4
Sự xuất hiện bất ngờ của Hứa Triệt đã làm đảo lộn tâm trạng của tôi.
Cả ngày hôm đó tôi mất tập trung.
Mắt phải cứ giật liên hồi.
Cảm thấy như thể có điều gì đó sắp xảy ra.
Quả nhiên, vừa ra khỏi trường sau giờ làm, tôi thấy một chiếc xe hơi đen đỗ trước cửa.
Logo xe sang chảnh.
Thấy tôi, anh ta từ trong xe bước ra, tay cầm bó hoa hồng.
“Cô Trần.”
Anh ta gọi tôi, mỉm cười tự giới thiệu, “Xin lỗi đã làm phiền, tôi tên là Hứa Triệt, là anh họ của Lưu Anh.”
Bên ngoài có rất đông học sinh tan học và phụ huynh đến đón con.
Bó hoa hồng trên tay Hứa Triệt cầm vô cùng sặc sỡ, khoa trương.
Có người nhận ra tôi, bắt đầu vỗ tay.
Họ hú hét bảo tôi đáp lại anh ta.
Tôi tái mặt, “Anh định làm gì?”
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn làm quen với cô thôi.” Khóe miệng Hứa Triệt khẽ cong lên, “Lần trước tình cờ đợi Lưu Anh thấy cô, tôi rất có cảm tình với cô, hôm nay tự tiện tới. Đừng có áp lực gì cả, coi như giao lưu kết bạn.”
Mặc dù Hứa Triệt giả vờ rất hoàn hảo, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự điên cuồng trong ánh mắt anh ta.
Đang bất lực thì đột nhiên nhìn thấy Giang Giới ở góc cổng.
Anh ấy ngồi vắt vẻo trên một chiếc xe máy rách, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn tôi cười mỉa.
Giống như người sắp chết đuối cuối cùng cũng vớ được cọc để bám vào, tôi lao thẳng tới.
Mùi dầu máy quen thuộc trên người Giang Giới khiến tôi bình tĩnh trở lại.
Tôi quay sang nói với Hứa Triệt, “Tôi đã giải thích với Lưu Anh rồi, tôi đã kết hôn.”
Rõ ràng Hứa Triệt không ngờ tôi đã kết hôn.
Nụ cười trên khuôn mặt anh ta tắt ngấm.
Ánh mắt anh ta hướng tới Giang Giới, vẻ căm hận thoáng qua.
Mặc dù anh ta đã che giấu rất nhanh, nhưng tôi vẫn rất nhạy bén mà phát hiện ra.
Có điều, căm hận á?
Đây rõ ràng là lần đầu tiên anh ta gặp Giang Giới.
Tại sao lại căm hận?
Hứa Triệt nhanh chóng che giấu biểu cảm, điều chỉnh lại cảm xúc, “Là tôi đường đột, không tìm hiểu về tình trạng cá nhân của cô Trần trước. Hoa đã mua rồi, tôi không mang về nữa, coi như chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”
Anh ta đưa hoa tới cười nói với tôi, “Tặng hoa cho người đẹp, chắc là chồng cô sẽ không để bụng chứ?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Giang Giới bất ngờ bật cười.
“Ai nói tôi không để bụng chứ?”
Anh ấy nhìn Hứa Triệt, “Tôi đây lòng dạ hẹp hòi, không thể nhìn thấy cô dâu xinh đẹp của mình lại nhận quà của người khác.”
Nói xong, Giang Giới trực tiếp úp chiếc mũ bảo hiểm màu hồng lên đầu tôi.
“Đội vào.”
Tôi nhìn chiếc mũ bảo hiểm mới tinh, tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ hẳn.
Không nhịn được mà hỏi một câu, “Mua riêng cho tôi sao?”
“Trong đống rác nhặt được đấy.”
Tôi nhếch môi, “Vậy lần sau nhặt được mũ màu xanh đi, tôi thích màu xanh.”
Giang Giới nhướng mày, làm bộ muốn lấy lại mũ.
Tôi vội vàng đội chặt vào, gõ hai cái lên đầu, “Đẹp không?”
Trong mắt Giang Giới hiện lên vẻ thích thú, giơ tay kéo tấm chắn trước mặt mũ bảo hiểm xuống.
Anh nói một câu, “Đồ ngốc.”
Khi quay trở lại, Hứa Triệt đã không thấy đâu nữa.
Sau chuyện hôm nay, tất cả mọi người đều biết chồng tôi là thợ sửa xe.
Trong giờ giải lao, tôi nghe thấy một vài giáo viên đang tụm lại bàn tán.
“Xinh đẹp thì thế nào, cuối cùng cũng tìm một ông chồng như vậy.”
“Các cô không thấy sao, cái xe máy của anh ta rách nát thế, tiếng ồn như xe kéo ấy.”
Thế là bọn họ phá lên cười.
Thấy tôi vào, có người cố tình hỏi, “Tiểu Hy, ông xã nhà cô sửa xe ở đâu thế, chồng tôi mới tậu một chiếc Mercedes, cần bảo dưỡng thì tìm anh ta, ủng hộ anh ta một chút.”
“Được, tí nữa tôi nhắn địa chỉ cho cô nhé.”
Lưu Anh nhìn không nổi nữa, kéo tôi ra ngoài phòng làm việc, “Có phải cô não có vấn đề không, người ta đã bắt nạt cô tới thế rồi, cô còn không phản ứng lại?”
“Nói cô nghe, cô vừa xinh đẹp, lại còn có công việc đàng hoàng, sao lại đi tìm…”
Lưu Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Tôi nói thẳng nhé, cô cũng mới ra trường thôi, bị lừa cũng phải thôi. Cứ tưởng tình yêu có thể vượt qua tất cả, rồi sau này cô sẽ phải hối hận đó. Thật sự, cô thử cân nhắc anh họ tôi đi, anh ấy nói không để bụng chuyện cô tái hôn đâu…”
“Lưu Anh, cái túi của cô đẹp đấy.”
Tôi cắt ngang lời Lưu Anh, mắt nhìn chiếc túi hiệu Hermes trên bàn làm việc của cô ấy, “Mới mua à?”
Lưu Anh dừng lại, mặt đỏ bừng, “Ừ.”
Lưu Anh là dân công chức, ai tặng túi này cho cô ấy, mục đích là gì thì quá rõ ràng rồi.
Tôi không vạch trần, “Tôi với chồng tôi hợp nhau lắm, sống như thế nào là chuyện của vợ chồng tôi. Sau này đừng nói về anh ấy như thế nữa, tôi không muốn nghe đâu.”
5
Hết giờ làm, Giang Giới đến đón tôi nhưng lại chẳng thấy chạy xe đến.
“Xe anh đâu?”
“Bán rồi.”
Giang Giới chẳng giải thích nhiều, khoé miệng nhếch lên: “Đi thôi.”
Giang Giới kéo tôi đi, thật lạ là lần này lại không theo đường cũ.
Tôi chẳng hiểu Giang Giới định làm gì, cứ đi như vậy chừng vài trăm mét, anh ấy bỗng dừng ở một khu nhà nhỏ gần trường tôi.
“Lầu ba, lên xem nào.”
Trong lòng tôi bắt đầu ngờ ngợ.
Nhưng không dám tin.
Tôi thong thả bước lên lầu ba, căn hộ chính giữa mở toang cửa.
Đẩy cửa bước vào, tôi thấy một căn hộ nhỏ xinh hai phòng ngủ.
Nhà không rộng nhưng lại được trang hoàng ấm áp lạ thường.
Rèm cửa màu xanh như màu trời, bị gió thổi bay phất phơ một góc.
Ánh hoàng hôn theo cửa sổ rọi vào, cả căn phòng ngập tràn sắc vàng rực rỡ.
Anh ấy vẫn nhớ tôi thích màu xanh.
Tôi không sao tả nổi cảm giác đó.
Sống đến hai đời người, tôi đã từng ở những ngôi biệt thự sang trọng, cũng từng ở trong những căn nhà cấp bốn lụp xụp.
Thế nhưng chỉ duy nhất khoảnh khắc này, lòng tôi như tràn ngập niềm hạnh phúc.
“Anh đã bán xe, thuê căn nhà này sao?”
Khu gần trường thuộc diện nhà ở của giáo viên, nhà hơi cũ nhưng giá không hề rẻ.
Tiền của Giang Giới, e là không đủ để trả tiền cọc và tiền thuê 03 tháng cùng một lúc được.
Giang Giới không nhắc đến chuyện bán xe, chỉ nói: “Nhà này gần trường em, đi làm cũng tiện. Hơn nữa bên kia không có nước nóng, em cành vàng lá ngọc nào chịu được.”
Lời còn chưa dứt, tôi đã quay người ôm lấy Giang Giới.
Giang Giới bị tôi bất ngờ “tỏ tình” làm cho ngẩn ngơ.
Sững sờ một thoáng rồi anh liền dang hai tay từ phía sau ôm lấy lưng tôi.
“Được rồi, bây giờ em chưa khóc được đâu. Để tối về khóc cho tôi xem, được chưa?”
Thật chẳng nghiêm túc gì cả!
Đêm hôm đó.
Giang Giới thành công khiến tôi bật khóc, người đàn ông ôm lấy tôi, khuôn mặt thỏa mãn thơm lên khóe môi tôi.
“Vợ anh nói đúng, giường đôi hẳn là kích thích hơn giường đơn, anh còn chậm chạp quá.”
Tôi, tôi từng nói vậy lúc nào chứ!
Nín nhịn mãi rồi nhưng cuối cùng tôi cũng không đá anh xuống giường.
Hôm sau là cuối tuần, tôi và Giang Giới hẹn nhau đến khu nhà dở dang dọn đồ đạc sang nhà mới.
Đến chiều muộn mà Giang Giới vẫn chưa về.
“Hôm nay có lẽ tôi về muộn, nhà máy xảy ra chút chuyện.”
Giữa chừng, Giang Giới gọi điện cho tôi. Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ đáp: “Vậy em tự đi”.
Thực ra cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ có một cái va li thôi.
Đầu dây bên kia của Giang Giới vô cùng ồn ào, tôi cũng không nghe rõ anh trả lời như thế nào mà chỉ cúp máy.
Trước kia Giang Giới vốn không cho phép tôi một mình đến đó.
Chủ yếu là vì bên đó có quá nhiều công nhân, Giang Giới luôn thấy không an toàn.
Nhưng giờ là ban ngày ban mặt, lấy mỗi thứ đồ thì cũng chẳng vấn đề gì.
Tôi không ngờ khi vừa bước vào phòng đã có ba bốn người công nhân đi theo sau tôi vào.
“Em ở đây một mình à?”
Tim tôi hẫng đi, “Các người là ai, ra ngoài.”
“Chúng tôi làm việc ở đây, sao phải ra ngoài?”
Tên cầm đầu bật cười, “Nhìn thấy mày và một gã đàn ông ở đây từ sớm rồi, hai đứa chơi với nhau cũng bạo lắm ha, thử chơi với bọn anh một chút đi?”
Căn phòng quá đỗi trống trải, tôi còn chẳng tìm được lấy một thứ gì đó để tự vệ.
Cắn răng, tôi quay người định chạy ra ngoài, những gã đàn ông kia phản ứng rất nhanh, tóm lấy tóc tôi và hất tôi ngã xuống đất.
“Con nhỏ này có thân hình không tệ, thèm mày đã lâu rồi, đợi hôm nay đấy.”
Vừa nói vừa đè tôi xuống.
Tôi liều mạng vùng vẫy, điên cuồng gào thét, khi bàn tay của đối phương sắp chạm được vào quần áo của tôi thì cánh cửa đột nhiên bị đá tung ra.
Ngay sau đó, người đàn ông đang đè lên tôi đã bị đánh ngã xuống đất.
Hai tên công nhân còn lại thấy thế cũng định xông lên hỗ trợ.
“Tôi là chủ đầu tư ở đây, các người định động thủ với tôi thật sao?”
Ba người đàn ông nhìn nhau, như thể đang đánh giá xem câu nói kia có phải là thật hay không.
Sau một thoáng, chúng chửi một câu tục tĩu rồi bỏ chạy.
Hứa Triệt cởi chiếc áo vest trùm lên cho tôi, nói với trợ lý đang đứng bên cạnh: “Tìm ra mấy người đó, tùy anh xử lý.”
Trợ lý gật đầu, quay người rời đi.
Lúc này, Hứa Triệt mới cúi đầu: “Em còn nhớ tôi không?”
Bàn tay cầm quần áo của tôi đã tái xanh.
“Không nhớ.”
Trả lại áo cho anh ta, tôi xách vali của mình, “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh hôm nay.”
Tôi đi ngang qua anh ta thì Hứa Triệt bất ngờ túm lấy cổ tay tôi, “Hình như em rất sợ tôi.”
“Chúng ta không quen, tại sao tôi lại phải sợ anh?”
“Cũng đúng.” Hứa Triệt buông tôi ra, “Em đến đây làm gì vậy? Nếu tôi không nhầm thì khu chung cư này vẫn chưa hoàn thiện.”
“Không liên quan đến anh.”
“Thế thì đúng vậy, nhưng tôi là chủ đầu tư khu đất này.”
Hứa Triệt nhìn chằm chằm vào tôi, “Nếu tôi kiện Giang Giới vì tội cư trú bất hợp pháp thì sao nhỉ?”
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Tôi muốn em.” Hứa Triệt không hề che giấu mục đích của mình, “Tiểu Hy, tôi đã nói với em ngay từ đầu rằng tôi muốn có em.”
“Tôi cũng đã nói là tôi đã kết hôn rồi.”
“Không liên quan đến tôi.”
Tôi mím chặt môi, anh ta cúi người ngang tầm mắt tôi, “Người đàn ông kia không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn, một viên ngọc như em không nên để nó lu mờ trong tay anh ta như thế kia. Chọn đi, có muốn để người đàn ông của mình bị tống vào tù hay muốn sống sung sướng cùng tôi?”
Tôi siết chặt lấy vali, xoay người bước ra ngoài.
Lần này, Hứa Triệt không ngăn tôi nữa.