1.
Ta là Lục Thiếu Ninh – con gái của Tĩnh An vương, lớn lên ở Mạc Bắc.
Hai tháng trước, Hoàng thượng triệu ta vào kinh, tứ hôn cho ta và đương kim Tam điện hạ Triệu Cảnh Sơ, phong hắn ta làm Dịch vương.
Nhưng sau khi được tứ hôn, cô nương hắn ta tìm kiếm ba năm đã quay trở lại.
Nàng ta vốn là thường dân nhưng trong phút chốc lại lắc mình trở thành nghĩa nữ của thừa tướng, khoảnh khắc Triệu Cảnh Sơ tìm thấy nàng, đã trượt tay đánh vỡ chiếc cốc thủy tinh, mất bình tĩnh đến cực điểm.
Trong mắt mọi người, thần sắc của ta không hề thay đổi.
Khắp phố phường đều đồn đoán rằng Dịch vương đã tìm thấy người phụ nữ có vết bớt hoa hải đường trên cổ tay, hắn trân trọng nàng ta như bảo bối của mình.
Hắn vì cô nương ấy mà trồng hoa hải đường khắp phủ, thậm chí còn vất vả tìm kiếm nàng ròng rã ba năm, thứ chấp niệm ấy làm cho cả kinh thành đều rung động.
Khi chiếu chỉ tứ hôn được ban bố, thế mà lại có người than ngắn thở dài vì nàng ấy.
Tuy nhiên, chỉ trong vài ngày, câu chuyện giữa Dịch vương và cô nương ngày ấy hắn tìm được đã lan truyền khắp cả kinh thành.
Bọn họ cùng nhau chèo thuyền trên hồ, cùng nhau đi vẽ tranh.
Hắn vì nàng ta mà giải hàng trăm câu đố đèn lồng chỉ để làm người đẹp vui lòng.
Có vẻ như ta đã trở thành kẻ hề dư thừa trong câu chuyện này.
Khi Hoắc Thời Cẩn bước vào, nàng ta vênh mặt đắc ý, giơ vết bớt hình hoa hải đường trên cổ tay, to bằng đồng xu, đỏ như máu, “Lục cô nương, ta mới là người mà chàng đã tìm kiếm ba năm, ta khuyên ngươi nên biết khó mà lùi bước, cũng là giữ lại một chút mặt mũi cho chính mình.”
“Nếu ta nói không?” Ta lau mũi tên trong tay.
“Chàng tìm ta suốt ba năm, trong lòng chàng chỉ có ta, không có ngươi, nếu ngươi gả cho chàng thì ắt hẳn là tấn bi kịch, ngươi phải làm người thứ ba giữa chúng ta mới được sao?”
Những lời này của nàng ta đối với những nữ tử khuê các bình thường đúng là một đòn chí mạng.
“Hôn nhân giữa các thế gia vọng tộc luôn là sự đánh đổi lợi ích, làm sao có cái gọi là tình yêu?”
Nàng ta sững người, như thể bị nghẹn bởi những lời bởi lời của ta.
“Nhưng trong tim chàng, trong mắt chàng đều là ta, nếu ngươi không biết thân biết phận, kết cục của ngươi chỉ có thể là kẻ bị ruồng bỏ, danh tiếng của ngươi cũng bị hủy hoại, ngươi không đấu nổi với ta đâu.”
Ả nhìn ta chằm chằm, đại khái là ỷ mình có chỗ dựa.
“Thật sao?” Ta thờ ơ hỏi, nheo mắt nhắm vào hồng tâm.
Nàng ta vẫn dương dương đắc ý, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ta đột ngột quay người lại, mũi tên dài vốn nhắm vào hồng tâm lại nhắm thẳng vào nàng ta.
Trường tên xuyên qua không trung, nàng ta ngã xuống đất, mái tóc đen xõa tung.
Ta chậm rãi tới gần, cúi người nâng cằm nàng ta, cười nhạt nói: “Nếu ta muốn tranh, ngươi càng không thắng nổi, hôm nay chỉ là một bài học nhỏ, hi vọng ngươi biết giữ chừng mực, nếu không lần sau trường tên xuyên qua không phải búi tóc, mà là đầu ngươi.”
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ và khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, ta mới hài lòng buông tay.
Sau khi nàng ta rời đi, ta cầm lấy chiếc khăn tay mà thị nữ đưa, chậm rãi lau tay, khi lau vết bớt đỏ ở mặt trong cổ tay, hơi chau mày, vô ý rũ tay áo che nó lại.
Khi Triệu Cảnh Sơ tức giận đùng đùng đến tìm ta, ta không ngạc nhiên chút nào, chỉ cúi đầu uống trà.
Sau lưng hắn là Hoắc Thời Cẩn yếu đuối đáng thương, nhưng trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn lại có mấy dấu tay, ngẫm lại thì ta cũng hiểu ra, nếu không giả bộ đáng thương một chút sao làm người khác thương xót được?
Hắn ta đến với khí thế hung dữ, đe dọa, tháp tùng sau lưng là binh lính hộ vệ, như thể quyết tâm đòi lại công đạo cho nàng ta.
“Lục Thiếu Ninh, ngươi có biết nàng ấy là người ta coi trọng không?” Hắn tức giận hỏi ta.
Ta thản nhiên đáp: “ Biết”.
“Vậy ngươi còn dám làm tổn thương nàng?” Hắn nói đến đây càng thêm tức giận, tựa hồ cảm thấy ta chọc giận hắn.
Nhìn thấy bộ dáng hắn ta tức giận hổn hển, ta nhất thời không nhịn được mà bật cười, “Ý ngươi là những cái dấu tay đó? E là ngươi phải hỏi nàng ta rồi.”
Rõ ràng hắn ta không tin lời ta nói, trái lại còn giơ tay ra hiệu, binh lính bao vây lấy ta, thậm chí còn kề trường kiếm vào cổ thị nữ của ta.
Mà hắn, ánh mắt âm trầm, lạnh giọng nói: “Nếu như ngươi cảm thấy thân phận nàng thấp kém liền mặc ý nhục nhã nàng, nhưng người ức hiếp làm nhục nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhất định phải đền tội gấp bội cho nàng.”
Tôi cười lạnh, “Đền tội? Ngươi cũng muốn tát ta sao?”
2
Hắn quay về phía Hoắc Thời Cẩn nhẹ giọng nói: “Thời Cẩn, nàng đánh muội như thế nào, muội cứ đánh lại nàng như thế, nàng nếu dám đánh trả, ta sẽ giết nha hoàn của nàng.”
Dưới cái nhìn của Dịch vương, Hoắc Thời Cẩn như có được tự tin, còn chậm rãi đi về phía ta, mặc dù ánh mắt nàng ta vẫn còn nao núng, nhưng trong mắt ẩn chứa ánh nhìn đắc ý đầy khiêu khích.
Ả giơ tay lên cao, khóe miệng hé một nụ cười, nhưng ngay sau đó lại kinh ngạc hét lên, thị nữ của ta dùng tay trái nắm lấy chuôi kiếm, đặt trường kiếm lên cổ Hoắc Thời Cẩn. Nàng ta đau đớn ôm cánh tay kêu cứu, nhưng không dám tùy tiện cử động.
Nàng ta có lẽ cho rằng ta thật sự không dám động, không dám phản kháng cái gọi là vị hôn phu trên danh nghĩa này.
Nhưng nàng ta quên rằng ta lớn lên ở Mạc Bắc, không phải là những cô nương khuê các học tam tòng tứ đức ở kinh thành.
Ta hướng ánh mắt kinh ngạc của Triệu Cảnh Sơ, cười nói: “Quên nói cho ngươi biết, thị nữ của ta cũng từng được huấn luyện trong doanh trại.”
Trong mắt hắn ẩn chứa một tia lạnh lùng, ta tự ngồi xuống, cười lạnh nói: “Khi ta cùng phụ thân và huynh đệ trấn giữ biên giới phía bắc, chưa từng bắn trượt một mũi một tên nào, hươu chạy trong rừng, ngỗng bay trên trời, không có gì ta bắn không trúng, nếu ta muốn giết nàng, làm sao nàng ta có thể chỉ bung tóc? Còn về những cái tát đó, nếu ngươi thực sự tin là ta làm, ta chỉ có thể nói rằng mặc dù thân phận ngươi tôn kính, nhưng ngươi chỉ là một kẻ ngốc.”
“Nữ tử hoang dã, không giáo dưỡng, không xứng với phi vị.” Hắn hơi nheo mắt, lạnh giọng nói.
Sau đó, cúi người bế Hoắc Thời Cẩn rời đi.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, ta lớn tiếng nói: “Ngươi nói đúng, ta là một nữ tử hoang dã như vậy đấy, ngày sau nhất định giày vò nàng ta mỗi ngày.”
Sau khi mọi người đi hết, thị nữ cau mày khó hiểu hỏi: “Quận chúa,
Tại sao ngài không nói với vương gia rằng ngài là …”
Ta khẽ giơ tay lên, nàng liền dừng lại không nói nữa.
Hai tháng trước trong cung yến, hoàng đế đích thân tứ hôn cho ta và Triệu Cảnh Sơ, lúc đó trên mặt hắn đã hiện rõ vẻ không muốn.
Sau khi nhận thánh chỉ, hắn nói với ta rằng thê tử duy nhất trong lòng hắn chính là cô nương mà hắn gặp ba năm trước và hắn sẽ không bao giờ cùng ta nâng khăn sửa túi, thuận vợ thuận chồng.
Nhưng hắn không ngờ ta không thèm nghe đã lên ngựa bỏ đi, làm hắn hụt hẫng.
Mà bây giờ hai ta đã rút kiếm chỉ về hướng đối phương.
Tin tức hắn ta bế Hoắc Thời Cẩm rời đi đã lan truyền khắp kinh thành, một màn ồn ào này đã trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Trong thời gian tới, mọi người đều sẽ biết rằng Dịch vương dành cho con gái nuôi của thừa tướng tình yêu sâu sắc, và hắn coi nàng ta như vật báu trân quý.
Mọi người còn cười ta xuất thân nơi biên cương, lỗ mãng không biết lễ nghĩa, không chiếm được trái tim của Dịch vương, chưa gả đi đã bị ruồng bỏ.
Trên tầng lầu của tửu trà, những lời này đều được đồn thổi bên tai.