3.
Ta lại gặp Hoắc Thời Cẩn.
Còn có các cô nương con nhà mấy vị quan nhỏ đang xum xoe tâng bốc quanh nàng ta, nói rằng tình yêu của Dịch vương đối với nàng sâu như biển khơi, cuộc sống tương lai nhất định sung sướng hạnh phúc.
Nhìn bộ dáng nàng ta có vẻ đang rất hưởng thụ những lời có cánh ấy.
Thế mà khoảnh khắc nhìn thấy ta, nụ cười nàng ta cũng đột nhiên tắt ngấm, mấy cô nương xung quanh dường như cũng đã nghe qua về chiến công trong quá khứ của ta liền cuống quýt rời đi.
Lần này Hoắc Thời Cẩn bình tĩnh hơn trước rất nhiều, nàng xoay xoay chiếc vòng ngọc trong tay, nhìn ta như có ý đồ, khóe miệng nở một nụ cười mờ ám.
“Vương gia đưa ta đến cúng tế mẫu thân của chàng, đây là chiếc vòng tay bà ấy để lại…” nàng ta vừa chậm rãi nói vừa quan sát phản ứng của ta. Mặc dù đã cố gắng kiềm chế bản thân nhưng sự đắc ý trong mắt nàng ta vẫn không có gì có thể che giấu được.
Nàng ta đang thị uy cho ta thấy vị trí của ả trong lòng Triệu Cảnh Sơ là duy ngã độc tôn.
Ta nghe xong, thản nhiên đặt chén trà xuống mà nói: “Thừa tướng đưa ngươi đến đây vì ông ta hy vọng ngươi có thể phát huy được chỗ tốt của bản thân, mà ngươi hiện tại không hề làm nên trò trống gì, đúng là vô dụng.”
“Lời này của ngươi là có ý gì? Ta nghe không hiểu.” Vẻ mặt của cô ta có chút hoảng hốt thoáng qua, rồi giả vờ trấn định lại.
“Thừa tướng muốn ngươi phá hỏng hôn sự của ta và Triệu Cảnh Sơ, để ngươi trở thành chủ nhân của Dịch vương phủ, nhưng xem ra ngươi có chút bất tài, khó tránh khỏi ngày nào đó sẽ trở thành kẻ bị vứt bỏ.”
Ta khép hờ mắt, lời nói thản nhiên của ta lại khiến ánh mắt nàng ta bối rối.
“Ngươi biết những gì?”
“Ta biết, nữ tử có vết bớt hình hoa hải đường trên cổ tay mà Triệu Cảnh Sơ tìm đằng đẵng ba năm… không phải ngươi.”
Khoảnh khắc ta vừa dứt lời, nàng ta loạng choạng đứng dậy, lại ngã bệt xuống đất, không còn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn như trước nữa, mà chỉ có sự sợ hãi và bất an.
“Nếu như Triệu Cảnh Sơ biết ngươi chỉ là một kẻ lừa dối mà không phải người cứu hắn ba năm về trước, hắn sẽ còn đối xử với ngươi như vậy sao? Ngươi mực này lừa dối hắn, đến lúc đó hắn sẽ trở thành trò cười của thiên hạ và điều duy nhất chờ đợi ngươi chính là cơn thịnh nộ lôi đình.”
“Ngươi còn biết cái gì?” Sự sợ hãi trong mắt nàng ta càng thêm rõ ràng.
Thiên hạ chỉ biết rằng Dịch vương điên cuồng tìm kiếm một nữ tử có vết bớt hoa hải đường trên cổ tay, nhưng người ta không biết rằng cô nương ấy là ân nhân cứu mạng của hắn ta, nỗi sợ hãi của Hoắc Thời Cẩn chính là do ta biết quá nhiều khiến nàng ta bất an.
Ta chậm rãi nở nụ cười, “Ta nghĩ ngươi là người thông minh.”
Nàng ta nghe vậy vội vàng đổi giọng: “Ngươi muốn ta làm gì?”
“Thứ ngươi muốn chẳng qua là một Dịch vương đối xử toàn tâm toàn ý với ngươi, và cả vinh hoa phú quý hắn đem đến cho ngươi. Nếu đã như vậy, ta sẽ nhường cho ngươi, nhưng vị trí Dịch vương phi này phải xem thủ đoạn của chính ngươi. “
Nàng ta định thần lại, tựa hồ không thể hiểu nổi, sau đó hỏi: “Nữ tử trong thiên hạ không phải đều mong muốn như vậy hay sao, tại sao ngươi lại không thèm để ý chút nào?”
“Nếu ngươi từng nghe thấy tiếng trống trận rộn rã, nhìn thấy cờ quạt bay phấp phới rợp trời; nếu ngươi từng thấy trường thương phá không mà đi, từng thấy trường tiễn xuyên qua áng mây mà đến, thì ngươi sẽ biết trên đời này không phải chỉ có con đường coi trượng phu là trời, tranh đấu nơi hậu trạch là duy nhất”, ta đứng ở nơi cao của tửu lầu, mắt nhìn về nơi xa.
Lúc xoay người lại, liền nhìn thấy Hoắc Thời Cẩn ngơ ngác tại chỗ.
Khi Triệu Cảnh Sơ đến, hắn ta nhìn thấy bộ dáng Hoắc Thời Cẩn mặt tái nhợt ngồi bệt góc đó, trên trán còn rịn một tầng mồ hôi, ánh mắt bần thần, một hồi lâu vẫn chưa hồi thần.
Hắn cho rằng ta lại làm gì nàng ta, liền không phân rõ một hai chỉ trích ta, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ chán ghét ghê tởm, nhìn ta như nhìn kẻ thù.
Mãi cho đến khi Hoắc Thời Cẩn kéo ống tay áo mới khiến khuôn mặt nghiêm nghị của hắn dịu đi một chút, lộ ra vài phần ấm áp.
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn ta, trong mắt lại tràn đầy lạnh lùng, “Lục Thiếu Ninh, nếu ngươi lại sinh sự, đừng trách bản vương không khách khí.”
Hoắc Thời Cẩn giữ hắn lại, lắc đầu ra hiệu.
Sau khi hai người rời đi, thị nữ bên cạnh ta mới nói: “Nếu sau này Dịch vương biết được chân tướng, hành động ngày hôm nay sẽ khiến hắn hối hận không kịp vì đã đối xử với quận chúa như thế.”
“Hắn không phân biệt nổi, nhận cũng không ra, càng là nhìn không thấy…”
4.
Một tràng cười phá lên từ phòng bên cạnh, “Thật hay cho một nữ tử thấy trường thương phá không mà đi, thấy trường tiễn xuyên qua áng mây mà đến.”
Vị khách không mời có cặp lông mày rậm, ánh mắt thâm thúy, ngũ quan đến từ ngoại vực, trong nét anh tuấn toát ra vẻ anh hùng ngời ngời.
Ta từ nhỏ đã sống ở Mạc Bắc, nơi đó khuôn mặt này rất phổ biến, đều đến từ thảo nguyên phía bắc.
Trong khi ta đang đánh giá hắn, hắn cũng đang nhìn ta.
Một lúc sau, hắn cười to mà nói: “Nam nhân như Dịch vương không xứng với ngươi.”
Nếu không phải dung mạo khác thường, e rằng ngay cả chính ta cũng không nhìn ra hắn đến từ thảo nguyên.
“Người của bộ lạc Thập Nhất tại sao lại xuất hiện ở đây?” ta hỏi hắn.
Hắn lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh nói: “Ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Nói xong xoay người rời đi, thân ảnh trước mắt nhanh chóng biến mất.
Tĩnh An Vương phủ trấn thủ Mạc Bắc, liền kề với Thập Nhất Bộ của thảo nguyên, nhiều năm nay cũng coi như bình yên vô sự.
Nhưng hắn ta chắc chắn không phải kẻ nhàn rỗi.
Thủ đoạn của Hoắc Thời Cẩn trực tiếp hơn ta tưởng.
Cọc hôn sự của ta với Triệu Cảnh Sơ vốn được lên kế hoạch vào năm sau.
Nhưng ta không ngờ rằng nàng ta sẽ tặng ta một “món quà” lớn vào cuối năm.
Yến tiệc trong hoàng cung ngày ấy, dưới sự chăm chú của mọi người, nàng ta thế mà nôn suốt, sau khi ngự y chẩn đoán liền nói nàng ta mang thai rồi.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Triệu Cảnh Sơ, rồi đến ta.
Thừa tướng làm ra vẻ gia môn bất hạnh, chất vấn cha của đứa con trong bụng Hoắc Thời Cẩn là ai, nếu không khai ra sẽ bị xử lý theo gia pháp, nhưng ánh mắt ông ta lại không ngừng liếc qua nhìn Triệu Cảnh Sơ.
Quần thần đều sáng tỏ, thần sắc hoàng đế có vẻ phẫn nộ.
Hoắc Thời Cẩn hai mắt đẫm lệ, liên tục lắc đầu, từ đầu đến cuối không chịu nói, chỉ nháo nhào đòi tự vẫn. Những người xung quanh ôm chặt lấy nàng ta, khung cảnh một mảnh hỗn loạn.
Triệu Cảnh Sơ đứng dậy, quỳ xuống trước mặt hoàng đế, trầm giọng nói: “Phụ hoàng, đó là cốt nhục của nhi thần.”
Đây là đáp án trong dự liệu của mọi người, nếu hắn không thừa nhận, người khác mới cảm thấy bất ngờ.
Hoàng đế sắc mặt vốn không tốt, lúc này nộ khí xung thiên, ngồi một lúc trên long ỷ mới hòa hoãn lại.
Nhưng cuối cùng ngài nhìn về phía ta, tựa hồ muốn làm hòa, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa hư không.
Ta chớp thời cơ, chủ động nói: “Thưa bệ hạ, người đời đều nói Dịch vương đối với Hoắc cô nương rất thâm tình. Thiếu Ninh cảm động vô cùng, tình nguyện thành toàn cho người, nhường vị trí Dịch vương phi cho nàng. “
Khi Triệu Cảnh Sơ nhìn ta, đôi mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc khi thấy ta dứt khoát từ bỏ phi vị mà không chút luyến tiếc.
Hoàng đế lại nói: “Thiếu Ninh à, chuyện này không cần đến mức này.”
Thế nhưng hôm nay, điều ta muốn chính là như thế này.
Ta nhìn Triệu Cảnh Sơ, sau đó hướng hoàng đế quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy thống khổ: “Trong lòng Thiếu Ninh chỉ chứa được một người, nên cũng sẽ mong trượng phu tương lai đồng lòng tát cạn bể Đông cùng ta, nhưng Dịch vương hiển nhiên không thể như thế rồi. So với trở thành mối nghiệt duyên chi bằng dừng lại tại đây, nếu cứ tiếp tục giằng co thì cũng là một sự sỉ nhục đối với cả Tĩnh An vương phủ và thần, Thiếu Ninh khẩn cầu bệ hạ giải trừ hôn ước, mong bệ hạ thành toàn.”
Câu cuối cùng ta nói rất lớn, nói xong liền cúi gập người, trước khi nghe thấy lời đáp lại thì ta sẽ không đứng dậy.
Mọi người xì xào bàn tán, nhưng ta vẫn không nao núng. Cho đến khi ta nghe thấy một giọng nói già nua có phần bất lực: “Thôi vậy, trẫm thành toàn cho ngươi”.
Trò hề hạ màn, hôn kì không đổi, mọi thứ vẫn như cũ, ngoại trừ người được gả vào phủ của Dịch vương đã trở thành Hoắc Thời Cẩn.
Bây giờ, cũng xem như giải quyết một mối lo của ta. Cọc hôn sự này cuối cùng đã được hủy đi như ý nguyện.
Không ai có thể điều khiển ta, kể cả cha ta, hay ngay cả hoàng đế.
Nhưng sau khi yến tiệc kết thúc, Triệu Cảnh Sơ lại chặn ta ở một góc và chất vấn: “Trước mặt phụ hoàng ngươi giả vờ đau khổ, bây giờ trông nhẹ nhõm như vậy, ngươi cố ý diễn kịch? Muốn mượn cơ hội thối hôn phải không? “
Ta thản nhiên gật đầu: “Bây giờ ngươi mới hiểu ra cũng chưa tính là muộn.”
Hắn nhíu chặt mày, đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chưa bao giờ có nữ tử nào dám lấy bổn vương ra đùa giỡn giỡn…”