Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ngàn lần vì em (full) Chương 2: Ngàn lần vì em

Chương 2: Ngàn lần vì em

10:39 chiều – 08/05/2024

4.

Một ngày đã trôi qua.

Tôi chờ rồi lại chờ, nhưng Thiên Thiên ấy thế mà không đốt tiền cho tôi.

Tại sao cô ấy lại không đáng tin như vậy!

Không lẽ cô ấy nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ, không phải chứ?

Trên người tôi không còn sót lại vật gì có thể bán nữa.

Mấy tên đàn ông đẹp trai lại nhìn tôi và dần trở nên mất kiên nhẫn.

Vừa vặn, có một tên quỷ nam tiến tới, dừng lại trước mặt chúng tôi một lúc, nâng cằm về phía anh chàng giấy đẹp trai:

“Người đẹp, cô có bán anh chàng này không?

“Tôi…”

Tôi nhanh chóng liếc nhìn cậu ta , nhưng ấy vậy mà cậu ta lại đỏ mặt.

Tôi quay đầu lại nhìn, tên nam quỷ này thoạt nhìn dáng vẻ thực không tồi, một người đàn ông cao lớn.

“Cậu thấy sao…”

“Chị ơi, em thực sự chỉ muốn no bụng, đi theo hắn…”. Cậu nhìn trộm tên quỷ nam rồi thì thầm, “Cũng tạm ổn”.

Vì vậy, chúng tôi vui vẻ thành giao.

Nam quỷ này ra tay còn rất phóng khoáng. Khi tôi nhận được tiền, ngay lập tức quay đi hối lộ Hắc vô thường.

Lần này tôi có rất nhiều tiền. Lần này tôi trực tiếp tiêu số tiền lớn và đến giấc mộng ngay vào ban ngày.

Thiên Thiên thật không đáng tin cậy, vì vậy tốt hơn là nên tìm Sở Phóng.

Sở Phóng, Thiên Thiên, tôi, ba người đều là bạn bè nối khố.

Thiên Thiên đã thầm mến Sở Phóng từ lâu. Khi tôi lớn lên, tôi đã tuân thủ nguyên tắc mà trọn vẹn trách nhiệm của người bạn thân, giữ khoảng cách với Sở Phóng.

Trước khi c.h.ế.t, hơn một năm nay tôi chưa hề gặp lại Sở Phóng.

Khi gặp lại đã đòi tiền, không biết có bị mắng đến thê thảm hay không.

5.

Tôi có hơi chút bất an mà lén lút tiến đến.

Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh lờ mờ, cửa phòng đóng chặt, rèm cửa kéo chặt, và thỉnh thoảng chỉ có một vài tia lửa nhỏ bị dập tắt.

Khuôn mặt Sở Phóng ẩn hiện trong làn khói mờ ảo, tôi không thể nhìn rõ ràng hình dạng anh ấy.

Hừm? Còn học được trò hút thuốc nữa.

Tôi đến gần, giật lấy điếu thuốc bằng hai ngón tay, và dập tắt nó.

Sở Phóng nhìn thấy vậy, đơn giản chỉ cho là điếu thuốc đột nhiên dập tắt. Anh ấy không quan tâm, cầm lấy bật lửa, tiếp tục nhóm điếu thuốc lá.

Ánh lửa chập chờn chiếu sáng khuôn mặt của Sở Phóng. Làn da anh ấy tái nhợt, đôi mắt xanh đen, má hóp lại, làm cho gương mặt vốn sắc nét lại càng thêm rõ ràng.

Tôi không khỏi cảm thấy chua chát.

Tôi lại dập tắt điếu thuốc.

Sở Phóng không tiếp tục bật lửa nữa, mà nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay trong một thời gian khá lâu, ngón tay run nhè nhẹ.

“Nguyệt Nguyệt ?”

Như là đã lâu không mở miệng nói chuyện, giọng anh quá mức khàn khàn :

“Cũng đã học được hút thuốc rồi, làm cho căn phòng tối thui vậy làm gì? Có phải tiếp theo anh sẽ ngước lên trời rồi rơi nước mắt không?”

Cơ thể Sở Phóng cứng đờ, đồng tử mở to, điếu thuốc kẹp trên ngón tay rơi xuống không phát ra tiếng động.

Sau một lúc lâu, anh ta mới tìm lại giọng nói khô khốc của mình:

“Em chưa c.h.ế.t sao?”

“C.h.ế.t rồi, nhưng bọn các anh lại không đốt tiền cho em, em sắp c.h.ế.t vì tức đây ”

“Nguyệt Nguyệt, anh…”

Sở Phóng cố gắng tìm vị trí của tôi, nhưng anh lại không thể thấy tôi được, chỉ có thể chăm chú nhìn vào một khoảng hư không, tới khi đôi mắt phiếm hồng .

“Sở Phóng, đừng như vậy, em vẫn ổn, chẳng bao lâu nữa em sẽ tái sinh thôi”

Anh nhìn vào một mảnh hư không, rồi cất giọng khàn khàn:

“Anh rất nhớ em.”

Tôi ngơ ngác hai giây :”Nhớ em để làm gì, sau khi tái sinh, em cũng sẽ không nhớ nổi anh nữa. Vả lại, Thiên Thiên vẫn còn sống, anh hãy chăm sóc cô ấy.”

Khi nói đến Thiên Thiên, biểu cảm của Sở Phóng có một chút mất tự nhiên.

“Em…đã tìm Thiên Thiên rồi?”

“Em đã báo tin cho cô ấy trong giấc mộng, nhưng cô ấy thật không đáng tin, em nói cô ấy đốt tiền, cô ấy lại tưởng rằng bản thân đang mơ, đến giờ vẫn chưa đốt tiền cho em”

“Ồ…”

Sở Phóng dời ánh mắt, vô thức mà bẻ khớp ngón tay, mỗi khi anh ấy căng thẳng đều làm như vậy.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, lần sau em đừng tìm cô ấy nữa. Thiên Thiên sợ ma, em có thể làm cô ấy hoảng sợ, sau này hãy tìm anh, anh sẽ đốt tiền cho em.”

“Nói cũng phải ”. Tôi nhìn vào linh hồn của mình đang dần biến mất, không có thời gian để suy nghĩ, vội vã nhắc nhở, “Vậy em đi đây, anh đừng quên đốt tiền nhé, càng sớm càng tốt.”

Sở Phóng lộ biểu cảm hoảng sợ, hướng về tôi nói một cách vội vã :”Nguyệt Nguyệt, còn có…”

Nhưng trước khi kịp nghe hết câu, tôi đã quay trở lại Địa Phủ.

6.

Hiệu suất làm việc của Sở Phóng đúng là cao hơn cả Thiên Thiên.

Nguyên một ngày, hàng hóa và tiền bạc trong tài khoản của tôi không ngừng tăng lên.

Cuối cùng, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đưa theo chín anh chàng đẹp trai, tôi chuyển tới một căn biệt thự sang trọng.

Thật trùng hợp, hàng xóm của tôi ấy vậy lại là tên Quỷ nam cao to hào phóng trước đó.

Khi tôi đang chuyển nhà, vừa lúc hai người họ vừa về, tôi nhếch mày lên tiếng hỏi cậu bé đẹp trai :”Có cần chị chuộc cậu về lại không?”

“Không cần, ở đây em cũng ổn lắm, cảm ơn chị.” Cậu bé đẹp trai đỏ mặt, mím chặt môi không dám nhìn tôi.

Tôi gật đầu, coi như là tạm thời yên tâm.

Cuối cùng cũng không cần lo lắng việc ăn mặc nữa, bước vào hàng ngũ thượng lưu, tôi ngược lại cảm giác không quá yên tâm. Sau vài lần suy ngẫm, tôi vẫn quyết định ra ngoài.

Đến một con hẻm gần trạm dịch.

Thật là, bà cụ vẫn co ro bên góc tường, bộ quần áo trên người rách rưới, không còn có thể nhận ra màu sắc ban đầu, đôi tay run run nắm chặt chiếc màn thầu .

Trong Địa Phủ này, không ít người như bà cụ này, người già không có ăn, phải đi ăn mày, hay ngủ lang trên đường. Khắp nơi đều có thể thấy.

Thời gian tái sinh được tính dựa trên công đức của kiếp trước, tôi đã giúp đỡ nhiều người bằng tài sản mà ba mẹ tôi để lại. Thời gian tái sinh ấy vậy cũng chỉ còn vài năm nữa.

Hầu hết những người trẻ đều có người thân lo lắng. Nhưng hầu hết người già, mấy năm sau khi qua đời, đã bị người thân trên dương thế quên lãng.

Không ai thắp hương cho họ, họ lại cũng không có tiền hối lộ Hắc Bạch vô thường để vào mộng người thân mà báo tin, họ lại già yếu, không thể làm bất cứ gì.

Ở Địa Phủ rồi, họ không thể c.h.ế.t thêm lần nữa, chỉ có thể chịu đói chịu khát qua ngày.

Nói chung, điều này cũng không liên quan gì tới tôi.

Chỉ là vài ngày trước đây, khi tôi đang ở cùng mấy anh chàng đẹp trai. Bà cụ đi lại từng bước khó khăn bước tới cạnh tôi.

Run run lấy ra từ trong ngực, nắm chặt một mảnh vải, từng lớp từng lớp mở ra, bên trong có một chiếc màn thầu khô khốc, bà cố gắng mở ra, run run đưa cho tôi.

Tôi lắc đầu, bà lại đưa về phía tôi, âm thanh già cỗi vang lên:” Ăn đi con gái, nếu cháu bà còn sống, chắc cũng đã lớn như vậy.”

Cuối cùng, tôi vẫn không thể từ chối lòng tốt mà ăn chiếc màn thầu đó.

Sau đó, bà thường xuyên ngồi cạnh tôi trò chuyện.

Giờ đây, khi cuối cùng tôi đã có một ít tiền trong tay, ít nhất tôi có thể giúp đỡ bà bà một chút trong khả năng của mình.

Tôi dùng lời nói khéo léo thuyết phục suốt nửa giờ, cuối cùng cũng thuyết phục được bà cụ về nhà sống cùng tôi.

Trong nhà, mấy anh chàng kia không phải làm gì, đưa bà cụ về xem ra cũng thuận tiện để họ chăm sóc.

7.

Vài ngày sau, Sở Phóng đều vừa vặn mỗi ngày đều đốt tiền cho tôi.

Tôi có tới chín chàng hầu, nên rảnh rỗi mà chìm vào suy tư.

Càng nghĩ tới phản ứng của Sở Phóng ngày hôm đó, càng nghĩ tôi lại càng thấy không ổn.

Anh ấy nói Thiên Thiên sợ tôi, bảo tôi đừng tới tìm cô ấy.

Nhưng trong giấc mộng ngày đó, biểu cảm của Thiên Thiên hoàn toàn không phải là sợ hãi.

Hơn nữa, cô ấy không sợ ai cả, không lẽ Thiên Thiên t.ự t.ử, hay cô ấy bị thương vì tôi chăng. Lẽ nào Sở Phóng không muốn tôi lo lắng cho cô ấy?

Ngày đó trong mộng, tôi cũng không quá để ý tới tình trạng của cô ấy.

Càng nghĩ càng lo lắng.

Cuối cùng, tôi không thể ngồi yên, mà chạy đi hối lộ Hắc vô thường.

Hắc vô thường đang nhắm mắt dưỡng thần, lười biếng nhấc mí mắt nhìn tôi, lộ ra biểu tình :”Lại là cô à?”

“Lại lên trên đó sao?”

“Phải, là việc gấp.” Tôi lén đưa cho hắn ta vài tờ tiền lớn.

Hắc vô thường không đổi sắc mặt mà nhận lấy :”Ít chạy bớt đi vài lần, cẩn thận cô lại không trở lại được đâu.”

Hắc vô thường nhẹ nhàng vung tay, tôi ngay lập tức biến mất trước mắt anh ta.

Một giây sau, tôi xuất hiện trước cửa nhà mình.

Tôi choáng váng.

Làm sao lại là nhà tôi, phải không anh ta nhầm địa chỉ rồi?

Nghĩ về việc từng chung sống với Nghiêm Vũ trong căn nhà này, tôi cảm thấy thật là xúi quẩy.

Đang suy nghĩ có nên tới nhà Thiên Thiên tìm cô ấy hay không, thì tôi nghe tiếng cười của phụ nữ trong nhà, nghe rất giống tiếng cười của Thiên Thiên.

Liếc nhìn chăm chú vào cánh cửa, tôi chậm chạp bước vào.

Là tôi nghe nhầm chăng?

Nhưng dù sao thì cũng cần phải nhìn cho rõ.

Tôi hít một hơi thật sâu, bước vào.

Các món đồ trong nhà đều do chính tay tôi chọn, đều là phong cách mà tôi thích, trên tường vẫn còn treo ảnh cưới của hai chúng tôi.

Mọi thứ trong căn phòng này, không hề thay đổi gì như khi tôi còn sống.

Tiếng nói quen thuộc từ trong phòng ngủ truyền ra.

Tôi gần như c.h.ế.t lặng mà bước tới.

Nguyên lai , không có gì đáng ngạc nhiên .

Trên chiếc giường mà bao đêm chúng tôi đã cùng nhau ngủ trên ấy, Thiên Thiên đang ôm cổ Nghiêm Vũ, ngồi trên đùi anh ta, tóc quăn gợn sóng, ăn mặc gợi cảm, nụ cười ngọt ngào như thường lệ.

Trên tủ đầu giường, vẫn còn đặt ảnh khi còn sống của tôi.

Trong cái không khí nóng bỏng ấy, trái tim tôi dần như tan biến.

Tiếng nói của hai người luẩn quẩn bên tai tôi:

“Chúng ta đã ngủ cùng nhau trong đêm Tân hôn trên chiếc giường này, có muốn trải nghiệm không?”

“Được, không phải tất cả đàn ông đều thích vây quanh Cố Minh Nguyệt sao? Lần này, đổi lại chính là em cướp đi người đàn ông của cô ta.