1.
Quỳ xuống, không cho phép ngươi ngã ra,” Tiêu Tập dùng lực túm tóc ta, ác độc mắng mỏ.
Ta hoa mắt, chóng mặt, toàn thân đau nhức, cố gắng chịu đựng và cầu xin hắn:
“Phu quân, việc đó không phải lỗi của ta. “
Từ khi hắn và Liễu Bích Như cùng bị bắt, ta chọn cứu hắn, không kịp thời cứu được Liễu Bích Như mà hắn yêu thương. Dẫn đến việc Liễu Bích Như bị vấy bẩn, ta liền trở thành tội nhân của Tiêu Gia.
Tiêu Tập rất hận ta. Hắn nhốt ta ở phòng củi, không cho ăn, thậm chí ngày nào cũng đánh đập ta.
Chỉ vì sau khi về phủ, Liễu Bích Như khóc lên khóc xuống, nói rằng không ai được chạm vào mình, chỉ cần chạm vào nàng ta sẽ nhớ đến cảnh mình bị ức hiếp.
Ngày nào nàng ta cũng tìm cái chết để chứng minh lòng chung thủy của mình.
Nhưng nàng ta càng như thế, thì Tiêu Tập càng ghét ta đến tận xương tủy. Chỉ cần gặp trắc trở ở bên Liễu Bích Như, hắn liền đánh cho ta một trận.”
“Ngươi có biết ta yêu nàng ấy nhiều thế nào không? Ngươi chẳng là cái thứ gì, lại dám thay ta quyết định.”
“Bây giờ ngay cả ta cũng không được chạm nàng ấy. Ngươi thỏa mãn rồi chứ?”
Ta bị đánh đến hộc máu, khó khăn mở miệng.
Bệnh phổi bẩm sinh của hắn, nếu ở trên núi lâu sẽ nguy hiểm. Thế mà hắn trực tiếp đá vào ngực ta một cái thật mạnh.
Tiêu Tập nghiến răng nói: “Vì nàng ấy, ta chết cũng có sao. Lẽ nào ngươi nghĩ cứu ta trước, ta sẽ cảm ơn đại ân đại nghĩa của ngươi à?”
“Nằm mơ đi”
Ta đã không được ăn gì trong nhiều ngày, ấy giờ còn phải quỳ trước phòng Liễu Bích Như, đã mấy lần sắp ngất.
“Tiện nhân này quỳ cho đàng hoàng. Thích Như không tha thứ cho ngươi, thì vĩnh viễn quỳ ở đây cho ta,”
Trong phòng truyền ra tiếng thút thít của nàng ta. Nhìn hắn trông rất hoảng, Tiêu Tập run rẩy gấp gáp đứng lên. Ta mất đi điểm tựa, liền ngã xuống đất.
Tiêu Tập la lớn: “ta nói ngươi quỳ nghiêm túc vào,”