7.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết như lưỡi câu, tiếng ve sầu kêu râm ran.
Úc Tẫn ôm ta vào lòng, nhưng ta lại vô lực đẩy hắn ra.
Nhưng vị Nhiếp chính vương với khí thế áp đảo kia lại một lần nữa ôm lấy ta, lần này ta không thể giãy giụa thoát ra được nữa.
Úc Tẫn dùng đầu ngón tay nâng cằm ta lên, ép ta ngẩng đầu nhìn hắn, sự ái muội vô cớ dâng trào.
“Nàng ta đã đến?”
Ta cong môi: “Đến rồi. Ôm bảo vật mà tiểu Hoàng đế ban thưởng đến trước mặt ta khoe khoang một hồi.”
Úc Tẫn tựa cằm lên vai ta: “Không vui sao? Hây là để vi phu an ủi nàng nhé.”
Ta nhàn nhạt nói: “Thôi đi, sẽ có người nghe thấy mất.”
“Tiêu Mặc đang canh gác bên ngoài, ai dám đến gần đây nửa bước chứ.”
Đúng vậy, ta cũng không hiểu tại sao Mạnh Ngu Ninh lại có thể biết được những suy nghĩ trong đầu ta.
Trong chốc lát, một ý nghĩ tội lỗi chợt nảy sinh.
Ta dùng một tay túm lấy vạt áo của Úc Tẫn, hắn cúi người xuống, ta ngửa đầu chạm vào đôi môi mỏng của hắn, rất gần rất gần.
Ta hờ hững nhếch môi, thong thả nói: “Vì nàng ta không được ăn, thế thì bổn quận chúa sẽ phát lòng từ bi ban cho nàng ta chút hy vọng.”
Úc Tẫn ôm lấy eo ta, ánh mắt lướt trên mặt ta, dường như đang thăm dò ý tứ sâu xa trong lời nói của ta, bỗng nhiên, trong mắt hắn có ý cười.
“Thần tuân chỉ.”
Thần, từ ngữ này trong miệng của Nhiếp chính vương quyền lực ngập trời này quả là một thứ hiếm hoi.
Ai mà chẳng biết, Nhiếp chính vương của chúng ta đã sớm đánh mất trái tim của thần tử, Hoàng đế đứng thì hắn ngồi, hoàng đế đi thì hắn đi trước.
Chỉ có ở trước mặt ta, hắn mới dùng từ này ra để làm ta vui lòng.
Hắn rút từ trong tay áo ra một chiếc chuông vàng nhỏ, quấn quanh ngón tay thon dài như ngọc của hắn, ngay lập tức, chiếc chuông nhỏ xinh đó được đeo vào chiếc cổ trắng ngần mịn màng của ta.
Leng keng leng keng.
Đối với sở thích kỳ quặc của Úc Tẫn, ta cũng chẳng thấy lạ gì.
Hai người như hình với bóng hơn mười năm, còn có gì mà ta không biết.
Màn trướng đỏ buông xuống, hoan lạc trên giường triền miên dai dẫn dùng để hình dung ta và Úc Tẫn quả là không thể phù hợp hơn.
Trong đầu ta nghĩ đến đủ thứ chuyện, không biết đêm nay Mạnh Ngu Ninh có ngủ ngon không.
Sáng hôm sau, mật thám báo lại rằng Mạnh Ngu Ninh như phát điên, ra lệnh cho hạ nhân dọn sạch sẽ tâts cả những thứ liên quan đến trong nội viện của nàng ta.
Vậy thôi mà đã chịu không nổi rồi ư?
Mới chỉ là khởi đầu thôi mà.
8.
Tuy ta tuy chẳng rõ Mạnh Ngu Ninh làm cách nào để dò biết được tâm tư của ta, nhưng cũng đã hiểu sơ qua cách đối phó.
Ám Bộ Xử nằm sâu trong địa lao.
Bốn bức tường âm u của mật thất loang lổ những vết máu, đủ loại hình phạt treo đầy tường, khiến người ta rùng mình.
Tất thảy tử tù nơi đây đều có ý đồ lật đổ vương quyền, chính là lũ phản thần tặc tử muốn giết ta và Úc Tẫn.
Có kẻ đã từng hạ độc ta, có kẻ đã từng mưu sát Úc Tẫn.
Giang sơn này, ta và Úc Tẫn có thể không màng đến, nhưng cũng không đến lượt lũ ngoại thần này làm loạn.
Ta nháy mắt ra hiệu, đao quang lóe lên rồi rơi xuống. Trong chớp mắt, đầu người rơi đầy đất, máu chảy không ngừng.
Mạnh Ngu Ninh thích nhất là chế nhạo ta xuất thân từ thế gia quý tộc, nên mới có vinh quang như ngày hôm nay.
Nàng ta đã sai rồi.
Ta chẳng dựa vào gia tộc hiển hách sau lưng, cũng chẳng trông chờ vào quyền khuynh thiên hạ của Úc Tẫn, một mình ta vẫn có thể đương đầu với trăm vạn hùng binh.
Ta đã ngấm ngầm giúp Úc Tẫn diệt trừ không biết bao nhiêu kẻ ngáng đường, chính bản thân ta cũng không còn nhớ rõ nữa.
Thế gian này đầy rẫy hoa tầm gửi, nhưng chim ưng thì hiếm như sao buổi sớm.
Ta kéo cổ áo choàng che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo, ngoảnh đầu nhìn chằm chằm những kẻ huyết nhục mơ hồ trên đất, khóe môi cong lên, nở nụ cười chế giễu.
Sau khi hồi phủ, ta cố ý đi ngang qua nơi ở của Mạnh Ngu Ninh.
Chỉ thấy nàng ta đang đi đi lại lại trong phòng, tự lẩm bẩm: “Vận khí của nữ chính quá mạnh, luôn áp chế ta! Úc Tẫn bị nàng ta mê hoặc không lối thoát rồi, ta không thể hạ thủ!”
“Ta không muốn nhìn thấy những thứ trong đầu nàng ta nữa, ngươi biết vừa rồi nàng ta mới làm gì không? Giết người đấy! Ta không muốn nhìn! Ngươi đổi cho ta một cách tiếp cận khác đi.”
“Ta muốn một cách nhanh hơn, dù có tác dụng phụ cũng không sao!”
Tốt lắm. Nữ nhân này cả trong lẫn ngoài đều là bí ẩn.
9.
Một tháng sau, đại hội đua ngựa được tổ chức.
Mạnh Ngu Ninh khoác lên mình bộ y phục cưỡi ngựa kiểu Hồ mới may, thong thả đi ngang qua sân của ta, rồi dừng lại.
Nàng ta bất ngờ hành lễ với ta, hỏi: “Thái hậu mời ta đến tham dự đại hội đua ngựa. Nghe nói ngươi không đi?”
Ta nhấp một ngụm trà, không trả lời.
Nàng ta cười tươi, đột nhiên nói một câu: “Bởi vì là thiếp sao?”
Ta bật cười thành tiếng.
Thật là không biết xấu hổ!
Đúng lúc này, Úc Tẫn đến tìm ta, thấy Mạnh Ngu Ninh chặn ngang cửa, liền nhíu mày.
Mạnh Ngu Ninh nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, lập tức đổi sang bộ dạng nhu nhược như một chú thỏ trắng, e lệ hành lễ.
Ta uống cạn chén trà trong tay, thật sự không hiểu nổi tại sao Mạnh Ngu Ninh lại luôn bám theo Úc Tẫn như vậy, chẳng lẽ mẫu gia của nàng ta không sắp xếp cho nàng ta làm việc gì khác hay sao?
“Bây giờ độ hảo cảm của Úc Tẫn đối với ta là bao nhiêu? Hắn có thích bộ trang phục này của ta không?”
Ngón tay ta chợt khựng lại, nheo mắt, lại nghe thấy giọng nói của Mạnh Ngu Ninh.
Hơn nữa, lại là lúc ta nàng không hề mở miệng nói chuyện.
Ta ngẫm nghĩ lại từng chữ, độ hảo cảm…
Úc Tẫn đã đến dự hội, Mạnh Ngu Ninh cũng theo chân hắn.
Đến tối, Tiêu Mặc về trước.
Hắn ta bẩm báo sơ lược với ta về những chuyện diễn ra trong trường đua hôm nay, nhưng thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn ta vài lần.
Ta cau mày: “Ngươi còn điều gì muốn nói?”
Tiêu Mặc ấp úng định mở lời, thì ngoài cửa sổ có một mật thám đáp xuống, đưa cho ta một phong mật thư qua khe cửa.
Ta mở ra xem, rồi quay sang nhìn Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc lướt qua nội dung trong mật thư, càng cúi đầu thấp hơn.
Thảo nào Tiêu Mặc không dám nói.
Ta nhìn hắn ta, đáy mắt u ám, sâu hun hút không thấy đáy.
Tiêu Mặc vén áo quỳ xuống, thành khẩn bẩm báo: “Nhiếp chính vương và Đại Y quan của Thượng y giám sau khi đua ngựa xong thì chuẩn bị rời khỏi trường đua. Nhưng cô nương đó đột nhiên chặn đường Nhiếp chính vương, Tiêu Mặc đứng khá xa nên không nghe rõ nàng họ nói gì. Sắc mặt Nhiếp chính vương không được tốt, Tiêu Mặc định tiến đến thì…”
“Sao đó thì sao?”
“Sao đó… chưa kịp đi đến nơi thì thấy cô nương đó ôm chầm lấy Nhiếp chính vương, chủ động hôn…”
Trong mật thư có ghi, tất cả chúng thần có mặt tại đó đều chứng kiến cảnh này, đều khen Nhiếp chính vương và Vương phi là trời sinh một cặp, tình cảm vô cùng khăng khít. Thái hậu nhìn thấy cũng rất hài lòng.
“Rắc” một tiếng, chén ngọc trong lòng bàn tay ta vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, hóa thành tro bụi.
10.
Đêm đó, bên trong hồng trướng.
Từng lớp y phục của ta bị Úc Tẫn buông khỏi người, để lộ tấm lưng trần, trên lưng họa văn Loan Phượng đỏ như máu in trên da thịt trắng nõn càng thêm chói mắt.
“Sở Sở, còn đau không?”
“Không đau.”
“Vậy là càng ngày càng tốt rồi.”
“Ừm.”
Ngón tay thoa thuốc của Úc Tẫn khẽ khựng lại, nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hồi lâu không thấy phản ứng gì, lạnh nhạt hỏi: “Bôi thuốc xong rồi à? Vậy ta đi ngủ đây.”
Dứt lời, ta liền mặc nguyên y phục mà nằm, cố nhịn xuống cơn đau nhức rát bỏng ở sau lưng, quay lưng về phía Úc Tẫn, không để hắn nhìn ra được chút khác thường nào.
Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn vòng qua ôm ta vào lòng, bất đắc dĩ nói: “Vi phu không phải kẻ ngốc, sao có thể để nàng ta tùy ý đụng vào được?”
“Chàng không cần nói những lời này với ta.”
Úc Tẫn hỏi: “Vậy bây giờ lưng nàng còn đau không?”
“Đau.”
Úc Tẫn cười khẽ một tiếng, lật ta lại trên giường, mở bình sứ, tiếp tục bôi thuốc.
Bôi thuốc xong, Úc Tẫn vặn chặt nắp bình sứ lại rồi đặt sang một bên. Ánh nến sáng rực in trên khuôn mặt ta, càng làm tăng thêm vài phần yêu dị.
Ta giật tung hồng trướng, đè hắn xuống…
11.
Việc ta không dự các cuộc đua ngựa là chuyện mà tất cả các vương công quý tộc điều biết.
Bởi vì từ rất lâu trước đây, ta đã không thể cưỡi ngựa được nữa.
Năm mười bốn tuổi, ta và Úc Tẫn bị kẻ gian hãm hại, mắc kẹt tại núi Khung Đỉnh.
Úc Tẫn bị thương nặng bất tỉnh, trong tay chúng ta lại không có binh khí, đành phải ẩn núp trong một sơn động thấp bé.
Kết quả đêm đó lại đúng vào đêm trăng tròn, bầy sói tung hoành.
Mùi máu tanh đã thu hút bầy sói.
Những đôi mắt xanh lục nhe nanh đăm đăm nhìn về phía chúng ta.
Đói khát, tàn bạo và hung dữ.
Ta vì bảo vệ Úc Tẫn mà lao vào, che chở hắn ở dưới thân mình, mặc cho móng vuốt sắc nhọn của bầy sói xé rách y phục, đâm thủng da thịt, cắn nát cơ thể ta.
Cơn đau đớn như ngàn mũi tên xuyên thấu khiến mặt mày ta tái mét, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, mọi thứ xung quanh đều bị ta cào cấu tan nát.
Khi Úc Tẫn tỉnh dậy, ta như một pho tượng máu tan nát, xương trắng hiện rõ sau lớp da lưng, ngã gục trên người hắn.
Sau đó, mạng sống của ta được bảo toàn, nhưng trên tấm lưng vốn mịn màng giờ đây hằn lên một mảng sẹo dài ghê rợn.
Hàng năm, cứ vào đêm trăng tròn, vết thương ấy lại đau nhức khôn cùng.
Úc Tẫn đã tự tay xăm hình Loan Phượng lên lưng ta để che đi vết xịu, lại dốc hết sức tìm kiếm một loại thuốc giảm đau hiệu quả.
Và giờ đây, vị thần y đó đã được hắn mời vào cung, giữ chức Đại y quan của Thượng y giám.
Thế nhưng tính tình vị thần y này rất quái lạ, hằng năm đều bắt Nhiếp chính vương tài ba vô song tỷ thí cưỡi ngựa với mình.
Nếu không, sẽ không đưa thuốc.
Vì thế, dù Nhiếp chính quyền khuynh triều dã, bận trăm công nghìn việc, nhưng năm nào tới ngày hội đua ngựa, hắn vẫn sẽ đến đúng hẹn, chỉ để xin cho ta một lọ thuốc giảm đau.
12.1
Chuyện của Mạnh Ngu Ninh, Úc Tẫn không để ta ra mặt. Hắn nói nếu đến chuyện nhỏ này mà hắn cũng xử lý không xong, thì ta nên thay phu quân khác đi.
Đúng vậy, nếu ta đích thân ra tay chẳng phải là nể mặt nàng ta quá sao? Ta sẽ không cho nàng ta cơ hội đến gần ta để nói chuyện.
Úc Tẫn kể rằng hôm ấy ở trường đua, Mạnh Ngu Ninh đã nói với hắn rát nhiều lời kỳ quái.
Rằng nàng ta muốn cứu rỗi hắn, muốn bên cạnh hắn, muốn cùng hắn thống lĩnh thiên hạ.
Ta cười đến nỗi nước mắt chảy ra.
Nàng ta nói cứu rỗi ai chứ?
Nhiếp chính vương một khi nổi giận thì trăm vạn xác chết chất chồng, máu chảy thành sông, thiên hạ có mấy ai chịu nổi?
Ta bảo Úc Tẫn truyền lời cho Tiểu Hoàng đế, ban thưởng thật nhiều cho Mạnh Ngu Ninh.
Liên tục nhiều ngày, những phần thưởng giá trị liên tục được chuyển đến phủ của Mạnh Ngu Ninh.
Úc Tẫn cầm trâm cài tóc bằng ngọc muốn cài lên tóc ta, thử mấy lần không thành, hắn liền vứt trâm cài đi, dùng tay vuốt ve mái tóc của ta.
“Sở Sở, nàng chơi đủ chưa?”
Ta chớp chớp mắt, cười tươi như hoa: “Chưa.”
Sau khi nhận được vô số phần thưởng hậu hĩnh, cuối cùng Mạnh Ngu Ninh cũng trở nên kiêu ngạo, để lộ ra một sơ hở chí mạng.
Nàng ta dám chủ trương bãi bỏ “Quân quyền thần thụ”.
Để củng cố quyền lực, quân chủ thường tự xưng là “Thụ mệnh vu thiên ” để cai trị thế nhân.
Nhưng nàng ta lại nói: Là thần dân chỉ có thể tuân theo chỉ thị của quân chủ, không được phản kháng, điều này là không đúng.
Truyền rằng quân thần phải đồng tâm, lòng dân gắn kết thành một.
Những lời lẽ này được người ta truyền bá vào triều đình.
Không ngờ trong triều lại có người tin theo và ca tụng, bọn họ thậm chí còn âm thầm truyền bá ra dân gian.
Tin tức truyền đi rất nhanh, kết quả là khiến bách tính vô cùng hoang mang, lo sợ.
Đây là lời lẽ gì vậy? Ta nghe mà có cảm giác như đang xúi giục thiên hạ tạo phản vậy.
Nhưng bọn họ không muốn làm phản đâu, chỉ muốn ở nhà cày ruộng, kiếm miếng cơm no bụng, rồi truyền tông nối dõi, đó mới là mục tiêu lớn nhất của bọn họ. Chỉ khi nào lâm vào đường cùng, người ta mới liều lĩnh mà thôi.
Khi lời lẽ này truyền đến tai ta, ta nghiêng đầu tựa lên nắm tay: “Tân triều mới thành lập, lòng người bất ổn.”
Chỉ một câu nói của ta, Nhiếp chính vương đã lập tức cho người lục soát hết phủ đệ của các đại thần.
Giết suốt ba ngày mới giết sạch.
Thiên hạ từ đó mới hiểu ra, nếu Mạnh Ngu Ninh cứ tiếp tục làm loạn, thì tất cả những người có liên quan đều sẽ gặp tai họa, chẳng phải bây giờ báo ứng đã đến rồi sao?
Rút ra bài học từ đau thương, con người mới biết kính sợ quyền uy.
Dư luận thay đổi đến chóng mặt, Mạnh Ngu Ninh trước đó được mọi người yêu mến từ trên mây rơi xuống vực thẳm, bị hàng vạn người phỉ nhổ.
Chỉ sợ những người dính dáng tới nàng ta, cũng sẽ chịu tội tru di tam tộc.
Nhà nhà đều làm một hình con bù nhìn ghi tên Mạnh Ngu Ninh, thường ngày dùng lá rau úa để đánh nó.
Ngay cả những con chó hoang khi nhìn thấy Mạnh Ngu Ninh cũng cắn vài cái.
Nói cho cùng, ta còn phải cảm ơn Mạnh Ngu Ninh.
Nếu không có nàng ta, sao ta có thể bắt được những kẻ phản thần loạn đảng đang ẩn nấp ở những ngóc ngách kia chứ?
Nàng ta chịu không nổi sự chỉ trích của thiên hạ, đành phải khóc lóc vào cung tìm Thái hậu nương nương cầu cứu.
Mật thám báo về, Mạnh Ngu Ninh đáng thương vô cùng, khóc lóc với Thái hậu nương nương: “Nếu muốn thần thiếp phải xin lỗi, chi bằng để thần thiếp chết đi! Hơn nữa, thần thiếp không hề có ý xúi giục thiên hạ làm phản, thần thiếp chỉ muốn dân chúng thấy Nhiếp chính vương rất gần gũi, để họ dễ quy phục hơn thôi. Tất cả là do Diệp Phù Dao tự ý suy diễn, nói gì mà mưu phản tạo phản… Thần thiếp là chính thê, nàng ta lấy tư cách gì để dẫm đạp lên thần thiếp chứ!”
Có lẽ câu nói này đã chạm vào nỗi đau của Thái hậu, khi còn là Hoàng hậu, bà ta đã phải chịu đựng không ít sự quậy phá của các phi tần.
Quả nhiên chưa đầy một nén nhang, trong cung đã có người đến tuyên chỉ ta vào cung.
Ta viện cớ ốm không đi, đuổi thái giám đi mất, ai ngờ Thái hậu lại đích thân đến.
Ta hành lễ, Thái hậu nắm lấy tay ta, lớp giáp vàng lạnh lẽo trên tay bà ta hằn vào da thịt ta, đau nhói.
“Du Ninh biết sai rồi.”
Ta nhìn vào đôi mắt đẹp có ý cười của Thái hậu: “Lời của Phù Dao không có giá trị.”
Thái hậu cười nói: “Phù Dao à, Nhiếp chính vương nghe lời ngươi nhất, ta sẽ ra lệnh cho Du Ninh trao trả đại quyền cho ngươi, chuyện này coi như thôi đi.”
Bà ta thâm ý vỗ nhẹ mu bàn tay ta rồi bãi giá hồi cung.
Còn Mạnh Ngu Ninh thì bị Thái hậu hạ chỉ cho quỳ trước cửa, đến khi được a hoàn dìu về, nàng ta đã không đi nổi nữa.
Thái hậu đã nói đến mức đó, xem như Mạnh Ngu Ninh đã giữ được mạng sống.
Để cứu vãn danh tiếng của mình, Mạnh Ngu Ninh đã kéo “Tiên nhân trong mơ” của nàng ta ra làm vật thế mạng, nói rằng là Tiên nhân trong mơ dạy nàng ta như vậy, không phải ý của nàng ta.
Trò hề này của nàng ta đã khép lại bằng việc phụ thân Mạnh Thừa tướng của nàng ta cúi đầu lạy ta ba lạy.
Nhưng ông ta không phải vì Mạnh Ngu Ninh, mà là vì chính bản thân mình.
Mạnh Thừa tướng vốn là một thư sinh nghèo hèn, sau khi đỗ đạt cao, bước chân vào quan trường, từng bước một gian nan mới leo lên được vị trí cao.
Nhưng những lời nhảm nhí của Mạnh Ngu Ninh mang đầy tính mưu phản đại nghịch bất đạo, đã động đến lợi ích cốt lõi của các gia tộc quyền quý do phủ Cửu Vương Diệp gia đứng đầu.
Cho dù hiện tại Mạnh gia là Thừa tướng cao quý, nhưng đối với những gia tộc vương quyền có cơ nghiệp trăm năm thì chẳng khác nào kiến hôi, nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Nếu ông ta không mau quỳ xuống tạ tội, thì ngày mai Mạnh gia sẽ bị các quý tộc vương quyền nhổ tận gốc, ngay cả tổ tiên cũng bị đào lên.
Còn nhi nữ bảo bối của ông ta, e là chết một trăm lần cũng không đủ.
Ta nghĩ lần này, Mạnh Ngu Ninh ngây thơ kia có lẽ đã hiểu cách sống cho tử tế rồi nhỉ?