh.o.ả thân xếp thành hàng đứng với nhau.
Những người lính xấu hổ che mắt lại, không dám tiến về phía trước.
Mọi người quan niệm rằng phụ nữ chí âm, đàn ông chí dương.
Để đàn bà kh.ỏ.a thân cũng có nghĩa là lấy âm khắc dương. Cũng chỉ có hoàng đế mới dám có cái suy nghĩ nực cười này để có thể giết hàng trăm nghìn quân lính.
Thẩm Độ nhắm chặt mắt, ghé sát vào tai ta: “Phu nhân, nàng muốn bắn c.h.ế.t hết à?”
Ta thở dài: “Các nữ tướng bước ra ngoài!”
Một nhóm người nhanh chóng bước ra từ giữa quân đội.
Ta dẫn họ đến cổng cung điện, cởi trói cho từng người phụ nữ một, cũng phân phát quần áo cho mấy người kia.
Khuôn mặt của những người phụ nữ này khá quen thuộc.
Ngoại trừ cung nữ và các ma ma, ngay cả các phi tần trong hậu cung cũng phải cởi quần đứng ở đây.
Ta lại lần nữa bị sự hèn nhát cùng cực của hoàng đế làm cho choáng váng khiến ta không nhận ra người trước mặt chính là đích tỷ của mình.
Ngay khi dây trói được thả ra, tỷ ấy bóp cổ ta và đi tới rìa bức tường của cung điện.
“Đừng có tới đây!”
Tỷ ấy điên cuồng hét lên.
20
Ta nhìn lại bức tường cao năm thước, nhẹ giọng nói chuyện.
“Sao tỷ không mặc quần vào trước?”
“Câm miệng!”
Đích tỷ không còn hình tượng tiểu thư quý phái như trước, nước bọt bắn tung tóe khắp cả mặt ta.
“Hôm nay ta sẽ kéo ngươi chôn cùng! Thiên mệnh không nên như thế, thiên mệnh không nên như thế!”
Ta bật cười.
Đôi mắt đục ngầu của tỷ ấy nhìn chằm chằm vào ta: “Sao ngươi lại cười?”
Ta còn cười to hơn: “Hóa ra tỷ cũng nghe thấy nó sao?”
“Ý ngươi là gì?”
Đích tỷ run lên vì sợ hãi, ta ghé sát vào tai tỷ.
“Ngươi cho rằng người có thể trở thành hoàng hậu sẽ dễ dàng bị ngươi kéo chết đuối cùng như vậy sao?”
Ngày hôm đó tại pháp trường bên bờ sông, khi ta bất chấp sự ngăn cản của hoàng đế, kiên trì bước về phía đích tỷ, những lời này vẫn vang vọng bên tai ta.
“Thiên mệnh không nên như vậy.”
Ta không biết đó là giọng nói của ai.
Nhưng những việc giữ dẹp loạn trong đánh giặc ngoài, xây dựng lại vương triều, từng việc một đều là ta làm.
Dựa vào đâu mà người được mọi người tôn sùng, được hưởng hết vinh hoa phú quý lại chính là hoàng đế?
Sau này người được đưa vào sử sách, lưu danh thiên cổ cũng chính là hoàng đế?
Đúng, vận mệnh không nên như thế này, vận mệnh không nên như thế này!
Vị trí đó phải thuộc về ta!
Ta để mặc đích tỷ túm lấy gấu váy, kéo ta xuống nước.
Bản năng sinh tồn khiến tỷ ấy muốn dìm ta xuống để tỷ có thể nổi lên.
Nhưng ta đã ôm chặt lấy cổ chân tỷ ấy và cùng tỷ ấy chìm xuống dòng sông tối tăm vô tận.
Khi mở mắt ra lần nữa, cả hai bọn ta đều đã sống lại cùng nhau.
Vì vậy đời này…
“Thiên mệnh vốn nên như thế nào thì chị không nhìn thấy nữa đâu.”
Nhuyễn kiếm trong tay áo cuối cùng cũng được rút ra, một kiếm ch.é.m ngang cổ.
Đích tỷ ngã xuống khỏi tường thành, vùng vẫy vài cái rồi bất động.
21
Bước vào cung điện, các vương công quý tộc đang mở tiệc ở Ngự Hoa Viên.
Ăn uống linh đình, tiếng ca hát nổi lên tứ phía, vô cùng náo nhiệt.
Hàng chục món ăn tinh tế được bày ra nhưng chỉ mới chạm vào được hai ba miếng đã được đưa xuống.
Rượu thậm chí còn bị đổ xuống sông như nước.
Chẳng trách ngay cả xe chở đồ ăn thừa cũng thu hút người dân đến cướp bóc.
Ta ném dao trúng một quan viên khiến máu văng ra khắp nơi.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Phụ thân cũng đứng trong đó, ông vừa nhìn một cái đã nhận ra ta.
“Diệu Nhi, mày định làm gì!”
Ta đứng chắp tay sau lưng, trịnh trọng nói:
“Diệt trừ phe phái.”
Cha ta bừng tỉnh, lớn tiếng chửi bới: “Mày là đứa con gái bất hiếu, bất nhiên bất nghĩa còn không có lòng trung thành. Đánh ra mày nên theo người mẹ gái điếm của mày cút ra khỏi Lâm Phủ!”
Từ sau khi đích tỷ vào cung, con đường làm quan của phụ thân cũng được rộng mở. Hiện giờ ông ta đã được ngồi trên chức Thái phó.
Nhưng ông ta đã quên rằng chức quan đầu tiên của ông ta là do mẹ ta đổi lấy bằng thân xác của bà.
Ta khẽ mỉm cười nói: “Ta không muốn bị buộc tội giết cha nên mong phụ thân tự mình giải quyết, đừng khiến ta khó xử.”
Giống như vào mùa đông khắc nghiệt năm đó, ông ta đuổi người mẹ vừa sinh của ta ra khỏi cửa phủ, thậm chí ông ta còn lấy cớ rằng
“Thanh quan không thể có vết nhơ, đừng khiến ta khó xử.”
Cha ta nhìn con dao găm trước mặt, gân xanh nổi lên hết cả
“Hoàng thượng sẽ ngũ mã phanh thây người con gái bất hiếu như mày, thân thể mày sẽ bị chặt thành ngàn mảnh!”
“hoàng thượng?”
Ta dang tay ra và nhìn xung quanh.
Các vương công quý tộc người nên giết cũng đã bị giết, nhưng dấu vết của hoàng đến còn chưa thấy đâu.
Nhưng nếu theo như thời gian đã tính, lúc này Vân Mặc Sinh hẳn là đã bắt được hoàng đế rồi.
Quả nhiên, trên đầu Thái Hòa Điện đã có pháo hoa thắp sảng một khoảng.
Ta gọi Thẩm Độ và Lý Cửu Chiêu, chọn ra một số binh sĩ thân tín, lao tới Thái Hòa Điện.
22
Với tính cách của hoàng đế, chạy trốn là việc tất nhiên.
Đời trước gã ta vô cùng thâm tình với ta, cũng kể ra toàn bộ những lối đi bí mật trong cung, sợ ta ngày nào đó gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Bây giờ ta đã yêu cầu Vân Mộc Sinh đặt trước các trạm kiểm soát ở các lối đi bí mật khác nhau, quả nhiên đã bắt được hắn.
Hoàng đế vốn đang vô cùng chán nản, nhưng gã ta lại trở nên phấn khích khi nhìn thấy ta.
“Trẫm… Trẫm nghe quý phi nói rằng kiếp trước chúng ta là vợ chồng phải không?”
Nghe vậy, lông mày của ta khẽ nhăn.
“Một làm làm vợ chồng ân tình với nhau cả đời, ngươi tên là gì? Diệu Nhi à? Nể tình cảm vợ chồng đời trước của chúng ta, hãy thả ta ra đi. Ngươi muốn gì ta cũng sẽ cho ngươi, ta không muốn chết!”
Cái loại này tính tình vẫn như trước, ham ăn biếng làm, nhu nhược đần độn.
Gã ta không có năng lực cai trị đất nước nhưng lại có rất nhiều thủ đoạn trong chuyện chăn gối, điều này cũng đã để lại cho ta một bóng ma tâm lý rất lớn.
Nhưng ta không thể tự tay giết gã ta để giải tỏa hận thù trong lòng.
Ta giơ kiếm lên và chỉ vào chiếc ghế rồng trong Thái Hòa Điện.
“Ai giết hắn ta trước…”
Ta dừng lại một chút, dịch kiếm sang hai tấc, chỉ thẳng vào vị trí Hoàng hậu đằng sau Long ỷ
“Vị trí này sẽ thuộc về người đó.”
Trong nháy mắt, Thẩm Độ rút ra thanh đao sắc bén, Lý Cửu Chiêu giơ súng lên, Vân Mặc Sinh rút dao găm ra.
Ba thứ vũ khí đồng thời được sử dụng, cái chết của hoàng đến không thể dùng từ thảm thiết để hình dung nữa.
Một vài giọt máu bắn lên mặt ta, một mùi tanh thoang thoảng đọng lại trên chóp mũi nhưng lại rất thơm
” Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ta nhìn sang một bên và hơi nhếch khóe môi lên.
Thẩm Độ là người có phản ứng đầu tiên. ˆ
Hắn cầm kiếm bằng cả hai tay, quỳ xuống đất và dập mạnh đầu ba lần.
Sau đó Lý Cửu Chiêu cũng quỳ xuống, theo sau là Vân Mặc Sinh và những tướng sĩ bên cạnh.
Cuối cùng, tất cả mọi người từ Thái Hòa Điện đến Ngự Hoa Viên và thậm chí cả cung điện đều quỳ xuống bái lạy ta.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Giữa những tiếng hò hét, ta bước lên thềm ngọc và nhìn xuống các quần thần.
Thiên mệnh sao?
Ta chính là thiên mệnh.
23
Ba năm sau khi lên ngôi, nhà Lương đạt tới đỉnh cao, các quốc gia đều tới cung đình.
Các sứ giả nhìn những quả pháo ở thủ đô mà ngay cả trẻ em cũng có thể chơi, họ đầu suy nghĩ giấu những thứ trông hơi thô ráp kia đi.
Nhà Lương đã phát triển đến mức này rồi sao?
Ta mỉm cười rạng rỡ: “Các ai khanh không cần phải tự ti. Chiếc la bàn đó rất mới lạ. Vân Quý quân của trẫm rất thích nó.”
Thẩm Hoàng phu nhéo eo ta, nhỏ giọng oán trách:
“Sao không để lại cái gì cho ta cả.”
Ta nhìn cảnh hắn và Vân Mặc Sinh ghen tị với nhau đã hai năm nay cũng chán ngấy.
Thẩm Độ dù sao cũng là chồng thực sự của ta, nhưng hắn lại không có chút rộng lượng nào, suốt ngày thích trấn áp các nam phi trong hậu cung vì thú vui.
Càng đừng nói Vân Mặc Sinh, quan văn vốn đã chanh chua, huống hồ hắn còn là người đứng đầu quan văn, kỹ năng cứ phải gọi là không có nhất, chỉ có hơn.
Chỉ cần hơi phớt lờ hắn vài ngày, mấy lời chua chát của hắn đều có thể đóng lại thành sách được.
Lý Cửu Chiêu được lòng ta nhiều nhất, anh ấy ít nói, sống tốt cũng không tranh giành tình yêu.
Khi nào không có việc gì thì qua Công Bộ làm rèn, nghiên cứu các cơ chế máy móc mới, có chí tiến thủ rất mạng.
Ta còn đang cân nhắc xem có cho hắn lên làm Quý quân hay không thì dưới thân đột nhiên truyền tới cơn đau nhức.
“Hoàng thượng sắp sinh!”
Trong lúc nhất thời, bên ngoài phòng sinh rất náo nhiệt, mọi người tranh cãi xem cha của đứa trẻ là ai.
“Ta là Hoàng phu, con gái cả nhất định phải thuộc về ta.”
“Vào ngày này mười tháng trước, Hoàng thượng đang ở trong cung điện của ta.”
“Làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Mười tháng trước, hoàng đế sủng ái ta năm ngày liên tục!”
“Chỉ có năm ngày thôi à? Ha.”
Trong phòng sinh vang lên tiếng khóc của đứa bé, mọi người đều lo lắng nhào tới.
Nữ thái y đi ra, lạnh lùng nói: “Hắn là hoàng tử.”
Mọi người đều thở dài.
Chỉ có Vân Mộc Sinh ngồi ở một bên, bất động như núi.
“Bình thường hoàng thượng đều đã dạy không thiên vị nam nữ, chỉ chú trọng đến tài năng. Những thứ các ngươi học đều đi đâu hết rồi? Nếu các ngươi không thích hoàng tử này thì chi bằng đưa ta đi.”
Hắn còn chưa nói xong, tiếng khóc lại vang lên từ trong phòng.
Nữ thái y hết sức hưng phấn: “Song sinh thai, là một hoàng nữ!”
Vân Mặc Sinh:
Diễn hơi lố.
24
Trong hơn ba mươi năm kể từ khi ta lên ngôi, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Kể từ khi bị ho kéo dìa vào mùa đông, ta biết rất rõ rằng mình không còn nhiều thời gian nữa.
Tất cả những người tình từ lúc trẻ của ta lần lượt rời bỏ ta vì đau ốm.
Người con gái ở nước ngoài xa xôi, chỉ có con trai và mấy đứa cháu ở bên chăm sóc.
Lúc hấp hối, ta mơ hồ nhớ lại chuyện hoang đường năm đó, trước khi Thái Hậu băng hà đã bắt 8000 thiếu nữ phải chôn cùng, ta thở dài.
“Thiên mệnh không nên như vậy.”
Sau đó ta kinh ngạc phát hiện, sao giọng nói này lại quen thuộc đến thế,
Thì ra giọng nói già nua đầy uy lực bên dòng sông mấy chục năm trước chính là ta.
Thiên mệnh lẽ ra không nên như thế.
Thiên mệnh, phải như thế này.
Toàn văn hoàn.