Chuyện này…thôi con hãy bỏ qua cho chúng ta…. ” Liên quan đến tính mạng của con trai và con cháu nối dõi của nhà họ Chu, cho nên họ không dám đánh cược.
Tôi mỉm cười chậm rãi. Trò chơi này, tôi đã thắng.
11.
Bà mẹ chồng lên tiếng nói: “Miêu Nguyệt, hôm nay bắt cóc con là Chu Diễn chủ ý, không phải chúng ta muốn làm!”
Bà ấy tiếp tục lớn giọng ra lệnh, một người đàn ông cao to nắm lấy Chu Diễn đang đầy kinh ngạc, và kéo cô ta về phía tôi:
“Con dâu à, cô ta là thủ phạm của tất cả mọi thứ, ngay từ đầu ta đã không thích cô ta và takhông muốn cô ta bước vào cửa nhà họ Chu. Kết quả là rất nhiều chuyện đã xảy ra …
Trách ta lúc đầu quá mềm lòng, hiện tại giao cho con, tùy ý con xử lý. ”
Tình hình nhanh chóng thay đổi, Chu Diễn hoàn toàn bối rối, vùng vẫy trên mặt đất:
“Tại sao bố mẹ có thể đối xử với con như thế này?”
“Câm miệng, cô chưa phải là con dâu của chúng tôi đâu, tất cả đều là lỗi của cô! Cô là người nghĩ ra ý tưởng mượn bụng sinh con! Nếu không phải tại cô, Hồng Dân nhà tôi chẳng lẽ sợ không lấy được vợ sao?
Bây giờ có cháu đích tôn là tốt rồi, chúng tôi cần gì phải làm chuyện phạm pháp?”, bà mẹ chồng tức giận mắng.
Khuôn mặt của Chu Diễn tái nhợt.
“Đánh cho cô ta tỉnh ra!”
Thấy tôi lạnh lùng nhìn, bà mẹ chồng lại lớn tiếng ra lệnh.
Người đàn ông tiến lại và vung tay tát vào mặt Chu Diễn từng cái một, rất rõ ràng và mạnh bạo.
Chu Diễn không thể hiểu tại sao mình lại bị đánh, vì vậy cô ta vừa khóc vừa chống cự.
An Nhược vô cùng tức giận, mặt đầy sát khí đi đến cạnh cô, Chu Diễm trong mắt tràn đầy sợ hãi hét lên:
“Tôi bệnh tim, các người không được đánh tôi!”
Sau đó cô ta nằm xuống đất giả vờ ngất đi, trông giả tạo hết sức.
“…” Tôi cười nhạt.
“Bố mẹ, con không có quyền trừng phạt ai hết, nhưng chuyện này cứ giao cho con.” Bà mẹ chồng nhanh chóng nói đồng ý.
Chu Diễn ngay sau đó bị vài người đàn ông cao lớn khiêng đi.
Chúng tôi trở về từ vùng ngoại ô và không gọi cảnh sát.
Nếu báo cảnh sát, có thể làm cho tình hình trở nên căng thẳng, tôi không thể dễ dàng tha thứ cho họ nếu không nhận được những gì tôi muốn được.
Để ổn định tôi, bố chồng tôi đã hứa với tôi rằng sau này tôi sẽ là con dâu duy nhất của họ, chỉ cần tôi sinh con, đứa trẻ đó sẽ là người thừa kế của nhà họ Chu.
Ông ấy đã tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị và chân thành chuyển nhượng vốn góp cho tôi, thậm chí còn đưa thêm 10 triệu nhân dân tệ để an ủi tôi.
Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, Chu Hồng Dân được đưa về nhà trong tình trạng thừa sống thiếu chết.
Nhìn vào số dư tài khoản, tôi ân cần bảo Cổ Trùng dừng lại.
“Chu Hồng Dân, anh có hận tôi không?” Tôi hỏi anh ấy.
“Làm sao có chuyện đó được?” Chu Hồng Dân gắng gượng ngồi dậy từ trên giường, quỳ xuống trước mặt tôi thú nhận lỗi lầm:
“Vợ ơi, trước đây là lỗi của anh, lãng tử hồi đầu, kim bất hoán *. Vợ à, sau này chúng ta hãy sống thật tốt nhé!”
*: 浪子回头金不换 (làng zǐ huí tóu, jīn bù huàn) là một thành ngữ tiếng Trung Quốc. Nó xuất phát từ truyện kể về một người con trai trẻ tuổi sống vô tư, phóng túng, lãng mạn và không chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, sau một thời gian sống cuộc sống rong chơi, anh ta nhận ra tầm quan trọng của việc trở về gia đình và đạo đức. Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ rằng một khi người con trai đã thay đổi hướng đi, quay đầu trở lại và làm người chín chắn, thì giá trị của họ sẽ không thể đo lường bằng bất kỳ tài sản vật chất nào.
Giọng điệu của anh ta rất khiêm tốn, nghe cũng thực sự đã biết hối cải.
Lời xin lỗi dù chậm trễ nhưng tôi cũng không quan tâm nữa!
Tôi mỉm cười: “Chu Hồng Dân, tôi sẽ nói cho anh biết phương pháp thực sự để đối phó với Cổ trùng.”
Anh ngẩng đầu lên và háo hức nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cười nói: “Cổ trùng đau đớn là do anh oán hận tôi, chỉ cần anh không hận tôi, Cổ trùng sẽ không bị kích thích. Cho dù tôi có để Cổ trùng ở trong cơ thể của anh, nó gây ra đau đớn cùng lắm cũng chỉ giống như sán dây heo, chịu đựng một chút là sẽ qua.”
“Nhưng nếu anh đối với tôi tràn đầy oán hận, cổ trùng sẽ rất cuồng nhiệt, di chuyển lung tung trong cơ thể anh, tự nhiên sẽ vô cùng thống khổ.”
Chu Hồng Dân gượng cười nói: “Em yêu, làm sao anh có thể ghét em được chứ?”
“Tốt hơn là anh không nên.”
Tôi sải bước đi mà không thèm nhìn anh ta.
Yêu và ghét của anh ấy không liên quan gì đến tôi.
Rất nhanh trong thôn truyền đến tin tức, triệu tập các chàng trai trở về, bọn người An Nhược đành phải rời đi.
Trước khi đi, ở nhà ga đường sắt cao tốc, An Nhược đỏ mắt hỏi tôi:
“Miêu Nguyệt, anh không được phải không?”
Tôi hơi lúng túng:
“Tạm thời em chưa có ý định lấy chồng khác”.
Thấy anh không chịu đi, tôi lắc đầu nói:
“Chuyện sau này hãy nói, nếu không có con gái, em đương nhiên lấy chồng thứ hai…”
Đằng sau lưng, Khuôn mặt của Chu Hồng Dân trở nên xanh mét.
An Nhược thở phào nhẹ nhõm, nhìn Chu Hồng Mẫn phía sau khinh thường nói:
“Nhìn dáng vẻ của cậu ta, anh liền biết không sinh nổi nữ nhi rồi.”
Chu Hồng Dân: “. . . . . .” 
Tôi gật đầu trong lòng, sau chuyện này, tôi sẽ không cho phép Chu Hồng Dân lên giường với tôi nữa, cả đời này anh ta cũng không thể làm cho tôi mang thai một đứa con gái.

“Miêu Nguyệt, em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm biện pháp tốt để sinh con gái.” An Nhược trịnh trọng hứa hẹn.
Tôi: “…”
“Đi thôi anh trai, anh không thấy mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào chúng ta sao?
”
Cuối cùng, An Nhược bước vào nhà ga đường sắt cao tốc tấp nập người qua lại.
12.
Tôi không nghĩ ra cách đối phó với Chu Hồng Dân, lúc đầu tôi muốn giết anh ta, nhưng gần đây anh ta có thái độ rất tốt và cho tôi rất nhiều tiền, làm tôi do dự không biết có nên giết anh ta hay không.
Dẫu sao, tôi cũng đã học đại học và biết không thể giết người một cách dễ dàng.
Bố chồng và mẹ chồng rất lịch sự với tôi và coi tôi như một vị khách quý trong nhà.
Chắc chắn rằng chúng tôi sẽ ly hôn, nhưng tôi chưa quyết định khi nào và cách thức xử lý họ, vì vậy tôi đã tạm trì hoãn.
Ngay khi tôi đang do dự, Chu Hồng Dân đột nhiên nói với tôi: “Em yêu, anh đi công tác một thời gian nhé.”
Tôi gật đầu một cách thờ ơ.
Hiện tại, mối quan hệ của chúng tôi với nhau rất kỳ lạ, tôi sống ở nhà họ Chu, nhà họ Chu đi đâu cũng kiêng dè tôi, nhưng tôi không còn sống với Chu Hồng Dân nữa.
Thay vì nói rằng Chu Hồng Dân là chồng tôi, thì nói rằng anh ấy là người hầu của tôi còn đúng hơn.
Chu Hồng Dân sắp xếp đồ đạc rời đi, không lâu sau đó, tôi lại cảm nhận lại sự hỗn loạn của Cổ Trùng trong cơ thể Chu Hồng Dân.
Tôi rất ngạc nhiên, anh ta lại tiếp tục ăn vụng mà không sợ tôi sao?
Theo cảm ứng của Cổ Trùng, tôi bắt taxi đến một khách sạn, đúng lúc nhìn thấy Chu Hồng Dân và Chu Diễn đang tay trong tay ôm nhau bước ra khỏi cổng.
Bố chồng nói rằng ông ấy đã xử lý Chu Diễn, khiến cô ta rời khỏi thành phố và sẽ không quay lại nữa.
Tôi nghĩ rằng với tình hình như vậy, Chu Diễn không thể xoay sở, vì vậy tôi chấp nhận cách xử lý của ông ấy.
Nhưng thật không ngờ rằng Chu Diễn không những chưa rời đi mà còn vẫn đang ở bên cạnh Chu Hồng Dân.
Sự thân mật của hai người họ lúc này làm cho những lời tán tỉnh và lời xin lỗi của Chu Hồng Dân trước mặt tôi trở thành trò cười !
Tôi đứng ở góc đường và im lặng nhìn họ.