Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cô vợ nuôi từ nhỏ của Tạ Gia Chương 5 – Cô vợ nuôi từ nhỏ của Tạ Gia

Chương 5 – Cô vợ nuôi từ nhỏ của Tạ Gia

11:46 chiều – 22/04/2024

13
Tạ Hi Tật híp mắt lại, dường như đang chứa đầy phẫn nộ.

Bầu trời đột nhiên thay đổi, tiếng sấm vang dội, mây đen cuộn trào, gió lớn thổi qua, làm cho tiếng ngựa hí dài, cây liễu đung đưa. Cơn mưa sắp đến, người đi đường trên phố vội vã chạy về nhà, con đường nhộn nhịp dần trở nên vắng vẻ.

Tạ Hi Tật ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhếch mày cười nhẹ, “Có vẻ như ngay cả Thượng Đế cũng không chiều lòng các ngươi. Nhiên Nhiên, nàng nghĩ sao?”

Giọng nói của hắn ta không lớn cũng không nhỏ, mang theo chút ý tứ ngồi xem kịch vui, rõ ràng truyền tới.

Ta không để ý đến hắn ta, cùng Liễu Tú tài sánh vai đi về phía nhà Tạ phủ. Xe ngựa đi rất chậm, theo sát bên cạnh chúng ta.

Đi được một lúc lâu, đúng lúc chỉ có một cửa hàng bán ô đóng cửa, rõ ràng lúc đến vẫn mở. Mưa càng lúc càng to, Liễu Tú Tài cởi áo choàng ra giơ lên đầu, chu đáo che mưa cho ta.

Chúng ta đành chạy đến hè phố để tránh mưa, dưới mái hiên tránh mưa, váy bị sũng nước hơn phân nửa, ta ngẩng đầu nhìn hắn 1 lúc, mới phát hiện hắn thật là chật vật, cả người ướt đẫm.
Ta đưa cho hắn một chiếc khăn tay.

Liễu tú tài không nhận, nói lo sợ làm bẩn khăn tay của ta, chỉ nắm lấy tay áo lau những giọt nước trên mặt

“Cảm ơn.”
“Xin lỗi.”

Chúng ta cùng lúc phát ra cùng một lời, sau đó rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

Hắn là người mở lời trước, “Xin lỗi, làm nàng phải cùng ta dầm mưa.”

“Ta không trách huynh, đó là ta tự nguyện. Ta còn phải cảm ơn huynh đã che mưa cho ta, nếu không bây giờ ta cũng đã ướt như chú gà tơ rồi.”

Sau khi nói xong, chúng ta cùng nhau mỉm cười.

Ở không xa, một chiếc xe ngựa đang dừng lại trong màn mưa, người lái xe là Tạ Ngũ,
“Nếu chờ mưa tạnh, e rằng sẽ đến giờ giới nghiêm.”

Sau khi cổng thành đóng lại, không được phép đi lại trên đường,

Nhẹ thì bị giam cầm vài ngày, nặng thì bị đánh roi giữa phố, quân Kim Ngô không phải dễ chọc vào.

Ta không thể để Liễu Tú tài chịu phạt, sau một hồi cân nhắc Cuối cùng ta quyết định lên xe.

Ai ngờ chưa kịp tiếp cận, con ngựa bỗng nhiên điên cuồng, rít lên thấp thoáng, giậm chân trước, suýt nữa làm lật xe.

Liễu Tú Tài nhanh chóng bước đến trước mặt ta, chắn trước con ngựa điên, và lại giơ áo lên che cho ta khỏi bùn đất bắn lên do ngựa giẫm phải.

Hắn lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Ta lắc đầu bảo không sao, nhưng là Tạ Hi Tật dính rắc rối rồi.

Con ngựa ấy như mũi tên bật khỏi dây cung, phi nhanh đi mất, trên đường gây tung tóe bùn đất. Chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở cuối phố, nơi vó ngựa và bánh xe đi qua, để lại những rãnh rối rắm.

Ta nhìn dấu vết trên mặt đất, chìm vào suy tư.

Con ngựa này là con hiền lành nhất của Tạ gia, không thể không có lý do mà nổi điên.

“Chết rồi.”

“Đại lang không giỏi cưỡi ngựa, e là xui nhiều hơn may.”

Tạ Ngũ lo lắng đến mức gãi đầu xoa tai, ánh mắt sắc như dao liếc qua Liễu Tú Tài một cái, rồi đưa ô cho ta, vội vàng đuổi theo.

Từ khi năm đó Tạ Hi Tật bị ngã ngựa gãy chân, hắn đã để lại chứng đau gối khi trời thay đổi. Chuyện này ta ban đầu không biết, cho đến mùa đông năm ngoái ta phát hiện ra manh mối, hỏi Tạ Ngũ mới biết.

Hắn vì lo lắng ta tự trách, nên chưa bao giờ nhắc trước mặt người khác, ngoại trừ Tạ Ngũ, người hầu cận bên cạnh hắn ta.

Hôm nay đúng là ngày thời tiết thay đổi, cơn đau gối của hán ta một khi tái phát, e rằng còn nguy hiểm hơn lúc trước.

Ta không khỏi lo lắng, nhưng lại không tiện bộc lộ tâm trạng trước mặt Liễu Tú Tài.

“Vừa rồi cảm ơn Liễu Lang Quân đã bảo vệ, ta thực sự bị dọa sợ hãi, giờ vẫn còn tim đập chân run.” Ta giả vờ sợ hãi, một mặt cẩn thận quan sát biểu hiện của Liễu Tú Tài, cố gắng tìm ra điều bất thường.

Hắn ta ánh mắt chân thành, không thấy chút hoảng hốt hay tâm cảnh gì.

“Việc trong phận,cô nương không cần nói lời cảm ơn.”

“Ta sẽ đưa nàng về.”

Thấy ta không nói gì, hắn ta giải thích nhẹ nhàng, “Nếu cô nương muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tạ, thì nên quyết đoán một chút, đến lúc phải dứt thì phải dứt.”

Mưa không ngừng rơi, trời dần tối. Vừa quay về nhà họ Tạ, ta lập tức đến phòng đọc để gặp Tạ lão gia, muốn báo ông ấy phái người đi tìm kiếm tung tích của Tạ Hi Tật

Khi sắp đi, Tạ lão gia dặn dò ta giữ kín chuyện này tạm thời. Ông sợ phu nhân mình lo lắng, sức khỏe không chịu nổi.

Trở về Đông Viên, ta tắm rửa xong, thay quần áo ướt.

Nam Khôi đưa đến một đĩa điểm tâm, đặt trên bàn thấp.

Cô ấy lẩm bẩm: “Tiểu thư, đại lang nói hôm qua mình có lỗi, cố ý sáng sớm đi mua anh đào Bích Lô mà tiểu thư thích nhất về để xin lỗi Tiểu thư đấy.”

“Đại lang thấy Tiểu thư không có ở đây, liền vội vàng đi tìm người. Người có gặp đại lang không?”

Ta trả lời mơ hồ, nhấm nháp một miếng anh đào Bích Lô, không hiểu sao cảm thấy cổ họng đắng ngắt, dù rằng từng hạt anh đào đều căng tròn, đỏ thắm đến đáng yêu.

Trằn trọc suốt đêm, khoảng canh tư, bên phía đông viện truyền đến tiếng động.

Ta khoác áo ra khỏi viện, đứng dưới hành lang nhìn từ xa.

Người hầu đi lại tấp nập, hết chậu nước nóng này đến chậu nước nóng khác đều bị nhuộm đỏ.

Một bên lắc đầu, một bên nói chuyện về sự sống và cái chết khó lường. Ta tiến lên hỏi về tình trạng của Tạ Hi Tật, đại phu có vẻ như muốn nói nhưng lại thôi, liên tục thở dài với vẻ mặt muốn nói điều gì đó.

Khi Tạ phu nhân được chồng dìu đi, bà khóc thành dòng lệ, đến nỗi không đi vững được nữa.

Đám đông tan đi, không còn ai canh gác bên ngoài phòng.

Ta với tâm trạng nặng nề đẩy cửa bước vào, lẳng lặng đi vào.

Tạ Hi Tật yên bình nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, trán nóng hổi. Lo sợ hắn ta sốt đến mức trở nên ngốc nghếch, ta đành phải ở lại chăm sóc.

Không biết từ khi nào ta đã tựa vào mép giường và ngủ thiếp đi, khi mở mắt trời đã sáng, cúi đầu hoảng hốt nhận ra mình đã chiếm lấy chăn của Tạ Hi Tật, ta vội vàng kiểm tra hơi thở của anh, vẫn yếu ớt như sợi tơ.

Khi tĩnh tâm trở lại, ta chỉnh lại chăn cho hắn.

“Tạ Hi Tạt, ta biết tính cách của huynh, luôn luôn tính toán kỹ lưỡng, ngay cả việc đặt cược bằng mạng sống của mình. Chỉ là khổ cho mẫu thân ngươi, ngày ngày lo lắng sợ hãi cho ngươi.”

“Sau này, ngươi đừng lại liều mình nữa.”

Những lời này, coi như là lời chia tay với hắn

Không lâu sau, theo như đã hẹn, Liễu Tú Tài lại đến Tạ gia đề nghị hôn sự.

Vì chuyện của Tạ Hi Tạt, cho nên Tạ phu nhân không có vẻ mặt tốt lành gì với Liễu Tú Tài, bà chỉ cố gắng duy trì phong thái cuối cùng của một bà chủ gia đình lớn.

Bà ấy nghẹn ngào giận dữ, trách móc ta: “Thư Nhiên, nhà chúng ta đã làm gì không đúng với cô?”

“Hiện giờ con trai ta nằm đó, sống chết không rõ, mà cô lại muốn nói chuyện hôn sự với kẻ chủ mưu tai họa này sao?”

“Nếu không phải vì mặt mũi của cô, ta đã sớm kiện hắn lên Đại Lý Tự, để hắn phải bồi mạng.”

Liễu Tú Tài đứng trước mặt ta, cũng giúp ta chặn lại từng câu hỏi.

“Tạ Phu nhân nên giữ lời. Bà không nên trút giận lên Đỗ Tiểu thư, nàng ấy vô tội.

“Hơn nữa, hôm đó ta cách xa xe ngựa lắm, làm sao có thể làm dấy lên sự hoảng loạn của lũ ngựa? Dù là Đại Lý Tự, cũng phải nói chuyện bằng chứng, nếu không sẽ thành vu khống.”

Tạ phu nhân tức giận đến run rẩy, may mà Tạ lão gia kịp thời đến.

Trước khi dẫn Tạ phu nhận đi, Tạ lão gia còn nhìn ta lưỡng lự định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài để lại một câu:

“Thư Nhiên, con có thể tự mình quyết định”

15.

Sau khi đính hôn, ta chuyển ra khỏi nhà họ Tạ và thuê một căn nhà gần nhất với Đạo quán Huyền Đô.

Không lâu sau, Nam Khôi tìm đến ta, nói rằng cô ấy bị đuổi khỏi nhà và không có nơi nào để đi, cầu xin ta cho cô ấy ở nhờ. Ta biết đó chỉ là lý do của cô ấy mà thôi.

Nếu nhà họ Tạ thực sự vì ta mà tức giận và đuổi cô ấy đi, cô ấy không cần phải tìm đến ta.

Ta không muốn giữ cô ấy lại, nhưng lại không thể cưỡng lại lời van xin tha thiết của cô ấy, đành phải cho cô ấy ở tạm.

Vài ngày sau, ta đến Đạo quán Huyền Đô cầu phúc, gặp được công chúa Lệ Dương. Ta tìm cớ để Nam Khôi đi chỗ khác, và như những ngày trước, ta đến khu rừng thông phía sau núi của đạo quán. Ta đưa cuốn sách của Liễu Tú Tài lên, “Xin công chúa tốn công.”

Công chúa mở cuốn sách ra, liếc nhìn qua những bài thơ và luận bàn bên trong, và khinh thường phì một tiếng. “Cũng có chút tài hoa. Nhưng chỉ vì hắn mà ngươi và Tạ gia xảy ra mâu thuẫn, ngươi có biết người dân ở Trường An đang nói gì về ngươi không?”

Ta mỉm cười: “Ta đã nghe một chút, không gì khác ngoài việc bị gọi là kẻ bạc tình. Cấp độ chửi bới của họ, so với những tên lính liều mạnh trong quân đội thì còn kém xa. Ta chịu đựng được.”

Mặc dù có chút lệch khỏi kế hoạch, nhưng mục đích đã đạt được là được.

Gần đây, ta còn nghe nói có vài quan Đô sát liên tiếp lên tiếng, khiển trách Tạ lão gia về việc ngựa hoảng sợ chạy loạn trên phố và làm to chuyện, yêu cầu người thánh đức phạt nặng cha con Tạ gia để minh chứng pháp luật.

Sau đó, các bản kiến nghị khiển trách càng ngày càng nhiều, thậm chí còn gán cho họ tội danh chết người như độc quyền và kết bè phái.

Bá phụ của Tạ gia đã lên án bào chữa, yêu cầu tại nha môn phải điều tra rõ nguyên nhân.

Sau nhiều lần kéo co, không tìm ra bằng chứng cụ thể nào. Nhân sĩ xét đến phần Tạ gia chỉ có một mình con trai, sống chết không rõ, đã phạt Tạ Bá phụ một năm lương bổng, từ chức Thượng thư giáng xuống làm Sĩ sư của Quốc tử giám.

Cuộc đấu tranh này đằng sau thực chất là sự đấu đá giữa các thế lực khác nhau.

Hóa ra vì dòng họ mẫu thân của Đông cung tuy yếu, nhưng lòng dạ từ bi. Những năm gần đây được lòng dân, nhưng cũng vì thế mà gặp phải sóng gió. Tạ gia là trợ thủ đắc lực nhất của Đông cung, có người muốn cắt đứt cánh tay của Đông cung, liền nhắm vào nhà Tạ để ra tay. Nhân sĩ cũng sẵn lòng nhân cơ hội này để nhắc nhở Thái tử, nhắc nhở hắn ta phải biết điều. Một vị hoàng đế, sẽ không chịu đựng bất kỳ ai đe dọa đến ngai vàng, kể cả là Thái tử.

Trưởng Công chúa lặng lẽ, liếc mắt nhìn ta, “Ngươi lại thấy rất thoải mái.” Ngay sau đó chuyển đề tài, “Phía Bắc truyền tin, Tộc trưởng của Thổ Phiên bệnh nặng, anh em xung đột, một số bộ lạc cũng có ý đồ riêng. Nếu chúng ta có thể khiến họ tự diệt lẫn nhau, chúng ta có thể thu lợi từ cuộc chiến. Chỉ là…”

“Chỉ là Nhân sĩ muốn ổn định, bộ quan ở Bộ Binh đều là những kẻ yếu đuối, không muốn khơi mào chiến tranh để mở rộng lãnh thổ. Muốn Thổ Phiên tự mình rối loạn, cần một sự khích lệ. Hoàng Thượng còn lo lắng cho sự an toàn của công chúa, muốn tìm một người để hỗ trợ.”

Ta tiếp lời cô ấy, “Ta là người phù hợp nhất. Thứ nhất, ta là phụ nữ, không dễ bị người ta đề phòng. Thứ hai, ta đã sống trong doanh trại quân đội ở Sa Châu, quen thuộc với địa hình phía Bắc. Thứ ba, Thổ Phiên đã giết cha mẹ ta, ta và Thổ phiên đó không thể sống chung dưới một bầu trời.

Không tồi. Lộ trình đã được chuẩn bị cho ngươi, ba ngày sau ngươi sẽ cùng đoàn thương nhân đến biên giới phía Bắc. Khi ngươi trở về với thành tích, đó sẽ là lúc thanh trừ bọn thù địch trong triều.

Ba ngày? Thật nhanh.

Ngươi có việc gì không thể bỏ qua sao?

Không hề. Tạ ơn Trưởng Công chúa cho dân nữ có cơ hội báo thù.

Năm đó, sau thất bại ở Hà Tây, để chấm dứt chiến tranh, có người trong triều đề xuất hòa thân.

Hy sinh một cô gái, đổi lấy hòa bình biên giới, để nhân dân tránh khỏi tai họa chiến tranh.

Họ nói, đây là việc dùng giá nhỏ để đổi lấy lợi ích lớn.

Bất ngờ thiên tai xảy ra, không cần tấn công tự nhiên sẽ tan rã, chỉ cần an ủi người Thổ Phiên. Tộc trưởng của Thổ Phiên đồng ý, viết thư chỉ định muốn người đẹp nhất Trường An – Quận chúa – Lý Quần Ngọc.

Nàng ấy là con gái duy nhất của Trưởng Công chúa, khi rời Trường An năm đó, mới chỉ có mười bốn tuổi.

Cùng năm đó, Trưởng Công chúa ở Xuân Đô Quan xuất gia tu hành, được xem là cầu phúc thay cho Quận chía. Trong năm năm qua, Trưởng Công chúa không chỉ thường xuyên phát cháo cứu trợ nhân dân, giành được lòng dân, mà còn âm thầm điều hành không ít sản nghiệp, đã trở nên giàu có không kém gì quốc gia.

Nhà vua luôn cảm thấy áy náy với Trưởng Công chúa Trường, nên đã đối xử rất hậu đãi với người em gái cùng mẹ khác cha này. Không chỉ tăng phong thực cho Công chúa lên đến sáu nghìn hộ, mà còn ban cho khu vườn hoàng gia phía nam thành – hồ Kim Giang, đây là vinh dự độc nhất vô nhị trong lịch sử.

Những người được Công chúa giới thiệu, nhà vua đều sẽ phong chức sử dụng.

Hiện nay, quyền lực của trưởng Công chúa cao đến tận triều đình, xa trải khắp nông thôn.