Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
VẬN KHÍ - FULL Chương 4: VẬN KHÍ

Chương 4: VẬN KHÍ

3:36 chiều – 09/05/2024

12.2

Ngày ba tháng ba, tiết Thượng Tỵ.

Tiểu Hoàng đế và Thái hậu ban yến tiệc, mời quần thần tiến cung dự tiệc.

Mạnh Ngu Ninh tất nhiên cũng nằm trong số đó.

Nàng ta vẫn luôn bị giam lỏng trong viện của mình, mãi đến hôm nay mới có cơ hội ra ngoài.

Vì yến tiệc hôm nay, nàng ta đã dụng hết tâm lực để trang điểm cho mình, sợ rằng mình sẽ bị người khác cướp đi ánh hào quang.

Có câu nói, càng thiếu thứ gì đó thì càng thể hiện rõ.

Bộ y phục của Mạnh Ngu Ninh nhìn qua thì chẳng có gì cao quý, ngược lại còn pha thêm mấy phần dung tục không thể nói rõ.

Nàng ta như thể muốn treo hết đồ trang sức bằng vàng lên người, tục không chịu nỗi.

Hoàng thân, quý tộc thân thiết với ta đều tụ tập xung quanh ta, liên tục hỏi ta rằng Mạnh Ngu Ninh có phải bị bệnh thần kinh rồi không?

Từ đầu đến cuối, Mạnh Ngu Ninh đều cố ý giữ khoảng cách với ta, ánh mắt nhìn trộm ta cũng không hiểu sao lại lộ ra vẻ chột dạ. Nhưng biểu cảm hận thù thì lại lỗ rõ trên mặt nàng ta.

Có ba quý nữ thân thiết với Thái hậu đã vây quanh nàng ta, bốn người chào hỏi lẫn nhau, sau đó bắt đầu thầm thì, không biết bọn họ đã nịnh nọt Mạnh Ngu Ninh điều gì, mà lại khiến nàng ta cười vui vẻ như vậy.

Sau đó, có một tiểu thư thế gia nói với ta: “Nghe nói mấy tiểu môn tiểu hộ đó muốn kết giao với Mạnh Ngu Ninh, cứ gọi nàng ta là Nhiếp chính Vương phi, lại còn tâng bốc nàng ta khiến nàng ta vô cùng vui vẻ.”

Đang tham dự yến tiệc vui vẻ, Mạnh Ngu Ninh đột nhiên chặn đường một cung nữ bưng đồ ăn, kiêu ngạo ra lệnh: “Nhiếp chính vương thích món này nhất, mau mang đến đây.”

Cả triều đình đều ngẩng đầu lên.

Mạnh Ngu Ninh hoàn toàn ra vẻ Nhiếp chính Vương phi, đặt đĩa thức ăn nhỏ đó trước mặt Úc Tẫn, đồng thời ra lệnh cho người dọn đĩa củ cải đi: “Nhớ kỹ, Nhiếp chính vương không ăn củ cải.”

Cung nữ sợ đến tái mặt, liên tục vâng dạ, đưa tay dọn đĩa củ cải trên bàn của Úc Tẫn đi.

Nhưng vừa dứt lời, ta đã kẹp một miếng củ cải trong đĩa của mình, đưa đến bên miệng của Úc Tẫn.

“Củ cải này nấu rất ngon, chàng nếm thử xem?”

Toàn trường bỗng chốc im lặng.

Mạnh Ngu Ninh nhìn chằm chằm vào ta, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: “Nhiếp chính vương lúc nhỏ đã bị nhốt ở núi Khung Đỉnh mấy ngày, lấy rễ cây làm thức ăn no bụng, sau đó chỉ cần nhìn thấy thứ này là sẽ đau bụng dữ dội, sao ngươi…”

Úc Tẫn không nói một lời, môi mỏng khẽ mở, giữa tiếng lãi nhãi không ngừng của Mạnh Ngu Ninh, dùng đôi đũa ngọc của ta, chậm rãi ăn hết miếng củ cải đó.

“Quả thật không tệ.”

“Vậy ăn thêm đi.”

Ta lặng lẽ đổ gần nửa đĩa củ cải vào bát của hắn.

Quần thần cẩn thận quan sát sắc mặt của Nhiếp chính vương, nhưng phát hiện hắn chỉ cong môi cười, vui vẻ chấp nhận, ăn hết từng đũa một.

Mạnh Ngu Ninh nhìn vành mắt của Úc Tẫn dần ửng đỏ, tỏ vẻ đau lòng: “Trắc Phi, ta tưởng ngươi là người tận tâm chăm sóc Nhiếp chính vương, không ngờ ngươi lại không quan tâm đến sức khỏe của chàng sao?”

Ta chống cằm, bình tĩnh nói: “Ta và Nhiếp chính vương từ nhỏ đã ở bên nhau, khi bị vây khốn ở núi Khung Đỉnh, ta cũng ở bên cạnh chàng. Sao nào, vị tiên nhân trong mộng của ngươi không nói cho ngươi biết sao?”

Đồng tử Mạnh Ngu Ninh co lại.

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, nói: “Sở thích của chàng, ta nhớ rõ hơn ngươi, rõ hơn gấp trăm lần.”

Sau đó, ta liếc mắt nhìn về phía Thái hậu đang ngồi một bên giả vờ uống trà nhưng thực chất lại đang âm thầm lắng nghe.

Có lẽ do ánh mắt của ta quá sắc bén, Thái hậu đã kịp thời ra mặt hòa giải, sau đó gọi Mạnh Ngu Ninh đi.

Tiếp đó, hai người họ không quay lại dự tiệc nữa.

Ta nghĩ, Thái hậu chắc là cũng không dám quay lại nữa.

Bởi vì năm xưa kẻ hãm hại ta và Úc Tẫn bị mắc kẹt ở núi Khung Đỉnh, suýt chút nữa khiến cả hai cùng chết, không phải ai khác.

Chính là Thái hậu đương kim.

Lúc bấy giờ, bà ta vẫn còn là Hoàng hậu, hy vọng đứa con trong bụng mình có thể làm Thái tử.

Còn Úc Tẫn là Hoàng tử được Tiên hoàng coi trọng nhất, tuy chưa lập Thái tử, nhưng việc kế thừa ngôi vị chỉ là chuyện sớm muộn.

Ta nheo mắt lại, trong lòng có một toan tính.

13.

Lúc đêm khuya, cửa cung đóng lại, các thần tử lục đục xuất cung hồi phủ.

Ta đi vòng qua Cấm quân, mượn lực nhảy lên, rồi lật mình lên lan can.

Ta rút chiếc trâm bạc ra, “xoẹt” một tiếng thật nhỏ, tấm giấy dán trên cửa sổ đã thủng một lỗ nhỏ.

Bỗng nhiên sau lưng có một bàn tay khác thò ra, giống như móng vuốt ma quỷ, bắt lấy gáy ta.

Ta còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay đó hung hăng giật mạnh, cả người ta ngã ngửa về phía sau.

Ta phản công, khuỷu tay giơ lên đánh mạnh về phía sau, nhưng người kia như đã đoán trước được ta sẽ làm vậy, ta vừa quay đầu lại.

Thì ra là Nhiếp chính vương của chúng ta.

Ta không khỏi cảm thán sự ăn ý bấy lâu nay.

Hóa ra lúc ở yến tiệc, hắn cũng thấy kỳ quái khi Thái hậu gọi Mạnh Ngu Ninh đi.

“Rốt cuộc ngươi có làm được không!”

Giọng nói sắc nhọn của Thái hậu vang vọng trong đại điện tĩnh lặng, khiến người ta cảm thấy chói tai, ta và Úc Tẫn bỗng chốc dừng lại, hai ánh mắt đồng loạt hướng về bên trong điện.

“Thần thiếp có thể! Thần đến đây chính là để chinh phục Nhiếp chính vương, nhưng thần… Thần… ”

“Ngươi đã liên tục mắc sai lầm, làm sao ai gia có thể tin tưởng ngươi được nữa?”

Thái hậu nương nương, xin hãy tin tưởng thần thêm một lần nữa. Chỉ cần…”

Những lời sau đó, ta nghe không rõ.

Nhưng nhìn thái độc của Thái hậu và Mạnh Ngu Ninh, xem ra… mối quan hệ của họ không hề đơn giản.

Mạnh Ngu Ninh nói xong liền đứng dậy bước ra khỏi điện.

Ba ngày sau, Thái hậu đột nhiên triệu ta vào cung.

Ta uống hết chén trà thứ hai thì đứng dậy: “Nếu Thái hậu không còn chuyện gì, Phù Dao xin phép cáo lui.”

Vừa dứt lời, cửa điện phía sau bị đóng sầm lại.

Mười mấy cấm quân từ góc tối trong đại điện xông ra, vây chặt lấy ta, lưỡi đao sáng loáng.

Thái hậu chậm rãi gạt những lá trà bập bềnh, có chút tiếc nuối, nói: “Phù Dao, hôm nay ngươi không về được rồi.”

Độc phát tác rất nhanh, ta vịn vào góc bàn, “phụt” phun ra một ngụm máu tươi.

Tiếng bước chân sau lưng chậm rãi tiến lại gần.

Ta nhìn về phía người đến: “Mạnh Ngu Ninh, ngươi chán sống rồi.”

“Đúng vậy, ta chính là mệnh dài, ta là thiên mệnh chi nữ, mãi mãi có thể hóa hung thành cát.” Mạnh Ngu Ninh đắc ý nói một cách đầy ẩn ý.

“Hai người các ngươi đã âm mưu cái gì?”

Mạnh Ngu Ninh xoay xoay chiếc vòng tay bằng vàng trên tay, nói: “Diệp Phù Dao, ngươi cùng Úc Tẫn đến đây thôi. Từ nay về sau, sẽ do ta thay thế ngươi.”

“Ngươi dựa vào đâu?”

Lời này khiến Mạnh Ngu Ninh và Thái hậu đều tức giận, lúc nào rồi mà ta vẫn còn tỏ ra không thèm quan tâm như vậy.

Mạnh Ngu Ninh trừng mắt nhìn ta đầy khiêu khích, hung hăng nói: “Diệp Phù Dao, xem ngươi còn cứng mồm được đến bao giờ. Ta nói cho ngươi hay, ngươi trúng không phải là độc, mà là thuốc chế ngự của ta.”

Thuốc chế ngự?

Ta chẳng quan tâm là cái gì.

Ta đập vỡ chén trà, những mảnh sứ vỡ sắc nhọn phóng đi với tốc độ cực nhanh. Mấy tên cấm quân còn chưa kịp phản ứng, mảnh sứ đã đâm ngay vào cổ, tắt thở ngay tức khắc.

Nụ cười đắc thắng của Mạnh Ngu Ninh bỗng chốc cứng đờ.

Ta lại vận hết sức lực phóng những mảnh sứ còn lại, tốc độ còn nhanh hơn, đám cấm quân chồng chất lên nhau ngã xuống đất.

Ra tay tàn nhẫn, không chút lưu tình.

Mạnh Ngu Ninh mặt cắt không còn giọt máu, lùi lại mấy bước, hèn nhát núp sau lưng đám cấm quân.

Nàng ta nghe hệ thống nói, nữ chính của Úc Tẫn vốn chẳng giống những tiểu thư khuê các thông thường, nhan sắc diễm lệ, khí chất cao quý, hành sự không sợ hãi, cùng Úc Tẫn sánh vai vào sinh ra tử, bước lên đỉnh cao quyền lực.

Nhưng chỉ đến khi tận mắt chứng kiến, nàng ta mới biết những lời hệ thống nói đều là sự thật.

Mạnh Ngu Ninh khẽ nói: “Hệ thống, ta sẽ không sao chứ? Rõ ràng nàng ta đã bị chế ngự rồi, mà vẫn có thể một địch trăm, đám cấm quân bị đá bay, giờ chẳng ai dám tiến lên nữa!”

Thái hậu không ngờ lại có kết quả như vậy, nghiến răng gằn từng chữ: “Đã đến nước này mà còn dám chống đối, giết chết ả cho ta!”

Khi có thêm một nhóm cấm quân ngã xuống, Mạnh Ngu Ninh lớn tiếng quát: “Diệp Phù Dao! Ngươi phản kháng dữ dội, tốc độ mất trí nhớ của Úc Tẫn sẽ càng nhanh!”

Ta khựng lại, ngay khoảnh khắc sau, ta bị bảy tám tên cấm quân đè chặt trên mặt đất, không thể nhúc nhích được nữa.

14.

Ta nằm thoi thóp dựa vào bức tường ẩm lạnh của địa lao, buốt lạnh đến tận xương tủy.

Cả người ta như bị vạn mũi dao sắc nhọn nung nóng đâm vào, cơn đau rát ngùn ngụt lan lên tận đầu gối.

Mạnh Ngu Ninh từng bước tiến lại gần, ngồi xổm trước mặt ta, dùng móng tay nhọn hoắt rạch một đường máu trên cổ ta.

Nhưng cơn đau này chẳng đáng kể so với sự giày vò đau đớn tột cùng đang chịu đựng trong cơ thể.

Cơ thể ta chưa hề bị động đến, nhưng lại ó cảm giác như đang bị tra tấn, hẳn là do loại “thuốc khống chế” đó.

“Ngoạt hình, tạt hình và châm hình cùng một lúc trên người ngươi, Diệp Phù Dao, ngươi giỏi thật, chịu đau mà không hề hé răng.”

Nàng ta cười lạnh, hỏi không khí: “Hệ thống, đây chính là kết cục của nhân vật chính phải không? Ta muốn xem chỉ số hảo cảm của Úc Tẫn đối với ta hiện giờ.”

Lần này, ta nghe thấy tiếng máy móc lạnh lẽo: “Chỉ số hảo cảm của Úc Tẫn đối với ký chủ là 65%”

Mạnh Ngu Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhìn ta nói: “Đến nước này rồi, nói cho ngươi biết cũng không sao. Tiên nhân trong mộng của ta thực ra là một hệ thống. Ta mang theo sứ mệnh đến đây để cứu vớt Nhiếp chính vương tàn bạo, sử dụng công nghệ tiên tiến của thời đại chúng ta để cứu vãn bách tính, sau đó phò tá chàng lên ngôi, cùng Úc Tẫn trở thành cặp đế hậu lưu danh muôn đời, còn ngươi, Diệp Phù Dao.”

Nàng ta vỗ tay cười, mỉa mai nói: “… Sẽ chẳng bao giờ xuất hiện. Bởi vì từ giờ trở đi, hình ảnh ngươi trong ký ức của Úc Tẫn sẽ dần dần biến thành ta.”

“Còn về việc xử lý ngươi thế nào.” Mạnh Ngu Ninh chế giễu, nói: “Tất nhiên là để ngươi tận mắt chứng kiến ta phò tá Úc Tẫn lên ngôi. Khi ta hoàn thành mọi việc, ta sẽ tìm cho ngươi một lối thoát tốt đẹp. Nghe nói chất tử của Thái hậu là Triệu tiểu công tử rất yêu thích mỹ nhân, chỉ có điều tính cách hơi bệnh hoạn và kỳ quặc một chút. Nhưng nếu ngươi chịu đến đó thì Triệu tiểu công tử hẳn sẽ đối xử tốt với ngươi! Dù sao thì ngươi cũng từng là mỹ nhân bậc nhất thiên hạ.”

Trước khi ta ngất đi vì đau đớn, Mạnh Ngu Ninh nắm lấy cổ áo ta, nói từng chữ một: “Diệp Phù Dao, hãy nhớ lấy, thanh mai trúc mã, vĩnh viễn không thể địch nổi ý trời!”

Tiêu Mặc là người đưa ta trở về phủ khi đang nằm trên mặt đất ngoài điện.

Mạnh Ngu Ninh và Thái hậu vì muốn làm nhục ta, đã ném ta ở hàng lang có nhiều người qua lại, mặc cho cung nữ, thái giám đi lại nhìn bộ dạng thảm hại của ta bằng ánh mắt kỳ thị, nhưng không ai dám tiến lên giúp đỡ.

Tiêu Mặc quỳ một chân bên giường ta, giọng nói hoảng loạn: “Binh mã đã tập hợp thành trận xếp trước cổng cung, Nhiếp chính vương bị ả yêu nữ kia mê hoặc, hình như muốn bức cung rồi.”

“Nhiếp chính vương dường như không nhận ra tôn chủ, tôn chủ, người mau tỉnh lại đi…”

Những lời của Tiêu Mặc từng câu một lọt vào tai ta, nhưng ta không thể nói thành lời, lại rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Khi ta tỉnh lại, Tiêu Mặc vẫn quỳ ở đó, vẻ mặt phức tạp.

Ta biết, Mạnh Ngu Ninh đã đắc thủ.

Ta yếu ớt mở lời: “Bọn họ đâu rồi?”

Tiêu Mặc chán nản nói nhỏ: “Nhiếp chính vương đã đưa ả yêu nữ kia đến Ám Ảnh Xử…”

Khi ta nhìn thấy Mạnh Ngu Ninh đứng bên cạnh Úc Tẫn, phản ứng đầu tiên của ta là:

Không hề xứng đôi.

Úc Tẫn cao lớn, khí phách sắc bén, như một lưỡi dao sắc lạnh chém giết.

Nhưng giờ đây, con dao này không còn vỏ nữa rồi.

Mạnh Ngu Ninh nhìn sang Úc Tẫn, đôi mắt của nàng ta như muốn trào ra vì si mê, nắm lấy ống tay áo mà không khỏi tủm tỉm cười thẹn thùng.

Thấy ta đến, Úc Tẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn ta vô cùng lạnh lẽo.

Mạnh Ngu Ninh vô cùng thỏa mãn.

Ta gọi hắn: “Tử Tẫn.”

Úc Tẫn hơi cau mày, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng.

Nụ cười trên khóe môi Mạnh Ngu Ninh vụt tắt, vội vàng nói: “Hệ thống, không được để chàng nhớ ra!”

Thấy Úc Tẫn lại trở nên lạnh nhạt, gương mặt tái nhợt của Mạnh Ngu Ninh mới hơi giãn ra.

Nàng ta ngẩng lên, gương mặt vô hại như chú thỏ trắng, giọng nói mềm mại: “Úc Tẫn, từ nay về sau ta sẽ ở bên chàng, được không?”

“Sở Sở.”

Sắc mặt Mạnh Ngu Ninh đột ngột thay đổi, sửa lại lời hắn: “Ta là Ngu Ninh, Úc Tẫn gọi ta là Ngu Ninh!”

“Sở Sở.”

Mạnh Ngu Ninh tức đỏ cả mặt, Úc Tẫn vẫn luôn giữ vẻ mặt kiêu ngạo, không hề chiều theo ý nàng ta.

Mạnh Ngu Ninh đành gật đầu: “Ừm, chính là ta.”

Lúc này trên mặt Úc Tẫn mới lộ ra một chút dịu dàng.

Mạnh Ngu Ninh âu yếm thôi miên hắn: “Úc Tẫn, chúng ta là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Ở núi Khung Đỉnh, ta đã vì chàng mà chống lại bầy sói tấn công. Ta thành lập Ám Ảnh Xử cho chàng, củng cố chính quyền…”

Úc Tẫn hỏi: “Là ngươi làm sao?”

Mạnh Ngu Ninh không chớp mắt nhìn hắn, nói: “Ừm, là ta làm!”

Ta đứng bên cạnh, càng nghe càng thấy lạnh lòng.

Úc Tẫn đã quên ta.

Ánh mắt của hai người bọn họ tràn đầy ân ái.

Còn ta, thì thừa thãi rồi.

Vẻ mặt ta thất thần, thu hồi ánh mắt không còn nhìn bọn họ nữa mà quay đầu bỏ đi.

Đợi đến khi ta bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng bàn ghế va chạm phía sau.

Tiếp theo, tiếng rên rỉ của Mạnh Ngu Ninh truyền đến.

“Úc Tẫn… Chàng định làm gì? Buông ta ra… Ta không thở được…”

Giọng nói trầm thấp của nam nhân, không hiểu sao lại khiến người ta nghe thấy ba phần tàn nhẫn máu lạnh: “Ngươi chắc chắn là ngươi làm sao?”

Ta hơi ngẩng đầu, nở một nụ cười vừa đẹp vừa ngổ ngáo.

Mạnh Ngu Ninh, diễn xuất của chúng ta cũng không tệ nhỉ.