Sau khi Lý Trường Niên trở về phủ Tướng quân, tính cách nàng ta vẫn chưa có dấu hiệu kiềm chế, đến mức có ngày phải mang ra 20 thi thể từ phủ.
Sau khi tin tức dần dần lan truyền, phủ Tướng quân trở thành nơi được biết đến với cái tên “Địa Phủ”.
Các quan lại lên tiếng đòi luận tội cha ta, Hoàng đế chỉ có thể giáng chức Tướng quân của cha ta để làm yên lòng dân.
Hoàng đế nói rằng khi công chúa chưa gả đi, nàng chưa từng có hành vi như vậy, nay ra nông nỗi này chắc chắn là do phò mã không biết dạy thê tử.
Lần này, Cha ta không thể nhịn được nữa, ngay tại Điện Thái Hòa, ông tức giận dập đầu tạ tội.
Các Quan viên lại lợi dụng cơ hội này đòi kết tội công chúa.
Sắc mặt Hoàng đế trở nên ngày càng âm trầm, cuối cùng nhẹ giọng nói rằng chức Tướng quân này dễ có, dễ mất.
Cha ta nghe xong liền ngậm miệng.
Sau khi trở về phủ, ông ấy cũng không nổi nóng với công chúa, chỉ là ông tuyên bố sẽ không bao giờ bước chân vào viện của nàng nữa.
Sau khi mất chức Tướng quân, cha ta trả nên phóng đãng hơn.
Cha ta lại nạp thêm hai tiểu thiếp tính tình dịu dàng mang về phủ nuôi nấng.
Lý Trường Niên tức giận đến mức khóe miệng sủi bọt, nhưng cũng không thể làm gì được.
Hai tiểu thiếp đó nghe lời của cha ta, một mực không bao giờ ra khỏi sân viện.
Trong khi đó, sân viện của Cha ta cũng chính là nơi được canh gác nghiêm ngặt nhất trong cả phủ, Lý Trường Niên muốn dẫn người xông vào cũng không được.
******
Trong màn đêm dày đặc, ta nhìn thấy hai con cổ trùng trong lòng bàn tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Mười năm đã trôi qua, cuối cùng ta đã thành công.
Cổ ăn tim, được nuôi từ Cổ mệnh, có thể tim bị yếu đi, mà không thể nhận ra bất kỳ vấn đề nào.
Dựa vào những gì đã xảy ra trước đây, lão già mặc đồ đen hoàn toàn không hiểu gì về Cổ mệnh, thậm chí còn chẳng bằng một nửa ta.
Vì vậy, lão ta hoàn toàn không thể nhận ra được đó có phải là “Cổ mệnh” hay không.
Nước mắt ta lại trực trào rơi ra, lặng lẽ nghĩ, mẫu thân, tên cầu Hoàng Đế đó vì ta mà lấy đi mạng sống của người, vậy thì ta sẽ để hắn chết trong “Cổ mệnh” mà chính hắn cướp được.
Chỉ trong một ngày, truyền thuyết về Cổ mệnh đã lan truyền khắp trên đường phố và các khu chợ.
Mồi đã được đặt, chỉ còn chờ cá cắn câu.
Quả nhiên, khi ta tỉnh dậy vào ngày hôm sau, ta lại thấy mình ở một nơi xa lạ.
Đập vào mắt ta là hai con người quen thuộc.
Lão già mặc áo đen vẻ bề ngoài vẫn không thay đổi, cùng với vị hoàng đế đã có mái tóc bạc trắng rậm rạp. Ta ngồi dậy, ôm chặt lấy mình, giọng nói run rẩy. “Ngươi, ngươi không phải là hoàng đế sao? Tại sao lại bắt ta?”
Lão Hoàng đế thấy ta tỉnh dậy, đôi mắt đục ngầu lóe nhẹ, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Ngươi tuổi còn nhỏ, suy nghĩ lại không hề nhỏ, khó trách năm đó ta và Phù Phong đều bị ngươi qua mặt.”
Người đàn ông mặc áo đen nhìn chằm chằm vào ta,
“Hoàng đế, không cần phí thời gian nhiều với nàng ta, điều quan trọng bây giờ là đưa Cổ mệnh ra ngoài.”
“Cổ mệnh đó, ngươi tự mình giao ra hay là muốn chúng ta bức ngươi giao nộp?”
Ta co người càng chặt, thấp giọng nói: , “Ngươi đang nói về cổ trùng trong truyền thuyết đó sao ? Nhưng rất tiếc, hiện tại ta đã không còn Cổ mệnh nữa.”
Lão già mặc đồ đen nháy mắt với hoàng đế, người đang do dự một lúc. “Phù phong, việc này vẫn giống như trước đây, nhất định phải qua sự kết hợp giữa nam và nữ sao?”
Lão già mặc áo đen nhăn mày, “Phương pháp này là nhanh nhất và hiệu quả nhất, chẳng phải người đã thực hiện từ 10 năm trước rồi sao, chỉ cần xử lý giống như nữ nhân trước đó là được.”
Ta như ngừng thở, hai tay cư nhiên siết chặt, Nhưng biểu cảm trên mặt không thay đổi chút nào.
Hoàng đế già ho khan hai tiếng, “ Ta hiểu rồi, ta thấy hơi khát nước, ta đi uống trà trước.”
Sau khi hoàng đế rời đi, lão giả áo đen tiếp tục dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm ta.
“Haha, ngươi thật sự giống hệt mẫu thân của ngươi, thông minh xảo trá.”
Lão ta dùng giọng điệu dỗ dành ta:
“Vậy đi, nếu ngươi tự nguyện hiến dâng Cổ mệnh, ta sẽ đưa ngươi gặp mẫu thân, thế nào?”
Nghe điệu lôi cuốn trong lời nói của lão ta, tôi vui mừng mở to mắt,
“Ông có nói thật không? Ta thật sự có thể gặp mẫu thân sao?”
Lão ta gật đầu, mang một nụ cười khẩy trên môi.
Nếu ta không biết sự thật từ trước, thì có lẽ ta cũng sẽ tin điều này.
Sau đó ta giả bộ như đột nhiên nghĩ ra một chuyện, giọng điệutrở nên buồn bã nói,
“Nhưng, thật sự không còn Cổ Mệnh nữa! Nếu không tin, ngươi hãy thử xem, ta đã đưa nó cho công chúa rồi.”
Lão già áo đen sửng sốt, “Ngươi mới nói cái gì? Ngươi đã đưa cho ai?”
Trong mắt tôi hiện lên vài tia tinh anh, sợ hãi gật đầu.
Lão già áo đen liền lấy ra một cây kim bạc đặc biệt, đâm vào mạch tay phải của tôi, nhưng không thấy bất kỳ phản ứng nào từ tôi. Mặt lão trở nên u ám, có vẻ như lão nhận ra rằng lão đã muộn một bước rồi.