Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Sau khi trọng sinh ta trả thù phu quân Chương 4: Sau khi trọng sinh ta trả thù phu quân

Chương 4: Sau khi trọng sinh ta trả thù phu quân

8:40 sáng – 29/04/2024

Gia thế Tiêu gia vẫn luôn giàu có, trong quá khứ ta tiết kiệm vun vén còn làm cho tài sản của gia đình tăng lên bội phần.

Từ xa xưa của cải đã lay động lòng người. Những người làm kia khi nghe xong có thể giàu có, 2 mắt liền phát sáng, xắn Tay áo lên bắt đầu hành động không một động tác dư thừa. Đại đường nhanh chóng bị lục soát.

Nghe thấy tiếng động lớn Tiêu Tập vội vã đến đây, nhìn thấy đống hỗn độn trên đất, tức đến ho ra máu:
“Tiện nhân độc phụ”
Hắn nhấc ghế ném vào ta, nhưng ta dễ dàng tránh né.

Liễu Bích Nhu nhào vào lòng hắn khiến hắn hài lòng:
“Phu quân đừng tức giận, đều là do Bích nhu không tốt.”
“Trên bàn ăn đã nói mấy câu, không biết tại sao lại chọc giận tỷ tỷ, phu quân muốn trách thì cứ trách Bích Nhu”
“Bích nhu là thiếp, bị đánh bị mắng đều không sao cả”

Tóc nàngta chạm vào gò má, mắt như Thu Thủy trông như sắp òa khóc. Vậy làm gì có người đàn ông nào chịu nổi.

Tiêu tập nắm chặt tay nàng ta: “Để nàng chịu khổ rồi. Nhưng không cần sợ hôm nay ta sẽ tiêu diệt ả ta. Nàng sẽ làm đại phu nhân của Tiêu gia”

Liễu Bích nhu ngẩng đầu lên, 2 mắt phát sáng. Tất nhanh đã che giấu nó đi.
“Không Bích nhu làm sao sánh bằng tỷ tỷ”

“Kẻ tiện nhân này sao hơn được nàng chứ”
“Đi lấy hưu thư đi”

Ta ngơ một lúc. Hóa ra hắn ấy đã chuẩn bị hưu thư xong từ lâu rồi. Không biết bắt đầu soạn từ khi nào nhỉ.

Thật vô ích

Trong quá khứ ta đã nỗ lực gây dựng gia đình, vì hắn hao tâm tổn sức, hắn lại vong ơn bội nghĩa, sớm đã chuẩn bị văn thư đuổi cô ra khỏi phủ.

Hắn đi đến vứt hưu thư vào người ta:
“Tống Cẩn Nhiên, ngươi không bằng một cọng tóc của nàng ấy, nhanh chóng cút khỏi Tiêu gia. Ngươi không xứng làm chủ mẫu của Tiêu gia”

Ta nhặt hưu thư lên, nhẹ nhàng ngửi một cái: “Đa tạ tiêu đại nhân”

Nói xong ta xoay người rời đi không một chút do dự. Tiêu Tập lại tiến lên 2 bước:
“Ngươi đi đâu?”

Ta quay đầu bảo: “lão nương thích đi đâu thì đi, liên quan gì đến ngươi”

Hắn giơ tay ra với ta ý thức được gì đó lại rút tay về: “Ngươi cứ thế mà đi à”

Ta suy nghĩ, lấy Ra từ trong tay áo một tờ ngân phiếu:
“ồ, đây là ngân lượng, lúc đầu ngươi bảo ta làm chủ mẫu đã đưa nó cho ta”

Chiếu cố nhiều năm, ta trả ngươi một tấm coi như báo đáp còn lại”

Nói xong nhẹ nhàng ném tấm ngân phiếu, tờ ngân phiếu từ từ rơi xuống bên chân hắn, hắn không hề nhặt nó lên chỉ đứng yên nhìn ta, trong lòng có một cảm xúc khó tả, dường như không can tâm, như muốn giữ ta lại.

Liễu Bích Nhu cau mày, tiến lên nắm chặt góc áo của hắn:
“phu quân”

Lúc này Tiêu Tập mới bừng tỉnh. Hắn nhặt tấm ngân phiếu lên ấy lại vẻ mặt khinh thường và thờ ơ.

“Tùy ngươi, sau này đừng đến quỳ dưới chân ta cầu xin”

Nói xong đưa ngân phiếu Cho Bích Nhu: “Cho nàng, sau này nàng chính là chủ mẫu rồi”

Ta xoay người mặc y phục mới nhất của kinh thành, cùng hộc Châu đi khỏi nơi đây
từ đó không quay lại lần nào nữa.

Ta đã lên núi, không ngoài ý muốn bị bọn sơn tặc bắt về hang ổ.

Ta nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ nhân, thuộc hạ ở đằng sau bắt ta quỳ xuống.

Hắn chỉ mới phất tay một cái đã ngăn chặn hành vi của thuộc hạ. Rồi đích thân đi qua đây giúp cô cởi trói.
“Tiêu phu nhân phải chịu khổ rồi, bọn thuộc hạ không chu đáo. Xin người lượng thứ”

Ta lấy hưu thư ra: “ta hòa hôn rồi”

Hắn nhất thời ngơ ra rồi nhếch mép cười:
“Hóa ra là Tống cô nương”

Ta cười nhẹ: “Ngươi muốn gặp ta có đúng không?”

Vân Tranh ngây ra. Ta nhón chân lên thì thầm vào tai hắn:
“Nếu ta đoán không sai, trong phòng ngươi treo bức tranh vẽ ta phải không”

Hắn lập tức cụp mày xuống, hai bàn Tay lớn có lực giữ chặt vai ta:

“nàng từng vào sao?”

Ta cười: “May mắn đoán đúng thôi”

Ta không hề ghét Vân Tranh, bởi vì kiếp trước tuy rằng bị hắn yêu cầu một đổi một
nhưng hắn chưa hề ra Tay với ta. Sau nhiều lần nỗ lực thể hiện ý tốt không thành, hắn quyết định đích thân đưa cô về kinh.

Những ngày tháng ở trên núi, chưa từng để ta phải chịu lạnh, hình như hắn vừa gặp ta đã nhất kiến chung tình, cho nên mới đưa Ra điều kiện một đổi một.

Kiếp trước cô được gả cho tiêu gia, thuộc về tiêu tập, nhưng lại có kết cục thảm thương chết không chỗ chôn.

So sánh 2 bên, một sơn tặc có đạo đức không hèn hạ như Tiêu Tập,
ta nắm góc áo của hắn:
“Ta không trốn để đi, không biết công tử có thể thu nhận ta không”

Kiếp trước ta vì cái gọi là trong sạch, nói rằng sẽ tự sát nếu như Vân Tranh chạm vào mình.

Hắn thật sự không chạm vào ta chỉ vì một lời đe dọa. Mà hiện tại hắn ôm ta vào lòng, hôn ta thắm thiết.

Rồi ta sờ miếng ngọc bội của mình, lúc này ta mới chú ý miếng ngọc trên người ta là ngọc bội của thân phận chủ mẫu Tiêu gia.

Đeo nhiều năm như vậy đã quen rồi, thế mà lại quên mất chuyện này.

Ta tùy tiện vứt nó ra ngoài cửa sổ, vòng tay qua cổ hắn: “Bây giờ không có chủ nữa”

Vân Tranh nhíu mày, đôi mắt đào hoa nhìn ta chăm chú như muốn hút ta vào trong.

Hắn bế ta như công chúa đi về phía phòng ngủ. Ngọn nến cháy suốt đêm, trời gần sáng rồi ta mới có thể ngủ thiếp đi.

Trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ, cả 2 kiếp rồi lần đầu mới được ăn ngon như vậy. Thanh xuân nhiều năm như vậy cho chó gặm mất rồi.

lần nữa mở mắt lại, thấy một người đàn ông với vẻ mặt hài lòng ngồi bên giường nhìn ta mà cười, trong ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.
“Tỉnh rồi à?”

“Tối qua nàng nói cần ta đáp ứng nàng một chuyện, nói đi”
“Cho dù là sao trên trời ta cũng hái xuống cho nàng”

Ta cười rồi điềm đạm nói: “Giúp ta bắt 2 người họ”

HOÀN