“Đây là mì trường thọ ta tự tay làm!”
Ánh mắt Mục Cảnh Sâm sáng rực như có sao, vội vã nếm thử một miếng.
“Rất ngon.”
Ta đã lén nếm thử trước, thật ra không ngon lắm.
Ta ngồi xuống bên cạnh Mục Cảnh Sâm: “Đây là quà sinh thần của chàng, có thích không?”
Mục Cảnh Sâm cười: “Xán Xán tặng gì ta cũng thích.”
“Đùa thôi.” Ta lấy từ trong người ra chiếc túi thơm thêu mất nửa tháng, “Đây mới là quà sinh thần thật sự.”
Mục Cảnh Sâm cầm lấy túi thơm, cẩn thận vuốt qua họa tiết trên đó: “Xán Xán giỏi quá, đôi vịt này thêu rất sống động.”
Ta xụ mặt xuống: “Đây là uyên ương.”
Mục Cảnh Sâm khựng lại: “Nàng nói vậy, đúng là giống uyên ương thật.”
Ta bĩu môi định phát cáu, nhưng Mục Cảnh Sâm lên tiếng ngăn lại.
“Ta cũng có quà cho nàng.”
“Sinh thần của chàng, sao lại tặng quà cho ta?”
“Không phải nàng đã chúc ta sinh thần vui vẻ sao? Nàng vui thì ta mới vui được.”
Mục Cảnh Sâm lấy từ trong áo ra một chiếc bình sứ nhỏ: “Mấy đêm trước ta đã lén cắt một sợi tóc của chúng ta bỏ vào đây, rồi mang đến chùa Từ An dâng lên trước Phật tổ trong ba ngày.”
“Kết tóc làm phu thê, yêu thương không nghi ngờ. Xán Xán, trước đây là ta đã nghĩ sai, chỉ mong nàng được bình an suốt đời mà bỏ qua mong muốn của nàng. Từ nay về sau, dù đường đời có gian nan hiểm trở thế nào, chúng ta cũng sẽ đi cùng nhau, được không?”
Ta nhìn chiếc bình sứ trong tay, mắt cay cay, giọng có chút nghẹn ngào: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Chàng không được nuốt lời.”
“Minh nguyệt chứng giám, ta nhất định không phụ lòng nàng.”
9
Mục Cảnh Sâm xin hoàng thượng cho phép nghỉ, chúng ta cùng nhau đi du ngoạn, khám phá khắp núi sông tươi đẹp của Đại Lương.
Mùa đông, theo như lời hẹn từ trước, chúng ta đến Mạc Bắc.
Ngàn dặm băng phủ, vạn dặm tuyết bay.
Ta khoác chiếc áo choàng dày, để cho tuyết trắng phủ đầy mái tóc dài.
Mục Cảnh Sâm phủi đi tuyết trên đầu ta, trách móc: “Sao không vào lều? Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Ta quay đầu, chỉ thấy tuyết cũng đã phủ kín đầu hắn, cười nói: “Mục Cảnh Sâm, chúng ta thế này có tính là cùng nhau đến bạc đầu không?”
“Hơi miễn cưỡng, nhưng chúng ta vẫn còn vài chục năm nữa để thực sự cùng nhau đến bạc đầu.”
Tuyết rơi ngày càng dày, chúng ta nắm tay nhau, từng bước từng bước tiến về phía lều lớn cách đó không xa.
“Xán Xán bắt đầu thích ta từ khi nào?”
“Thế còn chàng?”
“Không nói cho nàng biết.”
Ta bĩu môi: “Vậy ta cũng không nói cho chàng biết.”
“Không sao, ta có cả đời để từ từ đoán.”
Mục Cảnh Sâm Phiên Ngoại
1
Khi thanh kiếm đâm về phía ta, ta hoàn toàn có thể né tránh.
Nhưng nghĩ lại, một nhát kiếm sẽ không khiến ta chết.
Không có Xán Xán, sống cũng chẳng bằng chết.
Chỉ là tính toán trăm bề, ta không ngờ rằng Xán Xán đã sớm chạy về nhà mẹ đẻ.
Khi tỉnh lại trong cơn đau đớn tột cùng, ta nắm lấy tay người trước mặt, tưởng rằng đó là Xán Xán của ta.
Nhìn kỹ lại, mới nhận ra đó là phó tướng của ta, Lý Đại Xán.
Một đại hán với khuôn mặt râu ria rậm rạp, mỗi bữa ăn hết hai mươi cái bánh bao.
Hắn ngượng ngùng nói: “Vương gia, thuộc hạ đã có thê thất ở nhà rồi.”
Quản gia nói, Xán Xán đã để lại cho ta một phong hưu thư.
Ta xem cũng chưa xem, liền ném hưu thư vào lò lửa, rồi đứng dậy mặc quần áo.
“Vương gia, thái y nói ngài cần nằm nghỉ dưỡng ít nhất nửa tháng!”
Nửa tháng?
Nửa tháng nữa là vết thương lành mất rồi, lúc đó làm sao ta có thể vãn hồi Xán Xán đây?
May thay, Xán Xán không thực sự muốn hưu ta.
Chỉ là nhìn thấy mắt nàng đỏ hoe vì khóc, ta đau lòng vô cùng.
Sớm biết thế, ta đã không để mình bị thương nặng như vậy rồi.
2
Ngày sinh thần, Xán Xán tặng ta một chiếc túi thơm thêu uyên ương.
Nàng nói đây là chiếc túi thơm đầu tiên nàng thêu, và đây cũng là món quà sinh thần mà ta yêu thích nhất từ trước đến nay.
Hoàng huynh: “Cảnh Sâm, vết thương của ngươi gần lành hẳn rồi chứ?”
Ta: “Hoàng huynh làm sao biết Xán Xán tự tay thêu túi thơm tặng ta?”
3
Cuối cùng, ta cũng hoàn thành lời hứa, đưa Xán Xán đến Mạc Bắc.
Giữa trời tuyết trắng, ta đột nhiên muốn biết nàng bắt đầu thích ta từ khi nào.
Xán Xán lém lỉnh, hỏi ngược lại ta từ khi nào thích nàng.
4
Đó là bí mật của ta.
Năm mười chín tuổi, khi ta khải hoàn trở về kinh, người dân đứng hai bên đường chào đón, biển người tấp nập, nhưng ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô bé đứng trong đám người với hai búi tóc trên đầu và bộ váy vàng nhạt.
Nụ cười của nàng rạng rỡ, như ánh nắng giữa mùa đông.
Tim ta bỗng rung động không kiềm chế được.
Sau đó, ta nghe nói nàng là ấu nữ của Khúc đại tướng quân, được cưng chiều vô cùng.
Năm nay nàng mới mười ba tuổi.
Mười ba tuổi, còn hai năm nữa mới đến tuổi cập kê…
May mắn thay, hai năm sau ta cũng chỉ mới hai mốt tuổi, chưa phải là quá già.
5
Sau khi trở về từ Mạc Bắc, Xán Xán luôn ủ rũ, món bánh quế hoa mà nàng yêu thích nhất cũng không ăn.
Ta lo lắng đến phát điên, ngay trong đêm liền sai người đi mời thái y.
“Triệu chứng này…” Thái y vuốt bộ râu bạc phơ nói, “Lão phu e là không thể chữa được, chín tháng sau sẽ tự khỏi thôi.”
Ta hoảng hốt, mặt tái xanh: “Ngươi đừng nói nhảm, sao có thể không chữa được chứ?!”
Xán Xán cười lén, kéo tay áo ta: “Đồ ngốc, là chàng sắp làm cha rồi.”
Xán Xán mang thai, ta vừa mừng vừa lo.
Phụ nữ mang thai chẳng khác gì đi qua cửa tử, Xán Xán gầy yếu như vậy, nếu có bất trắc thì biết làm sao?
Mỗi ngày ta đều xoa bụng Xán Xán, nói chuyện với tiểu tử thúi trong đó.
“Nếu con dám hành hạ mẹ con, đợi khi ra ngoài, ta sẽ đánh đòn con.”
Xán Xán cười không ngớt, nói ta thật trẻ con.
Mặc kệ có trẻ con hay không, miễn là Xán Xán bình an.
Chín tháng sau, Xán Xán bình an hạ sinh một bé trai.
Ta ngồi bên giường, Xán Xán mặt mày tái nhợt, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, ta đau lòng không thôi.
Nhưng tiểu tử thúi này lại chẳng hiểu chuyện, khóc không ngừng.
“Bế ra chỗ khác, đừng làm phiền Vương phi nghỉ ngơi.”
Xán Xán mệt lả ngủ thiếp đi, giấc ngủ yên bình và dịu dàng, giống hệt như lần đầu ta gặp nàng.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, lòng dâng lên một niềm yêu thương vô hạn.
Vốn tưởng rằng tiểu cô nương nuôi vài năm sẽ trưởng thành thành một đại cô nương, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, nàng vẫn là tiểu cô nương ngày nào.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt.
Hết.