Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đánh Tráo Tiểu Thư - Bản dịch (Hoàn) Chương 5: Đánh Tráo Tiểu Thư

Chương 5: Đánh Tráo Tiểu Thư

3:39 chiều – 30/08/2023

18.

Kiếp trước tôi bị một chiếc xe tải đâm trúng.

Tôi nhớ rõ trên má trái của gã tài xế lái chiếc xe ấy có một cái nốt ruồi rất to.

Mà bây giờ trên má trái của người đàn ông này cũng có nốt ruồi giống hệt như vậy.

Gã ngậm thuốc lá, thấy tôi tỉnh rồi thì cười tươi rói, làm lộ ra hàm răng ố vàng bẩn thỉu: “Cô em tỉnh nhanh hơn tôi nghĩ đấy.”

Dù tôi đang cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn không khống chế được mà run giọng: “Anh định giết tôi sao?”

Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng về cái chết của mình ở kiếp trước.

Hôm đó tôi đang đi trên đường thì đột nhiên một chiếc xe tải lớn vọt tới, đâm thẳng vào tôi.

Tôi đau đớn nằm trên mặt đất, chẳng cử động nổi, xương cốt khắp người như vỡ tan tành.

“Giết á? Sao mà anh giết em được?” Người đàn ông đóng cửa lại rồi tiến về phía tôi, “Anh đây thương em còn không hết nữa mà.”

“Lục Viện không cho anh giết tôi ư?”

Tôi kinh ngạc, Lục Viện kia hận tôi đến tận xương tủy, đáng nhẽ ả phải muốn tôi chết ngay tức khắc mới đúng chứ.

“Thì ra cô em cũng biết là Lục Viện sai anh đây làm chuyện này, thế thì anh không gạt cô em nữa. Đúng là Lục Viện sai anh giết em đấy, nhưng anh không làm vậy đâu, anh ấy à, anh là anh họ của Lục Viện, hôm nay anh và quý cô nhà họ Lục đây sẽ gạo nấu thành cơm, sau đó chúng ta sẽ sinh ra một em bé mập mạp đáng yêu, đến khi ấy anh sẽ được làm con rể của nhà họ Lục.”

“Anh không sợ người nhà của tôi báo cảnh sát bắt anh à?”

Người đàn ông mỉm cười: “Lúc đó anh đã là ba của con em rồi, sao người nhà của em dám động vào anh hả?”

Ánh mắt tà ác của gã quét tới quét lui trên người tôi, nhìn bộ mặt ghê tởm của gã, suýt nữa là tôi đã nôn ra rồi.

Tôi cắn mạnh vào lưỡi để mình bình tĩnh lại: “Chẳng phải anh muốn tiền sao? Chỉ cần anh thả tôi đi, anh muốn bao nhiêu tôi cũng đưa cho anh.”

“Thật chứ?”

Tôi gật mạnh.

Đúng lúc tôi thấy tia hy vọng đang le lói trước mắt thì người nọ lại cho tôi một bạt tai.

Tôi bị đánh mạnh đến mức nằm vật xuống đất, đầu óc ong ong, phun ra một ngụm máu.

Giọng nói vừa tàn nhẫn vừa bệnh hoạn của người đàn ông nọ vang lên trên đầu tôi: “Đồ đ* này, mày nghĩ tao ngu hả? Đừng cho là tao không biết mày đang suy tính cái gì. Mày dụ tao thả mày ra, sau đó báo cảnh sát bắt tao chứ gì?”

Gã đạp lên người tôi: “Mày hãy chấp nhận sự thật là từ hôm nay trở đi mày sẽ là con đàn bà của tao, khi nào chưa sinh con thì tao sẽ không cho mày đi đâu.”

Trên đầu tôi vang lên tiếng cởi dây thắt lưng, tôi vội cầm lấy một mảnh kính vỡ, định giết gã ngay bây giờ.

Người nọ khom người nở nụ cười tàn ác, bàn tay ghê tởm kia vừa định chạm vào mặt tôi thì đột nhiên cánh cửa vốn đang đóng chặt bị ai đó đạp ngã.

“Ai?” Gã bắt cóc vội đứng dậy.

Tôi vừa quay đầu lại đã thấy Tạ Vấn như tiên trên trời giáng xuống.

Gã bắt cóc tôi thấy người xông vào chỉ là một thiếu niên nên buông lỏng cảnh giác: “Hóa ra là tên nhóc miệng còn hôi sữa, muốn phá hỏng chuyện tốt của ông đúng không? Thế thì đừng trách tao không nương tay.”

Ánh mắt Tạ Vấn ngập tràn đau lòng khi trông thấy vẻ chật vật của tôi, đến khi nhìn sang gã đàn ông kia thì trong mắt anh chỉ còn lại sự âm u và thô bạo không cách nào kìm nén nổi.

Chỉ trong chớp mắt, Tạ Vấn và người đàn ông kia đã lao vào đánh nhau.

Gã kia khinh thường Tạ Vấn, nhưng gã nào biết từ nhỏ Tạ Vấn đã được ba mẹ mời võ sư Taekwondo về dạy, nói về đánh nhau thì anh giỏi lắm đấy.

Trông cơ thể anh gầy yếu thế thôi chứ bên dưới lớp áo kia toàn là cơ bắp, bàn về đấm đá, gã mập kia chẳng phải là đối thủ của anh đâu.

Rất nhanh sau đó Tạ Vấn đã đè tên bắt cóc xuống đất. Mặc cho tên kia cầu xin thảm thiết, anh vẫn đấm liên tục vào mặt gã.

Gã bắt cóc bị đánh đến máu me đầy mặt, chỉ biết thoi thóp chút hơi tàn.

Tôi vội vàng ngăn Tạ Vấn lại.

Cả người Tạ Vấn toát lên vẻ lạnh lẽo, vệt máu đỏ thẫm nổi bật trên gương mặt trắng nõn của anh, tất cả như tạo thành một bức tranh thật quỷ dị.

Tạ Vấn vẫn không dừng tay, giọng anh trầm xuống: “Không được, nó bắt nạt em.”

Tôi lo lắng: “Nhưng gã sắp bị anh đánh chết rồi kìa, anh còn có tương lai phía trước, không được vì hạng người này mà mang danh giết người.”

Nghe tôi khuyên, lúc này Tạ Vấn mới buông lỏng tay.

Anh lau máu trên mặt xong rồi cởi dây trói cho tôi, còn xin lỗi tôi nữa: “Xin lỗi em, chắc vừa rồi anh dọa em nhỉ?”

“Không đâu, vừa rồi anh đẹp trai lắm đó!”

Lần này tôi không còn tinh thần và sức lực để xem vành tai đỏ bừng của Tạ Vấn nữa.

Tôi ôm chầm lấy anh rồi bắt đầu khóc lớn, để nỗi sợ hãi và bất lực vẫn còn ám ảnh trong tâm trí được giải thoát toàn bộ.

Tôi nức nở: “Tạ Vấn, thật may vì anh đã đến cứu em, em cứ tưởng…”

Thấy tôi khóc thút thít, Tạ Vấn ban nãy còn hùng hùng hổ hổ mà bây giờ lại luống cuống chẳng biết nên làm thế nào, anh vừa vỗ nhẹ lên vai tôi vừa an ủi: “Có anh ở đây, mọi chuyện đã qua rồi.”

Tôi tựa đầu vào vai anh.

Đến khi bình tĩnh rồi, tôi mới hỏi anh: “Tạ Vấn, làm sao anh biết em xảy ra chuyện thế?”

“Em có nhớ chiếc đồng hồ mà em mượn của anh không?”

Tôi nhớ lại, chiều hôm nay tôi có oán trách đôi câu với Tạ Vấn rằng chiếc đồng hồ tôi vừa mới mua bị hỏng nên không thể ghi chép số liệu lúc chạy thể dục được, thế là Tạ Vấn đeo đồng hồ của anh vào tay tôi.

“Tối nay bên khu Nam có chợ đêm, anh định đưa em tới đó nhưng không gọi điện thoại cho em được, anh đến nhà tìm em thì người ta bảo em không có ở nhà. Anh lo em gặp chuyện không may nên định vị chiếc đồng hồ rồi tìm tới đây.”

Tôi nghe xong mà toát mồ hôi lạnh. Nếu hôm nay đồng hồ của tôi không bị hỏng thì cho dù Tạ Vấn có muốn cứu cũng chẳng biết tôi đang ở đâu.

“Huyên Huyên”, giọng Tạ Vấn lạnh đi, “Em biết ai muốn hại em không? Khu nhà của chúng ta, đâu phải bọn bắt cóc này muốn vào là vào được.”

Nói cách khác, chắc chắn gã còn có tay chân giúp đỡ.

Tôi đáp: “Là Lục Viện.”

19.

Sau đó tôi được Tạ Vấn đưa vào bệnh viện, còn gã bắt cóc thì bị tống vào nhà giam, nhưng tôi nghe người nhà và Tạ Vấn nói rằng từ nay đến hết đời gã phải sống trong bệnh viện vì bị thương quá nặng.

Lục Viện vừa nghe phong thanh chuyện này đã vội bỏ chạy.

Mãi cho đến ngày tôi xuất viện, tôi mới gặp lại ả ở ngay cổng bệnh viện.

Ả đột nhiên lao ra, đầu tóc rối bời, quần áo bẩn thỉu, trông chật vật vô cùng.

Ban đầu tôi chẳng nhận ra ả, cho đến khi ả lên tiếng, “Bà nội, ba, cả Huyên Huyên nữa, con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi. Con lỡ dại dột gây ra lỗi lầm, mọi người đừng truy cứu nữa, cho con quay lại nhà họ Lục có được không ạ? Con đảm bảo lần này mình sẽ ngoan ngoãn mà.”

Tôi sợ hết hồn, Tạ Vấn vội chắn trước mặt tôi, không cho tôi và Lục Viện tiếp xúc gần với nhau.

Tuy ả cầu xin rất thảm thiết nhưng bà nội chỉ nhíu mày: “Lục Viện, sớm biết như vậy thì sao lại gây ra những chuyện này. Nhà họ Lục tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô mà.”

Ba tôi cũng nói: “Nếu cô thật sự muốn chuộc tội thì vào tù đi.”

Lục Viện thấy ông nội và Lục Minh Lãng tâm tàn ý lạnh với mình thì dời mắt sang phía Lục Khai: “Lục Khai, em nói đỡ cho chị đi.”

Nhưng chỉ đổi lại câu nói “Tôi không có người chị như cô” của thằng bé.

Lục Viện buồn bã ngã ngồi bệt xuống đất, ả chằng kìm chế nữa mà mắng tôi: “Hứa Huyên Huyên, đều tại mày, là mày phá hoại cuộc sống của tao. Tao đâu có làm gì sai? Tao chỉ muốn giữ lại những gì có thể giữ thôi mà.”

Trông thấy vẻ mặt tàn nhẫn ngoan độc của ả, bà nội chỉ biết thất vọng đến cùng cực, còn Lục Minh Lãng thì âm thầm gọi cảnh sát tới.

Lúc đi lướt qua Lục Viện, tôi nói với ả: “Lục Viện, cô có từng nghĩ chính cô mới là người đã cướp đi cuộc sống của tôi không? Những gì cô có khi trước đều là thứ cô cướp từ tôi mà.”

Lục Viện tái mặt, ả há hốc mồm, chẳng thốt ra được câu nào.

20.

Nửa tháng sau, Lục Viện và Vương Quế Phân gặp nhau trong tù.

Ả vừa thấy Vương Quế Phân đã chạy tới cắn đứt một tai của bà ta, lại còn luôn miệng mắng chửi mẹ mình.

Lục Viện không hận chuyện Vương Quế Phân đánh tráo ả và tôi, ả chỉ hận Vương Quế Phân không giết tôi, làm hại ả ra nông nỗi này.

Còn Vương Quế Phân thì che kín lỗ tai đang chảy máu, bà ta vừa nhìn cô con gái xem mình như kẻ thù, vừa nghĩ đến việc cả hai mẹ con đều lâm vào cảnh ngục tù, lúc này đây bà ta hối hận vô cùng. Chẳng hiểu vì sao lúc ấy bà ta lại bị ma xui quỷ khiến mà gây ra chuyện đó, để bây giờ phải chịu báo ứng thế này.

Về phần tôi, kì nghỉ hè vừa kết thúc là tôi đã phải tạm biệt người nhà để đến Bắc Đại cùng Tạ Vấn, chính thức mở ra một trang mới rực rỡ trong cuộc đời này.

__Hoàn__