1.
“Bạn có mười người đàn ông đã được giao tới trạm dịch. Vui lòng nhận hàng trước 22:00”
Năm phút sau, tôi liền xuất hiện tại trạm dịch của Địa phủ, và nhìn thấy mười tên đàn ông có màu sắc khác nhau.
Tôi liền tức đến nghiến răng.
Thẩm Thiên Thiên, ngược lại cô ấy không đốt biệt thự, đốt tiền cho tôi. Lại đi đốt mấy tên đàn ông có ích gì? Có phải cô ấy thực sự muốn tôi mở một tiệm bánh bao giấy không?
Tôi đã ở Địa phủ hơn hai tháng rồi.
Nơi đây tấc đất tấc vàng. Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, vì vậy bản thân lại chỉ có thể hy vọng vào người bạn thân Thẩm Thiên Thiên có thể đốt cho tôi ít tiền giấy.
Không nghĩ tới cô ấy trước sau vẫn ngốc nghếch như vậy.
Thiên Thiên có thể đốt thứ gì đó cũng được, nhưng tới cuối cùng lại không chịu đốt tiền cho tôi.
Cái nhà rách mà tôi mua dưới Địa phủ này làm sao nhét đủ nhiều người như vậy.
Tôi không có cách nào khác ngoài việc đưa mười tên đẹp trai này ngồi xổm ở ngoài trạm dịch mà uống gió sương Tây Bắc.
Tới cuối ngày, bụng tôi liên tục réo “Ùng ục”.
Một tên nhịn không được, ấy vậy mà khóc đến mơ hồ.
“Chị gái à, mẹ em nói đi ra ngoài sẽ được ăn no uống say, không cần phải chịu đói, nếu thực chị nuôi em không nổi, chi bằng thì chị đem em đốt đi.”
A, cái này. Khi người giấy được đốt xuống Địa phủ, hắn cũng được coi là có máu thịt. Tuy rằng thấp kém, nhưng mà tôi lại không thể nào đốt hắn được.
Vạn bất đắc dĩ, tôi đành phải bán chiếc điện thoại còn sót trên người, hối lộ Hắc vô thường, cho tôi vào giấc mộng của Thiên Thiên.
2.
Vào lúc canh hai, tôi đúng giờ mà xuất hiện trong giấc mộng của Thiên Thiên.
Giấc mộng của cô ấy thật kỳ quái, bọn tôi đang ở trong một sa mạc rộng lớn, cát đá bỏng rát, và mặt trời như thiêu đốt khiến tôi choáng váng, không thể nào mở mắt ra.
Tôi, Thiên Thiên, cùng Nghiêm Vũ, ba người.
Mỗi người cầm trong tay một cái xẻng.
Tôi nhìn chằm chằm Nghiêm Vũ hai giây, sau tôi lảo đảo mở mắt, liền kéo vội Thiên Thiên qua một bên, bất chấp chưa kịp chào hỏi mà vào thẳng chủ đề.
Dẫu sao thì, tất cả tiền trên người của tôi cũng chỉ đủ cho một cuộc trò chuyện dài năm phút mà thôi.
“Thiên Thiên, cậu vậy mà chỉ biết làm mọi thứ trở thành đống hỗn độn. Ngược lại, hãy mau đốt cho mình tiền, cả biệt thự nữa. Mình còn đang phải lang thang đầu đường xó chợ đây.”
Thiên Thiên chợt mở to hai mắt :”Nguyệt Nguyệt.. Là…Là cậu sao?”
“Là mình là mình, giờ mình không có nhiều thời gian đâu, nhớ rõ phải đốt thêm ít tiền nha. Còn có, Nghiêm Vũ anh ấy…”
Tôi quay đầu, nhìn về phía Nghiêm Vũ vừa đứng, lại phát hiện nơi đó đã không còn bóng dáng ai.
Tôi lại quay trở về, nhìn vào đôi mắt đang mở to đầy vẻ vô tội của Thiên Thiên.
“Cậu… nhớ rõ chăm sóc chính mình, ăn đủ ba bữa một ngày. Mình đi trước. Đừng quên đốt tiền nha.”
Vừa dứt lời, cơ thể tôi tan biến theo gió hóa thành cát bay đi.
“Nguyệt Nguyệt, có rảnh tới thăm Sở Phóng, nhất định mình sẽ đốt cho cậu thật nhiều thật nhiều tiền”!
Thanh âm của Thiên Thiên phiêu tán trong không trung, lập tức tôi lại xuất hiện ở Địa Phủ.
Mười anh chàng đẹp trai lại đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm tôi, tôi liền lúng túng chạm tay vào mũi mà hứa :”Ngày mai, ngày mai tôi nhất định cho các anh ăn uống no say”.
3.
Đêm, Mười tên nam nhân đẹp trai cuộn tròn một cách đáng thương trên băng ghế công viên, phủ trên người bằng mấy tờ báo trông thật thảm hại.
Tôi ngồi một mình bên cạnh bồn hoa và nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm.
Không có một ngôi sao nào trong Địa phủ này.
Nhưng khi còn sống, xem ra tôi lại thích ngắm nhìn những vì sao nhất.
Chính vì lý do này, mà Nghiêm Vũ đã thường xuyên mang tôi đi Tây Tạng ngắm sao.
Mặt hồ tinh khiết phản chiếu một bầu trời sao lớn, đó là giấc mơ gần nhất của tôi.
Sau chuyến công tác, tôi đã gặp Nghiêm Vũ.
Anh ấy có vẻ ngoài hiền lành, anh thích mặc áo sơ mi trắng, nói chuyện lịch sự, như một mảnh ngọc bích ấm áp. Và cái cách anh ấy yêu tôi cũng âm thầm như một dòng suối mài mòn tim tôi. Mặc dù đơn giản, nhưng thực không thể không khiến tôi không động lòng.
Ví dụ, trong buổi hẹn hò đầu tiên, tôi đã không hề chạm đũa vào đĩa cá chua ngọt đó. Sau hai năm yêu nhau rồi kết hôn, ấy thế mà không hề có một đĩa cá nào trên bàn ăn nữa.
Lại như, tay chân tôi lạnh quanh năm suốt tháng. Mỗi ngày trôi qua, như thường đều có một tách trà gừng ấm được đặt trên bàn, chưa bao giờ quên.
Lại như, hình nền điện thoại và máy tính của tôi đều để một bầu trời sao. Anh đưa tôi tới hồ Nam và cầu hôn dưới sự chứng kiến của hàng vạn ngôi sao trên bầu trời.
Anh ấy là một người đàn ông trẻ trung, đẹp trai và dịu dàng. Điều đó mang đến cho tôi tình yêu trọn vẹn và giấc mơ ngọt ngào nhất mà các cô gái đều mong muốn.
Nhưng, cũng chính anh ấy, cũng là người nhân lúc tôi không phòng bị, mà đem tôi đẩy tới c.h.ế.t.
Nghiêm Vũ anh ấy thích du lịch. Tôi cùng anh đã cùng nhau ngắm nhìn vô số cảnh đẹp. Tới cuối cùng, tại một nơi không ai chứng kiến, tôi bị anh đẩy xuống đáy vực sâu.
Tôi vẫn nhớ rõ ràng một màn kia, anh đứng bên vách núi, từ trên cao nhìn xuống dưới, nhìn tôi ngã xuống, khuôn mặt lạnh tanh, lại không hề có một tia ấm áp như thường lệ.
Vẻ mặt ấy giống như vẻ mặt của người nhân danh thần linh có quyền định đoạt sinh tử nhân loại.
Việc g.i.ế.t vợ và gian lận bảo hiểm không mới, nhưng Nghiêm Vũ anh ta đã cải trang tốt tới mức tôi chưa bao giờ hồ nghi.
Tôi đã từng nghĩ tới việc sẽ nói với Thiên Thiên và mong cô ấy đòi lại công lý cho tôi.
Nhưng khi lời nói tới bên miệng, nhìn vào đôi mắt sạch sẽ và trong sáng của Thiên Thiên, tôi chỉ đành nuốt lại lời định nói.
Thiên Thiên khác với tôi. Cô ấy đơn giản, lại ngây thơ. Cô ấy luôn có một cuộc sống an toàn và suôn sẻ. Rắc rối lớn nhất họa chăng chỉ là hôm nay cô ấy đã tăng vài cân.
Nghiêm Vũ trước nay làm việc đều kín kẽ, không có sơ hở.
Mà tôi, c.h.ế.t là hết, cần gì phải làm cho cô ấy thêm phiền muộn.
Dù sao thì, Nghiêm Vũ tay đã nhuộm đầy m.á.u tươi, anh ta không thể trốn khỏi Địa Ngục, cũng chẳng thể thoát khỏi luân hồi.
Nhưng dù sao, muộn vài năm rồi cũng tan thành sương khói mà thôi.