Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
MỘT MÌNH TA CHẤP HẾT CẢ NHÀ MÌNH- FULL Chương 5: MỘT MÌNH TA CHẤP HẾT CẢ NHÀ MÌNH

Chương 5: MỘT MÌNH TA CHẤP HẾT CẢ NHÀ MÌNH

6:51 chiều – 10/05/2024

5.
“Ngươi có tật xấu gì vậy? Ta đã ám sát ngươi hai lần, tại sao ngươi vẫn cố bảo vệ ta?”

Ta ăn chiếc bánh quế thơm ngọt ngào và bối rối nhìn thái tử.

Hắn đưa tay lau đi vết bẩn trên khóe miệng ta, trên môi vẫn nở nụ cười.

“Ta chưa từng thấy ai muốn ch//ết đến thế. Ta rất tò mò.”

Ngón tay của thái tử ấm áp, ấm áp đến lạ thường, rất mềm mại, khiến ta nhớ đến việc Tiểu Bạch dụi dụi mũi vào ta.

Ta chợt hoảng hốt hất tay hắn ra.

“Có bệnh à!”

Bánh xe phát ra âm thanh nhẹ khi chạy trên sỏi.

Xe chạy đi được khoảng hai nén hương, chẳng mấy chốc đã tới thôn trang, ta nhảy xuống xe, một đám thị vệ từ phía sau tiến tới, tay cầm kiếm đứng gác ở cửa ra vào thôn trang.

“Chúng ta vào trong xem xem.”

Thái tử bước ra khỏi xe và ra hiệu cho ta nắm lấy cánh tay hắn. Ta trợn mắt rồi vén váy chạy về phía trước.

“Đây là chuồng ngựa a, quá tồi tàn rồi, người trong thôn các ngươi đều lười biếng như vậy.”

Thái tử chỉ vào một ngôi nhà đổ nát, ta mím môi.

“Đây là chỗ ta sống.”

Ta bước tới mở cửa, hiện ra một không gian tối tăm và chật chội, nồng nặc mùi phân động vật.

Bẩn thỉu, ẩm ướt, hôi hám và mục nát, hệt như tuổi thơ ta trải qua ở đây.

Nụ cười trên mặt thái tử đột nhiên biến mất.

Những người quản lý ở thôn trang hoảng sợ chạy tới và quỳ thành hàng ngoài cửa.

“Không biết thái tử đại giá quang lâm, xin hãy thứ lỗi cho thảo dân.”

Ta liếc nhìn đám đông, Trần ma ma đang quỳ ở phía sau, thân hình mập mạp co rúm lại.

Ta chỉ.

“Gi//ết bà ta!”

Một lính canh bước tới và kéo Trần ma ma lên, bà nhìn ta và bị sốc.

“Là ngươi!”

“Thái tử điện hạ, xin hãy tha mạng——”

Người thị vệ kéo Trần ma ma đến trước mặt ta, bà hoảng sợ.

“Điện hạ, Thẩm Tri Ý chính là tiện nhân, nàng từ nhỏ đến lớn đều nói bậy, lừa gạt ngài. Xin điện hạ tha mạng——”

Trần ma ma bắt đầu khóc thảm thiết, ôm đầu khóc lóc dưới đất, thái tử hừ lạnh một tiếng, xua tay.

Thị vệ bên cạnh rút kiếm ra, Trần ma ma hét lên và bò hai bước về phía ta.

“Đại cô nương, ta sai rồi, là phu nhân bảo ta làm việc này. Oan có đầu nợ có chủ, ta chẳng qua chỉ là nô tài, xin người đại nhân đại lượng.”

Thị vệ tiến tới kề dao vào cổ bà ta, bà trợn mắt, hoảng sợ đứng dậy rồi quay người bỏ chạy. Không ngờ vừa chạy được vài bước thì vấp ngã và đụng phải lưỡi kiếm của thị vệ.

Khi nhìn thấy bà ta ngã xuống đất, cơ thể đầy mỡ như một quả bóng bùn, ta cảm thấy rất vui, nhưng đồng thời cũng không cảm thấy hạnh phúc như vậy.

“Tà nô lừa chủ nhân, cầm lấy lệnh bài của ta, đưa tất cả bọn họ đến Kinh Triệu phủ.”

Thái tử nắm lấy tay ta.

“Ngươi có cảm thấy thoải mái không?”

Ta gật đầu, nhìn mảnh đất đỏ tươi trước mặt với cảm giác mất mát.

Trên đường về, ta nằm trên cửa sổ xe nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.

“Gi//ết chóc có sướng không?”

Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Thái tử mỉm cười và quàng tay qua vai ta.

“Ta sẽ dạy cho ngươi biết hạnh phúc là gì.”

Thái tử đưa ta đi leo núi.

Sau khi leo suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng ta cũng lên tới đỉnh núi.

Nhìn những đám mây rơi xuống dưới chân ta, ta chợt cảm thấy thất thường, như thể chúng ta đang bay trên bầu trời.

Hàng ngàn tia sáng phản chiếu mặt trời lặn, thái tử đứng trong ánh sáng vàng, mỉm cười và đưa tay về phía ta.

“Thẩm Tri Ý, ngươi nhìn thấy chưa?”

“Khi đứng dưới chân núi, xung quanh chỉ thấy cỏ khô, cây thấp. Nhưng khi lên đến đỉnh núi, ngươi sẽ quên hết những gian khổ trên đường đi.”

“Ngươi phải ra ngoài và đứng trên đỉnh núi. Đừng ở trong chuồng ngựa cũ đó mãi.”

Gió trên đỉnh núi thổi mạnh, mây thay hình đổi dạng, cả thế giới nằm dưới chân ta.

Ta nhắm mắt lại và dang tay ra.

Ta sẽ quên tất cả mọi thứ?

Không thể quên được.

Nhưng thái tử nói đúng.

Còn sống cũng có vẻ khá tốt.

Khi trở lại Thẩm phủ, thái độ của phụ thân lại càng khách khí với ta hơn.

Thẩm Bảo Châu vẫn không phục như cũ, nàng mắng ta, nàng nói được một câu, ta liền lao tới vả miệng nàng một cái, hai người đánh nhau túi bụi.

Ta rất khỏe nên về cơ bản tất cả những gì nàng ta có thể làm là bị đánh.

Sau quá nhiều lần, nàng không lấy được thứ gì tốt trong tay ta liền trở nên thành thật hơn.

Phụ thân không dám mời Cố Tu Hoà nữa nên đã thay hắn bằng một ông già khác, ông ta có bộ ria mép và vẻ mặt nham hiểm.

Ngay khi Thư Mặc rời đi, lão già đã xắn tay áo lên.

“Đứng yên làm gì vậy? Hành động thôi!”

Chúng ta mở cửa căn mật thất ra, ta bất lực nhìn ông lấy từ trong tay áo ra một đoạn dây đồng, loay hoay vài lần để mở ổ khóa.

“Lợi hại a, Châu tiên sinh.”

Ta giơ ngón cái lên.

Những chiếc hộp chứa đầy vàng, bạc và đồ trang sức, một trong những chiếc hộp đó còn chứa đầy những lá thư.

( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )

Châu tiên sinh lấy ra một xấp thư rồi nhét vào tay áo, ta cũng lấy một nắm trang sức nhét vào tay áo.

Hai chúng ta nhìn chằm chằm vào nhau.

“Ngươi không phải là có chút nổi bật sao?”

“À, lát nữa ta sẽ khom lưng lại để không bị phát hiện.”

“Ồ, vậy ta cũng khom lưng.”

Sau khi đồ vật được đưa đi, rất nhanh đã có phản hồi từ thái tử.

Quả nhiên, đúng như Cố Tu Hoà nói, cha ta đã bị cách chức để điều tra. Vì ông ta tham ô quá lớn nên hoàng thượng rất tức giận và cho lục soát toàn bộ Thẩm gia.

Vào ngày lục soát nhà, Lương Quyên Ngọc và Thẩm Bảo Châu thậm chí còn khóc lóc thảm thiết hơn cả việc phụ thân bị đưa vào nhà giam.

Trang sức của cả hai đều bị quan sai lục soát lấy đi, tóc bọn họ bù xù, trông giống như hai con gà mái trần trụi.

Lương Quyên Ngọc khóc lớn.

“Đồ vô dụng, không phải ngươi cùng thái tử có tư tình sao? Vì sao không nhờ hắn cứu Thẩm gia chúng ta?”

Bà ta kéo mạnh cánh tay ta, sau đó ta ngay lập tức tát bà một cái.

“Ai cùng ngươi Thẩm gia chúng ta? Cút!”

Chẳng bao lâu, Lương gia phái xe ngựa đến đón Lương Quyên Ngọc về.

Ta đứng ở đầu ngõ nhìn bà đỡ Thẩm Bảo Châu lên xe.

“Chỉ vậy thôi phải không? Ngươi sẽ không báo thù giúp ta nữa?”

Thái tử đứng cạnh ta thở dài bất lực.

“Lần trước ta còn tưởng rằng ngươi đã đoán ra rồi, Thẩm Tri Ý. Ta là thái tử một nước, bọn họ là hai mẫu tử vô tội, ta không thể làm ra loại chuyện này được.”

Ta gật đầu.

“Đã biết.”

Sau khi thái tử rời đi, ta cầm theo con dao găm trong tay chạy theo xe ngựa của Lương gia.

Lương gia không phải người kinh thành mà là một gia đình giàu có ở phủ Nam Thông gần đó, xe ngựa rời khỏi cổng thành, phải đi bộ hai ngày mới đến được nơi.

Một ngày sau, xe ngựa dừng ở huyện Hưng Bình.

Ta theo chân Thẩm Bảo Châu tiến vào khách điếm.

Lúc ra khỏi quán trọ thì trời đã gần tối, ta ngồi uống trà ở quán trà cạnh đó.

Mặt trời đỏ như m//áu, ngựa phi nước đại trên đường.

Khi đến chỗ ta, nam nhân đó đã nhảy xuống ngựa, cả người bụi bặm, khuôn mặt như ngọc phủ một lớp bụi bẩn.

Hắn giữ chặt vai ta cùng vẻ mặt khẩn trương và tức giận.

“Thẩm Tri Ý, ngươi điên à?”

“Đau quá, buông ra!”

Ta hất tay hắn ra, mắt thái tử đỏ hoe, hắn tăng thêm lực trên tay.

“Ngươi có việc gì thì cứ nói cho ta biết, ta đã có kế hoạch riêng đối phó với Lương gia. Sao ngươi có thể…”

Bỗng nhiên thái tử dừng lại, hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Bảo Châu ra khỏi quán trọ rồi rẽ vào một góc phố, sau đó bước vào tiệm tơ lụa gần đó.

“Ngươi không có—“

Ta khịt mũi khinh thường và bắt gặp ánh mắt hắn.

“Ta đã lên đỉnh núi, bây giờ ta không muốn sống trong cống rãnh nữa.”

Thái tử choáng váng.

Những tia sáng phản chiếu vào mắt hắn, sáng như những vì sao.

Chúng ta nhìn nhau rồi bật cười.

Không sao đâu, Lương Quyên Ngọc.

Khi ta đứng trên đỉnh núi thật, tự nhiên sẽ có người thay ta xử lý ngươi.

Ta tin ngày đó sẽ không còn lâu nữa.