Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đánh Tráo Tiểu Thư - Bản dịch (Hoàn) Chương 4: Đánh Tráo Tiểu Thư

Chương 4: Đánh Tráo Tiểu Thư

3:38 chiều – 30/08/2023

14.

Tạ Vấn đưa tôi đến trước cửa khách sạn, tôi vẫy tay chào tạm biệt anh, sau đó xoay người đi vào trong.

Đột nhiên một bạn nam cùng lớp tên là Ngô Lực tiến tới hỏi tôi: “Huyên Huyên, sao cậu lại xuống từ chiếc Maybach kia vậy?”

“Liên quan gì tới cậu?”

Vào năm lớp mười, Ngô Lực thấy tôi mang một đôi giày hiệu nên đã theo đuổi tôi, sau này hắn biết đôi giày đó là do một nhà hảo tâm tặng cho tôi thì lại quay sang làm tay sai cho Lục Viện, giúp ả bắt nạt tôi.

Hắn còn nói năng rất hùng hồn rằng do tôi nghèo, mấy đứa nghèo đáng bị người ta ức hiếp.

“À, tôi chỉ hỏi vậy thôi.” Hắn vừa cười vừa đánh giá tôi từ trên xuống dưới, “Cậu trúng độc đắc à? Sao có vẻ giàu lên rồi vậy?”

Tôi vẫn lặp lại câu nói cũ: “Liên quan gì tới cậu?”

Trước kia Ngô Lực thích bắt nạt tôi lúc nào thì ra tay lúc ấy, nào ngờ hôm nay tôi lại chẳng thèm nể mặt nên hắn có vẻ bực bội: “Chắc chắn là cậu ra ngoài làm đ* mới có tiền như vậy. Gã ngồi trong chiếc xe kia là người bao nuôi cậu nhỉ.”

Ngô Lực càng nói càng khó nghe, sau đó hắn rút 50 tệ ra: “Cũng là bán thân cả thôi, chi bằng bán cho tôi đi. Tôi chắc chắn là mình trẻ và khỏe hơn ông chủ tai to mặt lớn của cậu, còn có kinh nghiệm “làm” nữa đó.”

Nói xong, hắn bật cười đầy thô thiển.

Thứ người như thế, tôi chỉ nhìn thôi cũng ngại bẩn mắt. Tôi nói “cút”, sau đó đi nhanh vào khách sạn.

Nào ngờ Ngô Lực vẫn chưa chịu buông tha mà vươn cánh tay mập ú tới vai tôi.

Tôi đang định nắm lấy cái giò heo đó rồi quật ngã hắn, nào ngờ lại trông thấy vẻ mặt vặn vẹo của hắn, “Đau quá, người anh em, buông tay tôi ra đi.”

Tôi quay đầu lại thì thấy Tạ Vấn đang nắm lấy tay Ngô Lực.

Chỉ cần nhìn gân xanh ẩn hiện trên mu bàn tay trắng nõn của anh là biết anh đang dùng bao nhiêu sức, chẳng trách Ngô Lực lại la hét thê thảm đến vậy.

Tạ Vấn lạnh lùng nói: “Tôi chính là chủ của chiếc Maybach đó đây, khôn hồn thì tôn trọng Huyên Huyên một chút.”

Vẻ mặt của anh vừa nghiêm nghị vừa lạnh lẽo, ánh mắt u ám sâu thẳm, hình như tôi lờ mờ trông thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông nào đó vào mười năm sau…

Ngô Lực thấy Tạ Vấn thì sợ lắm: “Anh, anh, em sai rồi, được chưa ạ?”

“Xin lỗi Huyên Huyên đi.”

Đợi đến khi Ngô Lực xin lỗi tôi đàng hoàng rồi, Tạ Vấn mới buông tay ra.

Anh quay sang nhìn tôi, “Em để quên túi xách trên xe.”

Hóa ra là đến đưa túi xách cho tôi, tôi cảm ơn anh rồi nói tiếp, “Tạ Vấn, anh lại đẹp trai hơn nữa rồi.”

Không ngoài dự đoán, vành tai của anh lại ửng đỏ.

Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của Tạ Vấn khiến tâm trạng đang khó chịu vì bị tên mập kia làm phiền bay biến ngay tức khắc.

15.

Trong phòng tiệc, giáo viên và các bạn học đều đã tề tựu đông đủ.

Bọn họ thấy tôi khoan thai tới chậm thì bất mãn lắm.

Có bạn học còn chê cười: “Sao học sinh xuất sắc lại tới trễ như vậy?”

“Thi được 720 điểm nên xem thường đám học sinh bình thường bọn mình đó mà.”

“Điểm cao như vậy thì có ích gì? Chẳng phải sau này vẫn bán mạng đi làm cho người khác à?”

“Phải giống như Lục Viện của chúng ta này, sau này cậu ấy sẽ làm bà chủ đó.”

Lục Viện mỉm cười: “Được rồi, bữa ăn này mình mời, mọi người muốn ăn cái gì thì cứ tự nhiên đi.”

Tiếng tâng bốc vang lên không ngớt.

“Sau này Lục Viện sẽ thành bà chủ nên bây giờ bắt đầu dáng rồi đó.”

“Chứ ai như Hứa Huyên Huyên, thi tốt như thế mà chẳng biết mở tiệc cảm ơn thầy cô.”

“Với điều kiện của cậu ta mà mở tiệc thì có lẽ chúng ta phải gặm bánh bao uống nước lã mất thôi.”

Nghe thấy mấy lời này, đám bạn học và cả giáo viên đều cười xòa.

Từng lời nói, từng nụ cười, từng nét mặt đều tràn ngập vẻ giễu cợt đầy ác ý.

Tôi đã sớm quen với điều này nên ung dung ngồi lướt điện thoại.

Bọn họ thấy tôi không trả lời nên mất hứng, thế là cả đám đành xem tôi là kẻ vô hình và bắt đầu động đũa, tôi một thân một mình thong thả thưởng thức đồ ăn.

Thầy chủ nhiệm ngồi bên cạnh tôi, ông ta vừa rót nước vừa ân cần gắp thức ăn cho Lục Viện, sau đó cười đon đả lấy lòng: “Lục Viện à, thế công việc của con trai thầy nhờ vào em cả đấy.”

Lục Viện mỉm cười; “Thầy yên tâm, chẳng phải khi trước em đã sắp xếp công việc cho vợ thầy và em vợ của thầy ổn thỏa rồi đấy sao?”

“Nhưng trình độ học vấn của con thầy không ổn lắm, thầy lo không biết công ty nhà em có nhận không.”

“Thầy, thầy cứ yên tâm, em là con cháu nhà họ Lục, mấy chuyện nhỏ này em chỉ cần nói một câu là xong ngay.” Lục Viện chắc như đinh đóng cột.

Chủ nhiệm lớp vui mừng gật đầu: “Ngoan quá, không uổng công bình thường thầy nâng đỡ em như vậy.”

Tôi híp mắt, bàn tay cầm đồ uống hơi khựng lại, đột nhiên tôi nhớ lại cảnh tượng khi mình đến gặp giáo viên chủ nhiệm vào lần đầu tiên bị Lục Viện ức hiếp.

Lúc ấy thầy chủ nhiệm tỏ ra rất mất kiên nhẫn: “Em có nhầm hay không vậy? Lục Viện là cô chủ nhỏ của nhà họ Lục, người ta lễ phép ngoan ngoãn thế kia, bắt nạt em làm gì?”

Tôi bèn để lộ ra vết thương trên cánh tay, vậy mà thầy chủ nhiệm vẫn không cảm thấy thương cảm một chút nào, ông ta nhìn tôi như nhìn một đứa nhóc phiền phức: “Người ta là người nhà họ Lục, con bé đánh em, chẳng lẽ em muốn đánh trả hả? Em được đi học là nhờ vào nhà con bé, vậy mà em định chống đối con bé ư? Lương tâm của em chết rồi à? Huống hồ thầy thấy con bé đâu phải người không phân rõ phải trái, chắc chắn là em đã làm sai gì đó đúng không?”

Rõ ràng tôi mới là người bị hại, vậy là trong mắt chủ nhiệm, tôi lại là kẻ gây ra mọi phiền toái.

Từ đó về sau tôi cắt đứt ý định nhờ người khác giúp đỡ.

Tôi cứ tưởng thầy chủ nhiệm không dám đắc tội Lục Viện vì ả là cô chủ nhỏ của nhà họ Lục.

Bây giờ xem ra hai người này đã cấu kết với nhau từ lâu rồi.

Tôi nhìn gương mặt ghê tởm của thầy chủ nhiệm rồi cười khẽ, xem ra lần này ông ta nhờ cậy sai người rồi.

Có lẽ thầy chủ nhiệm muốn lấy lòng Lục Viện nên khi trông thấy ánh mắt dò xét của tôi, ông ta tỏ ra ghét bỏ vô cùng: “Hứa Huyên Huyên, em nhìn thầy kiểu gì đấy? Em cho rằng em thi đậu Bắc Đại thì giỏi hơn Lục Viện à? Thầy đã nói với em rồi, dù sau này em có thành sinh viên xuất sắc thì cũng đáng xách giày cho Lục Viện mà thôi.”

Tôi cười nhạo: “Là thầy chỉ đáng xách giày cho Lục Viện mới đúng chứ, người khác làm chủ nhiệm thì dạy cách làm người, trao kiến thức, giải đáp thắc mắc của học sinh, còn thầy lại làm chó cho Lục Viện suốt ba năm trời.”

“Sao em dám nói chuyện như thế?” Thầy chủ nhiệm tức đến độ mặt đỏ bừng lên.

“Đáng tiếc, người ta có câu xu nịnh a dua nhiều quá thì cuối cùng cũng tay trắng mà thôi.”

Nói xong, tôi bấm điện thoại cho bà nội để nhờ bà đuổi việc hai người vừa vào công ty bằng cửa sau, không ai khác chính là vợ và em vợ của thầy chủ nhiệm.

Đây là chuyện đầu tiên tôi nhờ bà, bà nội rất ghét mấy kẻ nhờ vả đi cửa sau như vậy, thế nên bà đồng ý ngay.

Thầy chủ nhiệm nhìn tôi chế giễu: “Hứa Huyên Huyên, em nghĩ em là ai? Chỉ là một đứa nhà nghèo mà cũng nhúng tay vào nội bộ của công ty nhà họ Lục được á?”

Chưa tới mấy phút sau, thầy chủ nhiệm lập tức nhận được điện thoại của vợ mình, người nọ cho biết bà ta và em trai đột nhiên bị công ty đuổi việc, bây giờ ông ta phải mau nghĩ cách khác để giúp hai người họ.

Vẻ đắc ý trên mặt thầy chủ nhiệm đông cứng như đá: “Hứa Huyên Huyên, em làm thế nào vậy?”

16.

Tay sai Triệu Lỵ Lỵ của Lục Viện giải thích ngay: “Hứa Huyên Huyên ấy à, trước đây không lâu nó nhặt được mảnh ngọc bội mà Lục Viện đã làm mất khi còn bé, nó cầm mảnh ngọc đó nói với bà Lục rằng nó mới là cháu gái ruột của bà ấy, nhưng khi còn bé đã bị Vương Quế Phân tráo đổi, ngọc bội kia chính là bằng chứng.”

Đám bạn học kinh hãi: “Bà Lục tin mấy thứ đó ư?”

“Bà Lục lớn tuổi nên hồ đồ thôi. Nhưng Hứa Huyên Huyên chẳng đắc ý được lâu nữa đâu, mình nghe Lục Viện nói, tám giờ tối nay sẽ có kết quả giám định ADN đó.”

Thầy chủ nhiệm thúc giục: “Chẳng phải tám giờ rồi đấy sao? Lục Viện, em mau gọi điện hỏi đi. Do nó mà công việc của vợ thầy mất rồi kìa.”

Ngô Lực cũng đang gai mắt tôi vì chuyện xảy ra ở trước cửa khách sạn, thế nên hắn thêm dầu vào lửa: “Đúng đó Lục Viện, cậu nhanh hỏi đi, kéo con thiên kim giả Hứa Huyên Huyên này xuống đi.”

“Đúng thế, nhìn nó giả vờ thanh cao kìa, chỉ là thiên kim giả, đắc ý cái gì chứ.”

“Giả cũng chỉ là giả, làm sao biến thành thật được? Hạng người như Hứa Huyên Huyên chỉ xứng co ro trong cái xóm nghèo kia thôi.”

Từng lời nói khó nghe công kích về phía tôi, nhưng tôi chẳng thèm phản ứng.

Bọn họ nói đâu có sai, giả là giả, làm sao biến thành thật được?

Lục Viện cười tươi rói nghe mọi người đả kích tôi, một lúc lâu sau ả mới nói: “Được rồi, để mình gọi điện hỏi xem. Mình rất muốn thấy phản ứng của ai đó khi lời nói dối bị phanh phui, chắc là thú vị lắm nhỉ?”

Tôi mỉm cười: “Tôi cũng rất mong đợi.”

Triệu Lỵ Lỵ hừ lạnh: “Tôi chưa từng thấy ai mặt dày như vậy đó.”

“Mình cũng chưa thấy ai ăn cháo đá bát như Hứa Huyên Huyên, không chỉ không cảm kích ân tình của nhà họ Lục mà còn muốn làm tu hú chiếm tổ.”

“Chỉ cần nhìn cậu ta thôi là đã thấy xui xẻo rồi, Hứa Huyên Huyên cút nhanh đi được không?”

Lục Viện ngăn lại: “Được rồi, mọi người bớt tranh cãi đi. Cứ nói chuyện to như thế thì mình không nghe được đầu dây bên kia nói gì đâu.”

Cả phòng tiệc yên tĩnh trong nháy mắt.

Lục Viện muốn tôi bẽ mặt nên bật cả loa ngoài khi gọi cho trung tâm giám định ADN.

Sau khi nghe Lục Viện trình bày, người bên kia trả lời: “Qua giám định, ông Lục Minh Lãng và cô Hứa Huyên Huyên được xác định là cha con vì có ADN phù hợp luật di truyền.”

Sảnh tiệc yên tĩnh đến mức ai cũng nghe rõ từng lời từng chữ của đầu dây bên kia.

Lục Viện ngẩn ra, ả hoảng hốt trợn mắt: “Ông có nhầm hay không?”

“Không đâu, trung tâm của chúng tôi là nơi chuyên nghiệp mà. Ngược lại thì cô Lục Viện và ông Lục Minh Lãng có kết quả giám định không phù hợp với luật di truyền, hai người hoàn toàn không phải là cha con.”

Trong giây phút đó, sắc mặt Lục Viện trắng bệch, ả không cầm chắc điện thoại nữa mà để mặc nó rơi lạch cạch xuống đất.

Thầy chủ nhiệm cùng đám bạn học bày ra đủ vẻ mặt khác nhau, dù sao thì cũng không thoải mái gì cho cam.

Bọn họ đang sợ tôi trả thù, trong đám người ngồi ở đây, kẻ thì bắt nạt tôi, kẻ thì lạnh lùng đứng đó nhìn chứ chẳng ra tay cứu giúp.

Lục Viện lẩm bẩm: “Bọn họ sai rồi, nhất định là sai rồi!”

Ngay sau đó ả hung hăng trợn mắt nhìn tôi: “Là mày đúng không? Chắc chắn là mày đã mua chuộc người ở trung tâm giám định, đúng vậy, chắc chắn là thế rồi.”

“Cậu quên rồi à? Việc giám định ADN được thực hiện bởi trung tâm thuộc tập đoàn nhà họ Lục cơ mà, tôi làm gì có năng lực động tay động chân vào đó?” Tôi cong môi cười, “Nếu cậu muốn biết sự thật thì có thể đi hỏi mẹ ruột của cậu, chính là Vương Quế Phân đó.”

Lục Viện không thể chấp nhận được sự thật này, ả lắc đầu liên tục: “Không, bà già đó không phải mẹ ruột của tôi, tôi là cô chủ cao quý của nhà họ Lục, làm sao tôi có thể sinh ra ở cái nơi bẩn thỉu nghèo đói đó được?”

Dù Lục Viện luôn miệng phủ nhận, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của ả cũng biết ả đã tin vào kết quả này, chẳng qua lúc này ả vẫn chưa chấp nhận được thôi.

Thầy chủ nhiệm và đám bạn học vẫn luôn tâng bốc Lục Viện, thế mà lúc này đây bọn họ lại nhìn ả với ánh mắt đầy nghi hoặc, thậm chí có kẻ còn hóng hớt xem kịch vui, điều này khiến ả muốn phát điên. Ả cầm lấy túi xách trên bàn rồi chạy trối chết.

Lục Viện vừa đi, đám người xung quanh bắt đầu vây lại chỗ tôi với nụ cười nịnh bợ.

“Huyên Huyên à, em đừng để tâm mấy lời thầy nói ban nãy nhé, thầy bị Lục Viện châm ngòi chia rẽ thôi.”

“Bạn Hứa, xin lỗi cậu, mình không cố ý nhằm vào cậu đâu, mình bị Lục Viện ép đó.”

“Mình cũng vậy.”

“…”

Tôi từng tưởng tượng một ngày nào đó những kẻ bắt nạt mình sẽ rối rít xin lỗi và nhận tội với mình, nhưng khi ngày đó thật sự đến, đột nhiên tôi lại thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa .

Bọn họ dối trá đến mức kinh tởm, bọn họ xin lỗi tôi vì thân phận cao sang mà tôi vừa có được, chứ đâu phải bọn họ nhận ra những lỗi lầm của mình?

Mọi thứ đang diễn ra thật vô vị và tẻ nhạt, chẳng bằng trêu chọc Tạ Vấn còn vui hơn.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức gọi cho Tạ Vấn để nhờ anh đưa về.

Trên xe.

Tạ Vấn thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào mình nên đành lên tiếng, “Có thứ gì trên mặt anh à?”

“Không có, em chỉ cảm thấy anh đẹp trai quá đi.”

“Vậy bây giờ em vui hơn chưa?”

Tôi ngẩn người, không ngờ Tạ Vấn lại nhận ra tôi đang khó chịu.

Tôi mỉm cười, “Rồi ạ.” Tôi được nước lấn tới, “Nếu ngày mai anh có thể ra ngoài chơi với em thì em sẽ càng vui hơn đó.”

Lại một lần nữa tôi thấy hối hận vì lời nói của mình. Tôi biết Tạ Vấn là người cao ngạo, bởi thế anh luôn âm thầm giữ khoảng cách với người ta. Hai chúng tôi vừa quen nhau một ngày thôi mà tôi đã hẹn anh đi chơi, chắc chắn anh sẽ từ chối và nghĩ tôi là kẻ tùy tiện cho mà xem.

Nào ngờ Tạ Vấn chỉ suy tư vài giây rồi đồng ý ngay, “Được.”

Tôi bật cười, tâm trạng tốt hẳn lên.

17.

Dựa vào kết quả giám định, tôi được người nhà họ Lục chính thức công nhận và đổi tên thành “Lục Huyên Huyên”.

Bọn họ còn tổ chức một bữa tiệc thật lớn để chào đón tôi, dẫn tôi đến chỗ bạn bè thân thiết của nhà họ Lục để giới thiệu tôi với mọi người.

Ngày đó, sắc mặt của Lục Viện khó coi vô cùng.

Người nhà họ Lục đã điều tra cặn kẽ những chuyện tôi phải trả qua, chẳng cần tôi nói thêm điều gì, bọn họ nhanh chóng tống Vương Quế Phân vào tù, thầy chủ nhiệm cũng bị đuổi việc vì không tuân thủ đạo đức của một người giáo viên.

Đám người ức hiếp tôi dã man nhất chính là đám tay chân của Lục Viện. Buồn cười là gia đình của bọn họ không những có điều kiện mà còn thường xuyên làm ăn với nhà họ Lục.

Đương nhiên bọn họ chẳng sánh bằng nhà tôi, bình thường toàn phải dựa vào nhà tôi để có được những mối làm ăn ngon.

Bấy giờ nhà họ Lục quyết định dừng việc làm ăn với bọn họ, chưa kể còn chèn ép bọn họ đủ điều.

Thế là các bậc phụ huynh chẳng nhịn nổi nữa, bèn đưa con gái của họ tới xin lỗi tôi, có người còn sợ tôi không tha thứ nên thẳng tay đánh con ngay trước mặt tôi nữa.

Nhưng tôi vẫn không đồng ý tha thứ.

Vết thương đã in sâu trong tim, đâu phải chỉ dùng mấy lời xin lỗi sáo rỗng là có thể xóa bỏ được chứ?

Huống chi đám người này đâu có xin lỗi thật tâm, chẳng qua bị phụ huynh ép nên mới đến đây gặp tôi thôi.

Tôi còn nhớ rõ sau khi mình không đồng ý, bọn họ đã trợn mắt nhìn tôi như muốn nói: xin lỗi mày là nể mặt mày lắm rồi, sao mày dám từ chối hả?

Nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của tôi, bọn họ lại hốt hoảng cúi đầu.

Bọn họ vẫn xem thường tôi thì sao chứ? Sau này tôi sẽ luôn đứng cao hơn bọn họ, bỏ xa bọn họ.

Về phần Lục Viện, nhà họ Lục không đưa ả về nhà họ Hứa, dù sao cũng đã nuôi nấng mười tám năm ròng rã, dù là mèo hay chó thì cũng có tình cảm, huống chi đây là người cơ mà.

Mọi người cho ả chọn ở lại nhà họ Lục, hay là về nhà họ Hứa.

Lục Viện không ngốc, sao ả có thể từ bỏ cuộc sống an nhàn sung sướng mà chạy đến nơi khốn khổ kia chứ?

Về chuyện ả bắt nạt tôi, mọi người đành đổ cho việc mẹ tôi chết sớm nên không có ai quản giáo, chưa kể nhà họ Lục còn chiều chuộng quá nên ả mới sinh hư, mới không xem ai ra gì như vậy.

Bọn họ nói với Lục Viện, nếu ả thay đổi thì bọn họ sẽ tiếp tục xem ả là người nhà, sau này không bạc đãi ả, nhưng nếu ả vẫn chứng nào tật nấy thì thứ lỗi, nhà họ Lục không chứa nổi vị Phật sống này đâu.

Lục Viện khóc sướt mướt bày tỏ mình đã biết sai rồi, còn chủ động xin lỗi tôi nữa.

Tôi chẳng tin lấy nửa chữ.

Một kẻ ác độc từ trong xương máu thì sao có thể đột ngột thay đổi được chứ?

Nếu không nhắc đến Lục Viện thì kỳ nghỉ hè đầu tiên ở nhà họ Lục chính là kì nghỉ tuyệt vời nhất mà tôi có trong đời.

Không bị Vương Quế Phân đánh mắng, cũng không cần vùi đầu làm việc cả ngày lẫn đêm, lại càng không phải lo lắng chuyện tiền bạc.

Người nhà họ Lục thương tôi lắm, họ lo cho tôi đầy đủ từ vật chất cho đến tinh thần.

Những khi rảnh rỗi không có gì làm thì tôi sang nhà Tạ Vấn chơi, ngày này qua ngày nọ, mối quan hệ giữa hai chúng tôi càng lúc càng tốt.

Cứ thế này thì chúng ta sẽ yêu nhau sớm thôi, chưa cần đến mười năm sau đâu.

Trong khoảng thời gian này Lục Viện yên phận đến lạ lùng.

Bà nội rất hài lòng với sự thay đổi ấy, bà cảm thấy ả vẫn còn cứu được.

Nhưng tôi lại không nghĩ thế, phải biết rằng ở kiếp trước, Lục Viện đã giết chết cả nhà họ Lục vì muốn lấy hết gia sản. Khi đó nhà họ Lục còn chẳng làm gì có lỗi với ả ta.

Điều tôi có thể làm lúc này là nhờ người giúp việc để ý ả thật kỹ, không để ả gây chuyện hay làm hại đến nhà họ Lục.

“Cô Huyên Huyên, gần đây mỗi khi ở nhà thì cô Lục Viện ngoan lắm, nhưng cô ấy hay ra ngoài lắm, hình như cô ấy quen ai ở ngoài đấy ạ.”

Người giúp việc báo cáo tình trạng gần đây của Lục Viện cho tôi nghe.

Tôi đoán người kia lại sắp bước vào con đường đầy máu của kiếp trước nên định cho người theo dõi ả, nào ngờ còn chưa kịp hành động thì tôi đã bị người ta bắt cóc khi đang chạy bộ.

Có ai đó ở phía sau bịt mũi tôi lại bằng mảnh vải có chứa thuốc mê.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở trong một căn nhà cũ nát, tay chân bị trói chặt, nhưng may mắn là miệng không bị chặn lại.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng ếch nhái gọi nhau.

Lòng tôi trầm xuống, có lẽ đây là vùng ngoại ô, hơn nữa quanh đây chẳng có dân cư nên tên bắt cóc mới to gan không bịt miệng tôi lại, bởi vì gã có sợ tôi kêu cứu đâu.

Tôi không ngồi im chờ chết mà quan sát xung quanh, cuối cùng cũng thấy được mảnh kính vỡ ở cách đó không xa, thế là tôi cố hết sức dịch người tới chỗ đó.

Nào ngờ còn chưa kịp đụng vào mảnh kính nọ thì cửa phòng đã bị ai đó mở ra.

Lúc này giả vờ bất tỉnh cũng không kịp nữa, tôi đành nhìn thẳng vào người đang bước vào.

Ngay sau đó, con ngươi của tôi co rúm lại, tôi biết gã bắt cóc này!