Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
THIÊN MỆNH- FULL Chương 3: THIÊN MỆNH

Chương 3: THIÊN MỆNH

5:19 chiều – 11/05/2024

11

“Đừng động vào Thế tử phi!”

Tay của ta trong tay áo cứng lại.

Đúng là tới không đúng lúc mà.

Chỉ thấy Lý Cửu Chiêu để trần thân trên, trong tay đang múa một cái rìu sắt được nung đến đỏ hồng, gặp Thần sát Thần, gặp Phật sát Phật.

Đích tỷ hoảng loạn bước lùi mấy bước ra sau, không dám nói thêm lời nào.

Còn ta được hắn ta bảo vệ trong ngực.

Cơ bắp màu đồng cổ dán lên má ta, cứng rắn mà nóng bỏng.

Cảm giác khó chịu vì kế hoạch bị quấy rầy nay cũng tan thành mấy khói.

Đích tỷ nhìn hành động của hai bọn ta, trên khuôn mặt chợt nổi lên vẻ quỷ dị.

“Hay cho một thế tử phi! Thây cốt của chồng còn chưa lạnh ngươi đã gian díu với người đàn ông khác! Quả là táng tận trời đất!”

Tỷ ấy quay đầu ra bên ngoài, hét ầm lên: “Người đâu, trói đôi gian phu dâm phụ này lại cho bổn cung!”

Còn chưa đợi quan binh bên ngoài tới, đích tỷ lại ăn một cái tát.

Lý Cửu Chiêu đã làm nghề rèn nhiều năm, sức lực tất nhiên là mạnh hơn thái giám nhiều lần.

Đích tỷ mất ý thức, tê liệt ngã xuống đất. Máu chảy ra từ lỗ tai, mũi và khóe miệng của tỷ ấy.

Bọn quan binh nghe tiếng thì xông tới, căn sảnh nho nhỏ giờ bị nhét đầy người, chật như nêm cối.

Mới nãy bọn họ bị rìu của Lý Cửu Chiêu đánh cho trở tay không kịp nên mới có thể để hắn ta xông tới.

Nhưng giờ đây địch nhiều ta ít, hơn nữa đều là binh lính tinh nhuệ của triều đình. Chỉ e bọn ta giờ rất khó để thoát thân.

Lý Cửu Chiên đúng là im lặng thì không sao, nhưng chỉ cần ra tiếng là kinh hãi người.

Ta nhỏ giọng nói: “Ngươi vừa đánh Quý phi nương nương đấy!”

“Ừm.”

Lý Cửu Chiêu từ từ buông rìu xuống.

Ngay vào lúc mọi người cho rằng hắn ta định buông tay chịu trói, hắn ta lại móc ra một thứ từ bên hông dí thẳng lên đầu đích tỷ.

“Không ai được nhúc nhích!”

Thiếu niên mặc đồ trắng hô to một tiếng.

Hắn có kiến thức dày rộng, hắn nếu đã nói vậy chứng tỏ hắn biết thứ Lý Cửu Chiêu cầm trong tay không gì khác ngoài s.ú.n.g lửa.

Một khi nổ súng, đầu của đích tỷ sẽ bị nát nhừ, đầu bọn họ cũng khó mà giữ được.

Ta nhân cơ hội mở miệng: “Vân Mặc Sinh, ngươi nếu thức thời thì dẫn người cút khỏi đất Thục này!”

Mọi người ở đây đầy kinh hãi.

Chỉ một thôn phụ mà lại biết Ngọc Hương áo trắng nổi tiếng đương triều sao?

Vân Mặc Sinh nheo mắt lại, cười nhẹ một tiếng, tiếp tục phe phẩy cây quạt.

“Muốn kích hoạt súng lửa cần phải có đường dây dẫn lửa, không biết hai vị có củi lửa tùy thân không?”

12

Nếu hôm nay là người khác chắc chắn sẽ bị thứ mới lạ này hù dọa.

Nhưng người bọn họ gặp phải lại chính là thừa tướng trẻ tuổi nhất Đại Lương, Vân Mặc Sinh

Tình hình công thủ hai bên đột nhiên nghịch chuyển.

Bọn quan binh từng bước tới gần bọn ta. Thấy mũi kiếm kia sắp đâm vào yết hầu, ngoài cửa lại có tiếng nháo nhác ồn ào.

Tiếng vó ngựa, tiếng trống trận, tiếng tù và, tiếng gào thét.

Ngay cả xà nhà cũng rung chuyển.

Bọn quan binh đổi chiều kiếm, hướng kiếm ra ngoài cửa.

Trong làn bụi đầy trời, Thẩm Độ cưỡi một con ngựa bờm đỏ, mặc giáp bạc, tay cầm bảo kiếm xuất hiện.

Đằng sau hắn là một đội binh lính vô cùng khủng bố, ai nấy đều được võ trang đầy đủ.

So ra mà nói, mấy ngàn quan binh vây quanh bọn ta có vẻ không chịu nổi một kích.

“Vân Tướng, lâu ngày không gặp.”

Thẩm Độ xoay người xuống ngựa, nhanh chóng bước thẳng về phía ta, không bị ngăn cản bởi bất kỳ ai.

Sắc mặt Vân Mặc Sinh cứng đờ: “Ngươi chưa chết?”

Thẩm Độ cả giận nói: “Ai nói ta đã chết?”

Vân Mặc Sinh chỉ vào người đang nằm trên mặt đất: “Quý phi nương nương nói.”

Đích tỷ có thể nghĩ tới việc ta cũng trọng sinh, nhưng không ngờ rằng sau khi ta trọng sinh sẽ giúp Thẩm Độ không chết.

Nên nói là tỷ ấy biết ta máu lạnh hay nên nói tỷ ấy không biết chuyện nào cũng có thể thay đổi đây?

“Còn ngươi lại là ai? Ôm nương tử của ta làm chi?”

Thẩm Độ nhìn về phía Lý Cửu Chiêu, ánh mắt sắc bén như dao.

Ta vội vàng lao vào vòng tay của Thẩm Độ.

“Mới nãy bọn họ làm khó thiếp, là Cửu Chiêu thay thiếp giải vây.”

Hắn rũ mắt, run rẩy xoa đi vết máu đã khô bên khóe môi ta.

“Là ngươi làm?”

Thẩm Độ giơ trường kiếm lên chỉ vào thái giám đang giả chết ở bên cạnh, sát ý nổi lên.

Vân Mặc Sinh đúng lúc nhắc nhở nói: “Thẩm tướng quân, ngươi là trọng thần trong triều đình. Hành động này của ngươi là muốn tạo phản sao?”

Thẩm Độ cười ha ha.

“Tạo phản? Vậy đó cũng là vì triều đình ép ta!”

“Quan Trung chiến loạn, dân tộc Khương bạo động, ta mang theo một trăm nghìn huynh đệ tham chiến, đến khi trở về chỉ còn ba mươi nghìn huynh đệ! Là vì sao?”

“Lúc trước ta dâng thư cầu viện, cẩu hoàng đế lại mắt điếc tai ngơ, chỉ ham hưởng lạc. Ta đóng giữ Quan Trung ba tháng, chưa từng thấy một cọng lương thảo từ triều đệ. Những huynh đệ đã mất có hơn một nửa là vì đói chết!”

“Nếu không nhờ nương tử nhà ta nương tử sai người đưa ta thực phẩm và dược, số huynh đệ chết sẽ còn nhiều hơn. Bây giờ trong mắt ta chỉ có nương tử, triều đình là cái c.h.ó m.á gì?!”

13
Thẩm Độ xác thật là làm phản.

Hắn giết thái giám, giam giữ hàng ngàn quan binh kia, chỉ thả Vân Mặc Sinh mang đích tỷ về.

Những việc này đều nằm trong dự kiến của ta.

Không có binh quyền mà muốn lật đổ Lương triều chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.

Thẩm Độ tuy có binh quyền, nhưng hắn xuất thân từ hầu phủ, tổ tiên chịu sự che chở của hoàng gia nên vẫn luôn kiên trung như một.

Nếu như ta chỉ xúi giục hắn ngoài miệng có khi còn bị coi là người điên rồi bị đuổi ra khỏi nhà.

Vậy thì chỉ cần để hắn thực sự trải nghiệm là được.

Trước có phản quân, sau có dị tộc, binh lính trong quân lại bị đói chết.

Kêu trời trời không ứng, kêu đất đất không hay.

Nhưng quân tiếp viện mà hắn dùng toàn bộ của cải để đổi với triều đình lại chậm chạp không tới.

Lúc này đã đến lúc ta lên sân khấu.

Ngẫu nhiên chọn mấy người đàn ông khỏe mạnh đưa mấy xe lương thực và dược vật cứu mạng cho hắn, đồng thời còn kèm theo một bức thư từ nhà đầy chân thành.

“Phu quân, thiếp và bá tánh đất Thục đều đang đợi chàng chiến thắng trở về.”

Đến mức này, chỉ cần đàn ông có chút nhiệt huyết sẽ có lòng muốn nghịch phản.

Huống hồ là Thẩm Độ đang tuổi trẻ khí thịnh.

Suốt đường đi hắn chiêu hiền nạp sĩ, thu phục phản quân, cải tạo lại quân nhà họ Thẩm một lần nữa, hùng mạnh chạy về đất Thục, vừa hay nhìn thấy cảnh ta bị khinh nhục.

Thời gian này không thể bỏ sót một bước nào.

Ở phòng trong, ta nằm trên ngực hắn, chân thành khen ngợi.

“Phu quân thật lợi hại.”

Tim hắn đập rất nhanh, lồng ngực cũng theo đó mà phập phồng theo.

“Đều nhờ công lao của nương tử.”

Chẳng cần phải nói, vị tướng trẻ thiếu kinh nghiệm này thật sự rất dễ lừa.

Sau đó ta lại cùng hắn trò chuyện chút việc vặt vãnh trong nhà rồi ôm nhau ngủ.

Đến khi hắn ngủ say, ta mới xoay người đi ra ngoài sân.

Trong ánh trăng rải rác, ta nói:

“Vân Mặc Sinh, ngươi ra đây.”

14
Ta và Vân Mặc Sinh gặp nhau từ lúc bé ở Quốc Tử Giám.

Hắn là con trai của quý tộc, có thể đi học lúc nào cũng được.

Còn ta thân phận thấp kém, lại là con gái nên chỉ có thể ghé vào cửa sổ nghe lén.

Khi Vân Mặc Sinh nhìn thấy ta, hắn cũng không nói gì.

“Ngươi là người phương nào?”

Ta trả lời: “Con gái của Lâm huyện thừa, Lâm Diệu.”

Hắn đánh giá ta một lúc, lại hỏi: “Ngươi có suy nghĩ gì về những thứ phu tử dạy hôm nay?”

Ta vô cùng thành thật: “Có sai.”

“Dân đa lợi khí, quốc gia tư hôn; nhân đa kỹ xảo, kỳ vật tư khởi(*). Có gì sai?

(*):Bởi sống không yên, nên nhân dân phải sắm lợi khí để tự vệ; lợi khí càng nhiều thì quốc gia càng loạn. Vì tự vệ nên nhân dân đua nhau chạy theo kỹ xảo, mà hễ càng nhiều kỹ xảo thì càng nhiều khôn lanh và chuyện xấu. (Triết lý Vô Vi của Lão Tử)

“Nếu cùng người chia sẻ niềm vui, người tất sẽ cùng lo nỗi niềm; nếu cùng người chia sẻ sự bình yên, người tất sẽ cứu trong lúc hiểm nguy. Bản chất của đất nước và nhân dân là một, nay phu tử tách hai người ra để nói là sai.”

Nói xong, ta mặt đỏ tim đập, vội vàng rời đi.

Chỉ nghe thấy tiếng Mặc Vân Sinh thấp giọng nói: “Thật là một người kỳ lạ.”

Sau đó hắn chủ động tặng cho ta mấy quyển sách, hai chúng ta cũng từ đó mà thân.

Phần lớn là vào đêm khuya, dưới một góc tường không ai biết, cả hai sẽ nhỏ giọng thảo luận, giải thích nội dung trong sách.

Có một lần, hắn cải trang ta thành nha hoàn, dẫn ta vào trong phủ.

Ngôi nhà lộng lẫy và tráng lệ, trên gác mái cất giữ vô số sách, ta không khỏi thở dài.

Hắn trêu ghẹo: “Ngươi gả cho ta, mấy thứ này là của ngươi.”

Lúc đó ta có vài phần chờ mong.

Sau đó nữa, tài năng của hắn khiến mọi người phải kinh ngạc, thi đậu liên tiếp tam nguyên (Thi hương, thi hội, thi đình). Còn ta bị nhốt trong cung, ban ngày cũng khó mà nhìn thấy ánh nắng, tình cảm đôi bên cũng vì vậy mà phai nhạt dần.

Cũng không biết hôm nay hắn tới đây là vì chuyện gì.

“Ta nghe Quý phi nương nương nói, phu quân của ngươi chết trận nên sợ ngươi không sống tốt.”

Hàng mi dài của Vân Mặc Sinh khẽ run, phủ bóng lên khuôn mặt như sứ như ngọc của hắn.

“Bây giờ có vẻ ngươi không cần ta.”

Hắn xoay người định rời đi.

Ta lại gọi hắn lại: “Bây giờ ta cần ngươi.”

Vân Mặc Sinh ngơ ngẩn, đôi mắt sáng lấp lánh.

“A?”

Ta lấy miếng ngọc bội ngày ấy Thẩm Độ cho từ trong tay áo.

“Ngươi có kiến thức rộng rãi, giúp ta xem xem đây là cái gì?”

15
Vân Mặc Sinh nhìn một lát, có chút không xác định.

“Đây chính xác là một binh phù, ta từng thấy nó trên sách cổ. Hình như là…”

Hắn vuốt ve điêu khắc trên ngọc bội, giọng cũng trầm xuống.

“Là Phi Vân Sư.”

Ta đã từng nghe về Phi Vân Sư.

Đây là một đội quân dùng nỏ tinh nhuệ, mũi tên nhẹ tựa mây lại tựa cầu vồng, có thể bắn trúng mục tiêu dù đang cách xa ngàn dặm.

Nhưng Phi Vân Sư xuất quỷ nhập thần, lại được trải ra rải rác khắp nơi, khó mà triệu tập được.

Vân Mặc Sinh nhìn ra sự nghi ngờ của ta: “Một mũi tên Phi Vân có thể triệu hoán Phi Vân Sư. Mà mũi tên này giấu ở trong hổ phù.”

Không hổ là Vân Mặc Sinh ba tuổi đã có thể cầm bút làm thơ, đầu óc thật nhanh nhạy.

Ta không khỏi hỏi hắn: “Vân tướng giúp ta như vậy là cũng muốn tạo phản sao?”

Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn chuyển chủ đề: “Ai cho ngươi cái này?”

Ta đáp: “Mẫu thân của Thẩm Độ để lại cho hắn.”

Vân Mặc Sinh nhếch môi cười lạnh: “Người làm tướng quân mà hổ phù như thế này còn không nhận ra.”

Gió đêm hơi lạnh, thổi mùi ngọc lan quanh thân hắn đi khắp đình viện.

Ta bình tĩnh nhìn hắn, cười mà không nói.

Bọn ta vốn là bạn cùng đường nhiều năm, dù không nói gì cả hai vẫn ăn ý với nhau.

Cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà cúi đầu: “Ta thân là thừa tướng, tận mắt thấy bá tánh rơi vào nguy nan mà còn phải làm tràng cho hổ(*), không ra một thể thống gì.”

(*): người bị hổ ăn thịt trở thành ma tràng cho hổ, tức là nô dịch cho hổ. Trước khi hổ đi, nó sai ma tràng đi trước để dụ dỗ người. Sau câu chuyện này được đưa vào làm thành ngữ “Làm ma tràng cho hổ” (Vị hổ tác tràng), để ví những người xấu làm việc cho kẻ ác.

Ta rất thưởng thức tài hoa và phẩm chất của Vân Mặc Sinh tài hoa cùng phẩm tính nên cũng cho hắn một con đường.

“Vậy nếu làm tràng cho ta thì sao?”

Hắn trịnh trọng gật đầu.

Ngày mai hắn phải khởi hành, hộ tống đích tỷ về cung.

Ta bèn đưa một bản sơ đồ hoàng thành đã thêu từ trước cho hắn, chỉ cho hắn vài vị trí để có thể sắp xếp trước.

Vân Mặc Sinh thâm sâu nhìn ta một cái, vẫn chưa để lộ vẻ kinh ngạc gì.

Người thông minh như hắn chắc chắn có thể phát hiện ta không còn là Lâm Diệu lúc trước nữa.

Lúc này, đằng sau lại lóe lên tia sáng phản chiếu từ kiếm.

“Vân Mặc Sinh, ngươi muốn chết sao?!”

Quên mất, Thẩm Độ còn ở đây.

16

Hai người đó bắt đầu làm ồn ở trong sân.

“Đêm khuya thế này còn quấy rầy vợ của ta, ngươi có còn liêm sỉ không?”

“Ta biết Diệu Nhi trước ngươi hẳn mười năm. Ta còn biết nàng ấy thích ăn gì, mê chơi cái gì, thích đọc sách nào. Còn ngươi thì sao?”

“Ta…”

“Mấy cái đó ngươi còn không biết vậy thì cũng phải biết cái gì gọi là thứ tự trước sau chứ?”

“Ta là chồng của nàng ấy! Tự tay nàng ấy còn tặng bùa hộ mệnh cho ta nữa!”

“À vậy à? Diệu Nhi còn gửi thư cho ta, hai ta còn tặng nhau túi thơm, số túi thơm đó giờ bỏ vào ba cái hộp cũng không vừa nữa!”

“Ngươi… Ngươi ném hết đi cho ta! Không được giữ lại! Không được!”

“Ngươi là thá gì?”

Ta đứng ở một bên, nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh này, rất khó để có thể tưởng tượng đây là một cuộc nói chuyện giữa một vị tướng quân và một vị thừa tướng.

Cuối cùng người rượt cũng mệt mà người chạy cũng mỏi.

Cả hai ngồi trên bậc thang thở hồng hộc, lúc này ta mới từ tốn nói.

“Vân Mặc Sinh, ngươi đi trước đi. Chúng ta sẽ gặp nhau trong cung sau.”

Thẩm Độ nhìn chằm chằm vào bóng lưng người rời đi, đôi mắt hắn đầy phẫn hận.

Ta vội vàng dỗ dành: “Đừng lo lắng, hắn là người của thiếp.”

Biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Độ thay đổi, có vẻ có chút đáng thương.

“Còn ta thì sao?”

“Chàng là phu quân của thiếp.”

Đằng nào nói vậy cũng quen miệng rồi.

Thẩm Độ còn chưa kịp nhoẻn miệng cười thì từ trong chỗ tối của đình viện bỗng có một người xuất hiện.

“Còn ta thì sao?”

Không phải chứ? Lý Cửu Chiêu?

Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn ta, gã lấy ra một khẩu súng hỏa đưa cho ta.

“Phu nhân, bây giờ nó không cần đốt lửa vẫn có thể nổ súng được.”

Hóa ra lcc đã một mình nghiên cứu súng hỏa đến tận bây giờ.

Ta có chút cảm động, cẩn thận nhận lấy khẩu súng hỏa cất đi, thuận miệng khen ngợi.

“Giỏi, ngươi cũng là người của ta.”

Dưới ánh trăng, khuôn mặt ngăm đen của lcc hiện lên vệt đỏ.

“Ừ.”

“Ừ cái đầu ngươi ấy!”

Thẩm Độ cuối cùng cũng phát điên.

17

Bọn ta nghỉ ngơi một lát ở đất Thục.

Những người bị thương được chữa trị kịp thời và ở lại Thục để phụ trách lương thực và các công việc dự phòng khác.

Hầu hết các sĩ quan và binh lính triều đình bị giam giữ cũng đã đầu hàng.

Bọn họ còn nhỏ, đang ở độ tuổi được cha mẹ yêu thương nhưng lại bị bắt đưa vào doanh trại quân đội nên tất nhiên sẽ có mối hận thù với nhà Lương.

Chỉ có một số ít thà chết chứ không nghe theo, thậm chí còn tự sát bằng cách cắn vào lưỡi.

Người Thục ghi nhớ lòng tốt của Tuyên Bình Hầu, rất nhiều thanh niên và trung niên đã chủ động gia nhập quân đội. ˆ

Lý Cửu Chiêu cũng muốn đi theo chúng ta.

Hắn ta có kỹ năng dùng kiếm còn biết cách chế tạo súng hỏa, là nhân tài hiếm có khó tìm.

Kết quả là quân đội của Thẩm Gia có quy mô lớn chưa từng có.

Bọn ta chia quân thành ba cánh và đánh chiếm được Quan Trung, Sơn Tây và Hồ Bắc.

Nói là đánh chiếm nhưng thực ra cũng không tốn quá nhiều công sức.

Mọi người đã phải chịu đựng chính sách bạo ngược của Lương triều trong một thời gian dài.

Từ quan lại đến bình dân, ai cũng có người thân ruột thịt bị triều đình tra tấn.

Ngay khi biết được ý đồ của bọn ta, cổng thành mở rộng, bảo ấn cũng đã được trao tận tay.

Tuy nhiên, một số thủ lĩnh phiến quân rất khó đối phó.

Chúng ta có người có ngựa, có lương thực có cỏ, có súng ống. Nhưng dù thực lực cả hai bên có cách biệt nhau như thế mà bọn họ cũng muốn dựa vào địa thế để chống cự.

Suy cho cùng, những người muốn chiếm cả thiên hạ thì tham vọng chắc chắn cũng không nhỏ.

Ta đã phải đánh nhiều trận chiến cam go, rồi phải hứa hẹn sẽ ban thưởng các chức quan và tước vị sau khi đăng cơ mới có thể chinh phụ được bọn họ.

Sau khoảng một năm như vậy, cuối cùng bọn ta cũng đánh đến cổng kinh thành.

Cổng thành ẩn hiện trong sương mù, uy nghi, được canh phòng nghiêm ngặt.

Ta cưỡi ngựa đi đầu, nhìn lên kẻ thù đầu tiên và cũng là cuối cùng.