Sự thân mật của hai người họ lúc này làm cho những lời tán tỉnh và lời xin lỗi của Chu Hồng Dân trước mặt tôi trở thành trò cười !
Tôi đứng ở góc đường và im lặng nhìn họ.
Hai người họ không để ý đến sự tồn tại của tôi, nói chuyện và cười đùa rất thoải mái.
Tôi chậm rãi mỉm cười. Chu Hồng Dân, Chu Diễn, chắc hẳn hai người đang muốn tìm đến cái c.h.ế.t. Thế nên đừng trách tôi.
Tôi quay lưng và đi đến bệnh viện truyền nhiễm gần nhất, hỏi về tầng hành lang nơi chữa trị bệnh nhân AIDS.
Tôi lặng lẽ tiến vào sản đợi của tầng hành lang, đưa tay ra, Cổ Trùng liền bay ra, cắn vào cổ vô số bệnh nhân, và thu thập máu của họ.
Cổ trùng đã no đủ, thân thể phình to như một con bướm đêm khổng lồ, lộ ra màu đỏ như máu.
Đối với một người thích làm tình, điều thích hợp nhất cho họ chính là AIDS, phải không?
Buổi tối, tôi đang nhắm mắt ngủ trên giường, bên tai đột nhiên có tiếng động nhẹ.
Cánh cửa được mở ra, có vài tiếng bước chân sột soạt.
“Miêu Miêu?” Là thanh âm Chu Hồng Dân.
Tôi không có động tĩnh gì.
Anh ta gọi thêm hai lần nữa, tôi vẫn bất động.
“Xem ra thuốc ngủ đã có tác dụng.” Chu Diên thanh âm tràn đầy hưng phấn.
“Lần này may nhờ mẹ, nếu không phải cô ấy cho Miêu Nguyệt uống thuốc ngủ kèm với đông trùng hạ thảo, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy” – Chu Hồng Dân nói.
“Mau đưa cô ta ra ngoài, lát nữa đưa cô ấy lên xe tự lái, đợi cô ta chết, mọi chuyện sẽ kết thúc.” Giọng mẹ chồng vô cùng nghiêm khắc.
“Chu Hồng Dân, chuyện đã qua rồi, chia tay với Chu Diễm đi, mẹ không muốn có một nàng dâu tàn nhẫn, ác độc, không biết đẻ này!”
“Mẹ, con biết hết mọi việc mà mẹ đã làm, giờ mẹ còn định qua sông đập cầu sao? các ngươi đang làm gì ?” Chu Diễn thanh âm cực kỳ lạnh lùng. (*)
(*) qua sông đập cầu: Cụm từ này mang ý nghĩa cảnh báo, khiến người khác cân nhắc trước khi hành động, và ám chỉ việc người nào đó đã tận dụng hoặc lợi dụng một ai đó, nhưng sau đó không còn quan tâm hoặc bỏ rơi họ khi việc đó không còn hữu ích cho mình. Nó cũng có thể ám chỉ việc đối xử vô trách nhiệm hoặc bất công đối với người khác.
Haha những người kia đang bắt đầu cãi nhau trước mặt tôi.
Từ cuộc cãi nhau, tôi rút ra kết luận.
Bố mẹ chồng thực sự ghét Chu Diễn và muốn cô ta biến mất, đã sắp xếp để cô ta rời đi, nhưng Chu Diễn không cam lòng.
Cô ta vẫn liên lạc với Zhou Hồng Dân, anh ấy đã giấu cô ta một cách bí mật, còn giả vờ đi công tác để gặp cô ta.
Trong thời gian này, họ đã tìm kiếm các bậc thầy và bác sĩ với giá cao, tìm mọi cách để cố gắng loại bỏ Cổ Trùng trong cơ thể Chu Hồng Dân.
Một khi loại bỏ được Cổ Trùng, tôi đương nhiên không còn gì để uy hiếp bọn họ, cho nên họ liền tính giết tôi để diệt trừ hậu họa, dẫn đến tình huống như ngày hôm nay.
Hóa ra mẹ chồng tôi giả vờ tốt với tôi, bỏ thuốc ngủ vào súp đông trùng hạ thảo của tôi. Chờ khi tôi đã ngủ sâu thì sẽ đưa tôi vào trong xe, tạo ra vụ tai nạn xe hơi c.h.ế.t. người.
“Còn không đi, trời sẽ sáng mất.” Tôi mở mắt ra, nói với ba người còn đang tranh cãi.
Tiếng nói lập tức im bặt, 3 người đồng loạt quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cám ơn mọi người đã đến thăm tôi vào đêm muộn như vậy.”
Ta mở lòng bàn tay, mấy cái huyết sắc Cổ Trùng từ trong lòng bàn tay bay ra.
“Tôi có vài món quà nhỏ, hi vọng mọi người sẽ thích.”
Cổ trùng bay đến cổ của ba người, một ngụm đâm xuyên qua, đem tất cả máu thu được đều tiêm vào trong cơ thể bọn họ.
Cả ba hét lên. “Miêu Nguyệt, cô ta lại dùng Cổ Thuật!”
Chu Hồng Dân mắng lớn: “Cô thật ác độc!”
“Tôi là một Miêu nữ, dùng Cổ là khả năng của tôi mà.”
Tôi chậm rãi ngồi dậy, trên môi nở một nụ cười ranh mãnh:
“Chu Hồng Dân, ai nói với anh rằng có thể phẫu thuật để loại bỏ Cổ trùng vậy?”
Tôi nhẹ nhàng điều khiển Cổ Trùng, Chu Hồng Dân hét lên một tiếng, ngã xuống đất và lăn lộn một cách tuyệt vọng. Chu Diễn và mẹ chồng bàng hoàng, lúc này họ mới nhận ra rằng con Cổ Trùng đó vẫn đang còn ở trong người Chu Hồng Dân!
13.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người bố chồng đang canh gác bên ngoài lao vào phòng ngủ, ngay lập tức ông cũng bị Cổ Trùng lao đến đốt tới tấp.
Khi thấy tôi ngồi đó, cơ mặt ông ta co rút, ánh mắt thực sự sợ hãi.
“Vì các người bất nhân nên cũng đừng trách tôi bất nghĩa.”
Tôi cười rồi cầm điện thoại lên.
“Tôi đã chán chơi với các người rồi.”
Từ lâu tôi đã ý thức được việc mẹ chồng gài thuốc, nhưng họ đã quá coi thường tôi rồi.
Năm phút sau, cảnh sát đã đến.
Tô kể lại toàn bộ sự thật rằng gia đình họ Chu đã lừa tôi kết hôn và có con, và âm mưu giết tôi.
Tôi đã lắp đặt camera giám sát và máy ghi âm trong phòng ngủ để ghi lại mọi lời nói và hành động của họ, trong đó bao gồm thành phần thuốc ngủ cũng được tìm thấy trong súp đông trùng hạ thảo.
Đối với cuộc hôn nhân lừa đảo này, tôi đã sớm có bằng chứng là các trò chuyện và hình ảnh, có thể dùng làm bằng chứng.
Bọn họ đã bị bắt giữ .
Ông bố chồng vội nói: “Đồng chí cảnh sát, chúng ta làm như vậy là có lý do! Chính là cô ta lừa gạt con trai ta! Chúng ta đành phải đối phó! Nữ nhân này là Miêu Cô…Miêu cổ gì đó, rất ác độc…”
Tôi ngây thơ nói với anh cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, anh có tin trên đời này có tà thuật không?”
Vị cảnh sát từ lúc xem bằng chứng đã vô cùng tức giận trước những gì nhà họ Chu đã làm, vì thế khi nghe những lời này đã lớn tiếng mắng:
“Các người đã cố sát hại người khác, bây giờ lại còn tố cáo nạn nhân sao!”
Không ai tin những gì họ nói, nhà họ Chu bị tống vào tù cùng với Chu Diễn.
Bước tiếp theo là điều tra vụ án, lúc đầu gia đình họ Chu khẳng định rằng tôi đã dùng tà thuật để khống chế họ, nhưng khi thấy mọi người không ai tin, họ lại nói rằng tôi đã gài thuốc độc.
Cảnh sát đã kiểm tra lại tất cả các hình ảnh giám sát, kiểm tra đồ đạc trong nhà, điều tra các bệnh viện, không có bác sĩ nào từ bất kỳ bệnh viện nào xác nhận Chu Hồng Dân đã bị đầu độc.
Nhà họ Chu bất mãn và thay đổi lời khai rằng tôi đã đánh đập Chu Hồng Dân, họ chỉ là bị buộc phải chống đỡ.
Tuy nhiên, họ lại không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào.
Rốt cuộc, lần trước tôi đánh Chu Hồng Dân một cách thô bạo trong bệnh viện, chính họ đã đích thân phủ nhận với bác sĩ việc tôi đánh anh ta, và giải thích rằng vết thương là do chính Chu Hồng Dân bị ngã.
Về phía tôi, bằng chứng về hôn nhân lừa đảo, ngoại tình và g.i.ế.t người thì có rất nhiều.
Sự thật nhanh chóng được phân định, bố chồng – người không liên quan trực tiếp đến vụ án, đã được thả khỏi đồn cảnh sát và tự đề nghị đền bù cho tôi một số tiền lớn và yêu cầu hòa giải.
Tôi nói với ông ấy: “Để xem lòng thành khẩn của ông đến mức nào. 300 triệu nhân dân tệ trước kia để mua ảnh rồi, giờ mạng sống của con trai ông chắc hẳn phải đáng giá hơn bức ảnh, phải không?”
“Ta hiểu rồi.” Ông bố chồng lịch sự nói.
Sau vài ngày, bố chồng tôi đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của công ty cho tôi, đồng thời chuyển toàn bộ tài sản tương đối có giá trị của gia đình sang tên tôi để tỏ lòng thành.
Dù không rõ ông ấy đã chuyển nhượng xong chưa, nhưng với tài sản trị giá hàng tỷ nhân dân tệ quả thực đủ để tôi đồng ý viết giấy tha thứ.
Sau khi lấy tiền của nhà họ Chu, tôi đặc biệt đến tìm Chu Diễn, kể lại sự tình cho cô ta nghe và ân cần hỏi: “Cô có tiền không? Nếu có, thì tôi cũng có thể viết một lá thư tha thứ.”
Vì tình hình khẩn cấp, nên Chu Diễm gọi điện hỏi Chu Hồng Dân xin tiền, nhưng Chu Hồng Dân đương nhiên không chịu đưa.
Tài sản của nhà họ Chu đã giao cả cho tôi rồi, làm sao họ có thể cứu Chu Diễn một lần nữa?
Chu Diễn suy sụp và mắng Chu Hồng Dân là kẻ vô tình, Chu Hồng Dân cũng mắng lại không kém.
Một đôi tình nhân vì tiền mà tan rã.
Tôi vui vẻ đứng bên cạnh xem họ cãi nhau.
Chu Hồng Dân bỏ mặc Chu Diễn một mình, Chu Diễn không muốn ngồi tù nên cô chỉ có thể gọi điện cho bố mẹ để vay tiền.
Cha mẹ của Diễn đến gặp tôi vừa khóc lóc vừa van xin, nhưng tôi không hề động tâm, chỉ hỏi một câu: “Các người có tiền không?”
Với một đứa con gái đã làm quá nhiều điều sai trái như vậy, thân là cha mẹ lại không biết gì sao?
Vì nuôi dạy không đúng cách, Chu Diễn trở nên ngạo mạn và hỗn láo đến mức thậm chí dám lừa gạt và g.i.ế.t người.
Cha mẹ của cô ta cũng phải chịu một ít hậu quả mới đúng.
Cha mẹ của Chu Diễn không giàu có nên trong cơn tuyệt vọng, họ phải bán ba căn nhà với giá rẻ, đồng thời đem ra tất cả tiền tiết kiệm của mình và vay mượn tiền từ người thân bạn bè, tổng cộng được 50 triệu nhân dân tệ và đưa cho tôi.
Sau khi đã nhận tiền và tôi đưa cho họ một lá thư tha thứ.
Sau sự việc này, Chu Diễn và Chu Hồng Dân hoàn toàn chia tay, hai gia đình xảy ra cãi vã lớn nhưng họ miễn cưỡng dung hòa để cùng nhau vượt qua khó khăn.
Luật sư do nhà họ Chu thuê rất giỏi, đã tích cực liên lạc với tôi nên tôi đương nhiên phải giữ lời hứa khi lấy được tiền.
Cuối cùng, tôi thay đổi lời khai và nói rằng không có ai g.i.ế.t người, mấy người họ cũng tự chứng minh mình vô tội, nói rằng chỉ là tranh chấp gia đình và không có việc g.i.ế.t người nào xảy ra.
Cảnh sát vô cùng khó chịu, nhưng vẫn phải thả mọi người ra.
Lúc này bụng tôi đã rất to, khi họ ra khỏi tù, tôi nói muốn ly hôn với Chu Hồng Dân.
“Sau khi ly hôn, anh và Chu Diễn có thể công khai ở bên nhau.” Tôi cười nói.
“Ai muốn lấy một tên đàn ông rác rưởi như vậy?” Chu Diễn giận dữ hét lên.
Chu Hồng Dân lạnh mặt nói: “Tôi cũng không muốn cưới một con gà mái không biết đẻ trứng, hơn nữa con gà này cơ thể còn không tốt.”
Cả hai đang lớn tiếng cãi vã trước cổng trại giam, hận tới mức không thể lao vào tát nhau, điều này hoàn toàn khác với tình yêu trước đây của họ.
Haha, hai người trước kia còn tự xưng là tình yêu chân thành, không ngần ngại lừa người khác để có con, và cho rằng tình yêu của họ bị gia đình ngăn cản.
Bây giờ họ nên hiểu cái gọi là tình yêu của họ thực ra chỉ là lòng ích kỷ ! Họ chỉ yêu bản thân mình thôi!
14.
Thời gian trì hoãn ly hôn đã hơi lâu rồi, tôi ôm cái bụng vượt mặt đi tời cục hành chính để làm thủ tục ly hôn với Chu Hồng Dân với cái bụng phệ.
“Miêu Nguyệt, em thật sự muốn ly hôn à? Anh biết lỗi rồi, sau này sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa! Em có thể sinh con xong rồi mới quyết định không?” Chu Hồng Dân nói như cầu xin tôi.
Tôi: “Không sợ tôi lại gieo một cổ trùng vào trong người anh à?” Sắc mặt Chu Hồng Dân đại biến, không dám nói thêm một lời nào nữa.
Tôi xoa bụng, đứa bé tất nhiên không thể giao cho nhà họ Chu, sau này nó sẽ theo họ của tôi, và trở thành thành viên của Miêu tộc.
Sau khi sự việc lắng xuống, sinh khí của nhà họ Chu bị tổn thương nghiêm trọng, việc Chu Hồng Dân có tìm được người phụ nữ khác để kết hôn hay không là chuyện của chính anh ta.
Nhưng chuyện ly hôn giữa tôi và anh ấy vẫn diễn ra ầm ĩ, tin rằng không có người phụ nữ đầu óc bình thường nào chịu lấy anh ta.
Nếu chỉ vì tiền mà lấy anh ta, thì cô gái đó chắc sẽ phải hối hận rồi, vì di chúc của Chu Hồng Dân đã được công chứng, tất cả tài sản của anh ta sau khi qua đời đều sẽ thuộc về con tôi.
Nếu anh ta muốn thay đổi di chúc, thì anh ta phải xem xét điều gì sẽ xảy ra nếu chọc giận tôi.
Tôi rời thành phố và trở lại Miêu tộc để sinh con.
Gia đình họ Chu và Chu Diễm nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng thật đáng tiếc, sự trả thù thực sự của tôi chỉ mới bắt đầu.
Gia đình họ Chu và Chu Diễn đều được chẩn đoán mắc bệnh AIDS như một điều bình thường.
Có lẽ bọn họ đã đoán được là do tôi làm, nhưng bọn họ không có bằng chứng, cũng không thể báo cảnh sát, lại càng không dám đến làng Miêu để làm phiền tôi, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
Nghe nói khi Chu Diễn phát hiện mình nhiễm AIDS, ngay lập tức bạn trai cũ của cô ta đã tung tin xấu về cô trên mạng xã hội, khiến cô ta ở trên mạng xã hội bị chửi bới ruồng bỏ không thương tiếc.
Chu Diễn đã biến mất trong đêm.
Tôi không còn thương hại cho cuộc sống của Chu Hồng Dân nữa, nhưng Cổ Trùng vẫn sẽ tiếp tục hút lấy cuộc sống và sự may mắn của anh ta để nuôi dưỡng Cổ mẹ.
Với Tình Hình như vậy, anh ta lại còn bị nhiễm AIDS, anh ta sống được bao lâu còn phụ thuộc vào số phận của mình nữa.
Đây không phải là tôi ác độc, tôi đã cho Zhou Hồng Dân rất nhiều cơ hội. Nhưng chính họ đã không ngừng thách thức giới hạn của tôi, và cố gắng giết tôi hết lần này đến lần khác, kết cục của họ như vậy thật là xứng đáng.
Nhanh chóng, tôi đã sinh ra một cậu bé khỏe mạnh và kháu khỉnh.
Tôi không thông báo tin tức này cho gia đình họ Chu, vì dù sao bọn họ sớm muộn cũng sẽ chết, có hay không có ông bà và cha của cậu bé đều không quan trọng.
Tôi đã thành lập một quỹ từ thiện với số tiền nhận được từ gia đình họ Chu để giúp đỡ những người phụ nữ.
Những cô gái Miêu Cổ chúng tôi không coi trọng đến tiền bạc, nếu chúng tôi thực sự muốn kiếm tiền, với khả năng tà thuật của chúng tôi, chúng tôi đã sớm ngồi trên vô số kho báu vàng bạc rồi.
Chúng tôi hướng tới việc sống hòa hợp với thiên nhiên.
Dưới sự theo đuổi quyết liệt của An Nhược, tôi đã lấy anh làm chồng, anh ta ngày ngày nghiên cứu cách sinh con gái.
Theo truyền thống của chúng tôi, không sinh được con gái thì phải lấy ba đời chồng, anh ấy không muốn tôi lấy người thứ ba, nên anh ấy đã cố gắng rất nhiều và dám thử bất kỳ phương pháp bí truyền nào.
Cuối cùng, hai năm sau đó, tôi lại mang thai và được chẩn đoán là một bé gái.
Nghe nói tôi mang thai con gái, cả làng đều vui mừng, mọi người đều bất ngờ khi ngay lần đầu tiên, An Nhược đã làm cho tôi mang thai một bé gái như vậy.
An Nhược đỏ mặt, tự tin nói về cách sinh con gái. Vào ngày tôi sinh con gái, Cổ Trùng từ hàng nghìn dặm xa đã bay về với tôi, tôi biết rằng Chu Hồng Dân đã chết.
Có thể sống sót qua ba năm đã là kỳ tích của Chu Hồng Dân, cũng là sự trừng phạt của anh ta.
Chắc chắn trong ba năm này, anh ta đã sống rất khó khăn, đau đớn và sợ hãi khi tử thần luôn rình rập, đủ để khiến anh ta cảm thấy hối hận vì hậu quả mình đã gây ra.
Chu Diễn thì mắc bệnh tim và nhiễm HIV, tôi cũng không rõ tung tích của cô.
Vợ chồng nhà họ Chu tuổi già lại mất đi con trai, mắc bệnh nghe nói không thể qua khỏi, chỉ có thể chờ c.h.ế.t.
Cuộc sống của họ kết thúc thảm thương, dường như nhìn có vẻ tôi độc ác nhưng thực tế là, nếu tôi không phải là một người phụ nữ Miêu Cổ, chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, thì kết cục 100% sẽ bị dùng làm bà bầu thuê, rồi bị đuổi ra ngoài với các lý do khác nhau và không bao giờ có thể lấy lại được đứa bé.
Với hành động bắt cóc và g.i.ế.t người của họ, nếu tôi chỉ là một cô gái bình thường và cố gắng chống cự, có lẽ tôi sẽ bị bắt uống thuốc ngủ rồi bị đặt vào một chiếc xe tự lái, dễ dàng tạo ra một vụ tai nạn bình thường.
Những kết cục này, họ xứng đáng nhận được! Có tà thuật trong tay, tôi có thể kết hôn với hai người chồng khác nữa, nhưng khi nhìn vào thân hình cao lớn và khỏe mạnh của An Nhược cùng hai đứa con đáng yêu, cuối cùng tôi quyết định không gieo Cổ trùng vào người An Nhược nữa.
Những người thật lòng yêu nhau, làm sao có thể như Chu Hồng Dân, vừa tuyên bố đây là “tình yêu đích thực”, nhưng lại cưới một người phụ nữ khác để sinh con?
Đó chỉ là một hành động ích kỷ và tự mưu lợi ích, đội lốt dưới danh nghĩ “tình yêu”.