8
Sau ngày hôm đó, Giang Giới trở nên bận rộn lắm.
Rõ ràng chẳng có công việc gì, nhưng hằng ngày vẫn đi sớm về khuya.
Chẳng biết anh ấy làm gì nữa.
Dường như anh ấy cũng lo lăng về những gì mà Hứa Triệt đã làm.
Tuy đã chuyển về nhà bên cạnh trường, nhưng anh ấy vẫn kiên quyết đèo đón tôi đi làm mỗi ngày.
“Ở trường thì phải ở cùng với các thầy cô khác, đừng đi lung tung đấy nhé?”
Tôi hơi buồn cười: “Em cũng chả phải trẻ mẫu giáo, yếu đuối thế bao giờ.”
Giang Giới cười toe toét, “Em chính là trẻ con mà.”
Thế nhưng, dạo này Giang Giới rõ ràng đi tiếp khách nhiều hơn.
Có khi bận không kịp, anh ấy liền nhờ người đồng nghiệp trước đây gặp ở bệnh viện giúp đưa đón tôi.
Tôi thấy ngại nên nói với cậu thanh niên: “Đoạn đường ngắn thế này tôi tự đi được rồi, lần sau không cần phiền cậu nữa.”
“Không được đâu.” Anh chàng kia nhe răng cười, “Nhiệm vụ do Giới ca giao phó, em phải quyết hoàn thành. Huống hồ, một tiên nữ như chị, còn phải bảo vệ chu đáo chứ.”
Khuyên bảo anh chàng kia mãi không được, tôi đành quay sang Giang Giới: “Nếu tiếp tục như thế, cẩn thận thiên hạ đồn đại anh là nô lệ của vợ đấy.”
Ai dè Giang Giới chẳng thèm xấu hổ, trợn mắt lên: “Anh thích chiều vợ anh, người ta có quyền gì can thiệp!”
Cứ thế khiến tôi vừa buồn cười lại vừa bất lực.
Hôm đó đến cơ quan, Lưu Anh lại bí ẩn kéo tôi ra góc tường, mở điện thoại.
“Đây có phải chồng cậu không?”
Tôi nhìn sang, trên màn hình chính là hình Giang Giới đang uống rượu với một người phụ nữ.
Người phụ nữ này ăn mặc cực kỳ diêm dúa.
Bên cạnh Giang Giới, còn có bốn năm người đàn ông vây quanh người phụ nữ kia.
Phòng tối mờ, không nhìn rõ vẻ mặt của Giang Giới.
Nhưng đúng là anh ấy thật rồi.
“Bạn tôi chụp được ở quán bar, thấy người đàn ông này giống chồng của cậu.”
Lưu Anh nhìn tôi: “Nghe nói anh ta bị xưởng sửa xe đuổi việc, giờ chẳng qua cũng chỉ là một tên du côn thôi. Cậu xem, vậy mà bây giờ lại sa sút đến mức phải bán rẻ nhan sắc đi rót rượu cho một người phụ nữ, đây chính là tình yêu đích thực mà cậu vẫn nói sao? Tự bản thân cậu trông coi cho kỹ, đừng để rồi lại mắc bệnh.”
“Nói đủ chưa?”
Tôi nhíu mặt: “Lưu Anh, cô hết lần này đến lần khác nói xấu chồng tôi, theo dõi chụp lén, kích động chúng tôi ly hôn, rốt cuộc trong lòng cô toan tính chuyện gì, bản thân cô tự hiểu rõ. Hứa Triệt rốt cuộc đã cho cô cái lợi gì, tôi không nói, không có nghĩa là tôi không biết. Sau này ngoài chuyện công việc, tôi mong cô đừng tìm riêng tôi nữa.”
Nói xong tôi bước vào văn phòng.
Một lúc sau, Lưu Anh mới tiến vào.
Hốc mắt cô ta đỏ hoe.
Tôi hồ nghe mấy đồng nghiệp an ủi cô ta, đại khái là nói rằng tôi không biết điều.
Buổi tối, Giang Giới về nhà đã rất muộn.
“Mới về à?”
“Ừ.”
Tôi hít hít mũi: “Uống bao nhiêu rồi.”
Giang Giới cố tình cọ cọ vào má mình: “Chê anh à, ừ?”
Tôi cười tránh né, Giang Giới kéo tôi vào lòng ôm, nhẹ nhõm thở dài: “Dạo này khổ cho em rồi.”
Tôi ôm lại Giang Giới, lắc đầu.
Sáng hôm sau, mình ngửi thấy trên áo sơ mi của Giang Giới có mùi nước hoa.
Phần cổ tay áo có một vết son môi nhạt.
Tôi nghĩ đến bức ảnh mà Lưu Anh đưa cho mình xem, trong lòng chua chát.
Nếu có thể, tôi thà để Giang Giới chỉ là một người thợ sửa xe.
Cứ như vậy, ngày tháng trôi đi, thế nhưng tôi không ngờ lại có một ngày mình lại bắt gặp Giang Giới ở bên một người phụ nữ.
Hôm đó tôi và mấy cô giáo khác đi ra ngoài mua sắm.
Đi ngang qua một nhà hàng Tây đắt tiền.
Bỗng có một cô giáo kéo túi xách của tôi, không chắc chắn mà hỏi: “Tiểu Hy, người đàn ông này nhìn có giống chồng cô không?”
Tôi nhìn sang, người đàn ông kia đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Đối diện anh ta là một người phụ nữ trang điểm rất kỹ.
Trái tim mình chợt chùng xuống.
Không phải chỉ giống, mà chính là anh ấy – Giang Giới.
Tôi cau có, các đồng nghiệp hẳn là đã nhận ra sự bất thường của tôi, cười trừ hai tiếng: “Chắc là công việc thôi, tôi thấy bọn họ trao đổi rất bình thường mà.”
Tôi ừ một tiếng, không muốn nhìn thêm nữa: “Đi thôi.”
Tôi vừa quay người, bỗng nhiên cô đồng nghiệp kia hét lên rồi túm lấy tôi: “Tiểu Hy, chồng cậu… chồng cậu…”
Trái tim tôi thắt lại, bèn nghe cô ấy nói: “Đánh người phụ nữ kia kìa!”
Tôi: ?
Nhanh chóng quay đầu lại, liền thấy cái bàn vốn dĩ vẫn tốt đẹp bị Giang Giới đạp đổ.
Anh ấy đứng cao hơn, nhìn người phụ nữ mặt mày tái mét, khóe miệng khinh thường.
Tôi vội vàng chạy đến, vừa vặn nghe Giang Giới nói: “Chỉ với sắc vóc như cô mà cũng dám để mắt tới tôi, nghĩ mình là cái thá gì?”
Rồi uy phong lẫm liệt đi ra ngoài, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau cùng tôi.
Người đàn ông vừa nãy còn ngạo nghễ như một chú sư tử con mà không ngờ tôi xuất hiện, thoáng chốc đã xẹp lép.
“Vợ à?”
Sau đó nhíu mày, mở lời giải thích: “Anh không đánh phụ nữ, đây chỉ là vô ý thôi. Chân dài, đụng phải cái bàn thôi mà đã đổ rồi.”
Tôi “phụt” một tiếng cười ra: “Em có trách anh đâu.”
Giang Giới thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng nắm lấy tay tôi: “Về nhà thôi?”
Sau khi về nhà, tôi mới biết rằng, người Giang Giới tiếp xúc dạo này, thật ra đều là chị gái của Hứa Triệt.
“Công việc kinh doanh kia chỉ là cái cớ, thực ra là tiếp cận chị gái hắn.”
Giang Giới cười lạnh: “Hứa Giai Giai là người rất ham chơi, chơi rất trội, đặc biệt thích trai trẻ, việc làm bậy bạ đã làm không ít. Dạo này anh dây vào với cô ta, lấy được không ít tin tức, anh bán sạch cho công ty đối thủ của nhà bọn họ, ước tính ngày mai có thể lên báo. Tuy chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng cũng đủ khiến nhà họ Hứa náo loạn một trận. Nhà họ Hứa mải lo lau mông, chắc là Hứa Triệt không có thời gian quấy rầy em nữa.”
“Anh làm những chuyện này, chỉ để Hứa Triệt không thể quấy rầy đến em sao?”
“Mấy ngày nữa, có lẽ anh sẽ đi Thâm Quyến một chuyến. Nếu không chặn triệt để đường Hứa Triệt, anh không yên tâm được.”
Nghe nói Giang Giới sắp đi xa, tôi lập tức có chút không nỡ.
“Tại sao lại đột nhiên đi công tác, đi bao lâu?”
“Cỡ một tuần lễ đi, nếu chuyến này thuận lợi, có lẽ sau này thường xuyên phải đi hơn.”
Và rồi, Giang Giới trở nên rất bận rộn.
Là về công ty vận tải.
“Thời gian sửa xe, anh đã làm quen được một số mối quan hệ, thuê được vài chiếc xe tải chạy hàng, ban đầu cái gì cũng không biết, phải tự mình làm.”
Anh cố hết sức xoa đầu tôi: “Đợi anh về.”
Ngày Giang Giới đi, tôi vẫn nhét thẻ ngân hàng của mình vào túi anh ấy.
Trong đó là hết thảy số tiền bảy vạn mà tôi dành dụm được suốt bao năm.
Cũng là toàn bộ gia sản của tôi.
Tôi để lại một tờ giấy nhắn: “Đi công tác cũng phải mang tiền bên mình chứ, mật khẩu là ngày kết hôn của chúng ta, anh mau bình an trở về nhé.”
9
Khi Giang Giới đi công tác xa, quả nhiên chuyện của Nhà họ Hứa đã lên đầu báo.
Bởi có người cố tình thao túng, còn đề cập thêm vào một số chuyện khác khiến dân tình vô cùng thích thú bàn tán.
Hứa Triệt mệt bở hơi tai, quả thực cũng không xuất hiện nữa.
Cuộc sống của tôi cũng dễ chịu hơn.
Cuối kỳ, bắt đầu thời gian bầu chọn giáo viên ưu tú.
Mỗi trường chỉ có một suất.
Theo như việc điều tra trước đó, vốn dĩ trường định đề cử tôi.
Nhưng đến lúc công bố kết quả, tên trong danh sách lại trở thành Lưu Anh.
Lãnh đạo nhà trường cũng lâm vào thế khó, phải mời tôi đến nói chuyện. Họ bảo đó là người do cấp trên chỉ định.
Nguyên nhân ẩn đằng sau, ai cũng đều hiểu.
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, tôi bắt gặp Lưu Anh.
Kể từ sau vụ bức ảnh, chúng tôi ít gặp nhau.
Lưu Anh nhẹ hừm một tiếng, chẳng thèm nói một lời, rồi đi ngang qua tôi.
Lúc đầu, chuyện này chẳng làm tôi bận tâm gì.
Nhưng đến tối trò chuyện video với Giang Giới thì tủi thân thật rồi.
Tôi chu môi cố kìm nước mắt.
Quả nhiên Giang Giới nhận ra điểm bất thường, “Sao thế?”
Tôi chẳng muốn để anh phải lo lắng, “Chỉ là em xem một bộ phim nên cảm thấy hơi tức ngực thôi.”
Giang Giới bật cười, “Ngốc quá.”
Gác máy, tôi tát mạnh vào mặt mình.
Tự châm biếm rằng càng sống lại càng trở nên yếu đuối hơn.
Kiếp trước bố tôi bị oan vào tù, mẹ tôi tức giận đến mức bạo bệnh, nhưng tôi vẫn cố kìm nén không rơi một giọt nước mắt nào,
Nhưng chỉ vì chuyện cỏn con này, thế mà tôi đã khóc trước mặt Giang Giới.
Rạng sáng, tôi mơ mơ màng màng vừa thiếp đi thì đột nhiên nghe tiếng khóa cửa.
Trong lòng khẽ siết.
Tôi lo lắng là Hứa Triệt đến gây rắc rối, cầm lấy cây bóng chày phòng thân đứng sau cánh cửa chờ đợi.
Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra.
Tôi vung gậy bóng chày ra ngoài.
Đối phương dường như đã sớm có sự chuẩn bị, phản xạ nhanh bắt lấy, rồi tôi nghe thấy giọng trêu đùa quen thuộc, “Sao thế, nuôi trai bên ngoài chuẩn bị giết chồng à?”
Tôi mừng rỡ, “A chồng à? Sao anh về rồi!”
“Vợ không vui, chồng tất nhiên phải về nhà bầu bạn.”
“Sao anh biết em không vui.”
“Anh lại không biết à, diễn xuất của em có thể lừa được anh sao?”
Mới nín đây thôi, mà nước mắt lại rơi.
Giang Giới thở dài, “Đúng là đồ mít ướt.”
Giang Giới chỉ về nhà một tối, sáng sớm hôm sau đã đi lên cao tốc đi rồi.
Tôi không nỡ, anh hôn lên trán tôi, “Công ty trước đó đã đăng ký xong ở Thâm Quyến rồi, đợi đến kỳ nghỉ hè em qua tìm anh nhé!”
Tôi gật đầu liên tục, bắt đầu đếm từng ngày.
Lại thêm nửa tháng.
Trường học tan học.
Tôi không chần chừ nữa liền mua vé đi Thâm Quyến.
Cho đến khi Giang Giới lái xe đưa tôi đến công ty của anh, tôi mới nhận ra sự khác biệt so với hiểu biết của mình.
Tôi vốn cứ ngỡ Giang Giới chỉ mở một công ty vận tải bình thường, thuê vài chiếc xe tải chở hàng.
Nhưng thực tế khi đi vào mới biết thì ra anh mở một công ty logistics tích hợp kinh doanh thương mại điện tử, vận tải và chuyển phát nhanh.
Quy mô chưa lớn, nhưng đã đảm nhận rất nhiều trọng trách.
Tôi kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, “Anh, anh sao lại nghĩ đến việc làm cái này?”
Tôi nhớ kiếp trước Giang Giới không đến Thâm Quyến.
Anh chỉ là một thợ sửa xe bình thường, rồi được chủ của một công ty ngoại thương phát hiện ra tài năng và chiêu mộ về làm việc tại một tập đoàn ô tô đa quốc gia.
Về sau anh tách ra rồi tự mình chiêu mộ nhóm nghiên cứu, chuyên sản xuất chip.
Kiếm được số vốn ban đầu.
Dần dà, hoạt động kinh doanh chip ô tô ngày càng lớn mạnh.
Nhưng bây giờ cuộc đời của Giang Giới đã thay đổi vì tôi.
Anh rời nhà máy sửa xe sớm, chưa có cơ hội gặp người chủ kia.
Thậm chí anh còn đến Thâm Quyến, lập nghiệp trong ngành logistics.
“Trong những năm gần đây, ngành thương mại điện tử tại Thâm Quyến phát triển rất nhanh, logistics là một thị trường còn thiếu. Vừa hay anh cũng hiểu chút chuyện liên quan đến xe cộ, nên đã đem hết số tiền trước đây kiếm được vào đây, muốn thử xem sao.”
Thực ra có một điều Giang Giới không nói với tôi, trước đây mặc dù chúng tôi sống ở thành phố Tô.
Nhưng tập đoàn đứng đầu hiện nay vẫn là tập đoàn của nhà họ Hứa.
Ở đó, Giang Giới khởi nghiệp sẽ gặp phải vô vàn khó khăn cản trở.
Vì tôi, anh phải bỏ đi xa.
Một mặt tôi đau lòng, nhưng mặt khác lại không khỏi khen ngợi sự sáng suốt của anh.
Bởi vì tôi tin rằng, công ty logistics do Giang Giới thành lập chắc chắn sẽ trở thành một mắt xích, trở thành mắt xích không thể thiếu trong lĩnh vực thương mại điện tử tại Thâm Quyến.