1.
Đây là ngày thứ ba ta được Ứng Hoài Tranh nhặt về nhà.
Ta chuẩn bị trở về Tây Hải. Trước khi đi, ta lấy ra một nắm trân châu từ trong bụng đặt dưới gối.
Ứng Hoài Tranh là một thư sinh nghèo rớt mồng tơi, thường xuyên bữa đực bữa cái.
Hai ngày trước, ta đưa cho hắn một viên trân châu, hắn mừng rỡ vô cùng, hỏi ta trân châu ở đâu ra.
Ta không dám nói thật với hắn, nói dối là nhặt được ở ven biển.
Vì thế, hai ngày nay, hắn thường xuyên đến ven biển để nhặt trân châu, nhưng không thu được gì.
Hắn muốn gom tiền để lên kinh đi thi, ta để lại cho hắn những viên trân châu này là để thực hiện ước mơ kim bảng đề danh.
Ta mở cửa phòng, chuẩn bị rời đi.
Ứng Hoài Tranh quay về, chặn đường ta: “Miên Sương, nàng đi đâu thế?”
Ta từ biệt Ứng Hoài Tranh: “Ứng Hoài Tranh, mấy ngày nay đa tạ huynh đã chăm sóc, ta muốn về nhà rồi.”
“Đừng vội đi.”
Ứng Hoài Tranh nắm tay ta, kéo ta vào nhà, bảo ta ngồi vào bàn: “Ta nấu cháo ngọt cho nàng, ăn xong rồi đi.”
Nói xong, hắn đi vào bếp.
Một lúc sau, hắn bưng một chén cháo ngọt ra, đưa cho ta: “Ăn no rồi đi.”
Nhìn vào ánh mắt tha thiết của hắn, ta không đành lòng từ chối.
Ta cầm lấy chén cháo ngọt ngào, từ từ uống. Vừa uống được vài ngụm, ta bỗng cảm thấy choáng váng.
Chén trong tay rơi xuống đất, ta không tin nổi mà hỏi Ứng Hoài Tranh: “Ngươi… ngươi bỏ thuốc vào cháo?”
“Miên Sương, ta biết nàng là trai tinh, nàng không thể trở về được nữa.” Ứng Hoài Tranh lấy dây thừng ra cẩn thận trói ta.
Lần đầu tiên ta gặp Ứng Hoài Tranh, hắn thi cử thất bại, người thân duy nhất trong gia đình qua đời.
Hắn chịu đả kích nặng nề, đến Tây Hải muốn tự tử.
Là ta đã cứu hắn từ dưới nước lên, vứt trên bờ biển.
Lần gặp lại sau đó, là lúc ta đang nằm phơi nắng trên bãi cát, không cẩn thận ngủ quên, bị hắn nhặt về nhà.
Ta thấy nhà hắn tứ bề trống trải, cuộc sống túng quẫn, nhớ lại lúc trước hắn muốn tự tử, lòng ta bỗng dấy lên lòng thương cảm.
Không ngờ, lòng thương cảm của ta lại hại chính bản thân mình.
2.
Cơn đau nhói buốt khiến ta tỉnh dậy từ cơn hôn mê.
Ta biến trở lại thành con trai biển, bị Ứng Hoài Tranh dùng dao cạy vỏ.
Hắn đang moi móc những viên trân châu trong cơ thể ta.
Bụng ta đầy ắp trân châu, hai mắt hắn sáng lên như phát hiện ra kho báu.
Ta yếu ớt lên tiếng: “Ứng Hoài Tranh, ta để lại cho ngươi một nắm trân châu dưới gối, đủ cho ngươi sống sung sướng cả đời, sao ngươi còn chưa thỏa mãn?”
Ứng Hoài Tranh nhét từng nắm trân châu trong bụng ta vào túi gai: “Một nắm làm sao đủ? Trân châu càng nhiều càng tốt, lòng tham mới là bản chất của con người.”
Câu nói “lòng tham mới là bản chất của con người” thật hay.
Ta luôn tin rằng con người có thiện có ác, mà ta từng nghĩ Ứng Hoài Tranh là một người tốt có hoài bão.
Không ngờ trước lòng tham, hắn lại không thể chịu được thử thách.
“Đủ rồi, ngươi đã moi hết rồi, tha cho ta đi.” Ta cầu xin.
“Vẫn còn một số viên trân châu ẩn trong thịt trai đấy.” Hắn lục tung trong thịt trai, khi tìm thấy trân châu, hắn dùng dao găm cắt thịt trai để lấy trân châu ra.
Ta đau đến mức co giật, mặc ta van xin thế nào, hắn cũng không dừng tay.
Cho đến khi hắn moi sạch sẽ tất cả trân châu trong cơ thể ta.
Ta bị cắt đến hơn hai mươi nhát dao, đau đớn ngất đi.
Khi tỉnh dậy, ta bị Ứng Hoài Tranh nhốt vào chum nước.
Để ngăn ta trốn thoát, hắn đè một nắp giếng rất nặng lên chum nước.
Ta bị cắt nhiều nhát dao, thịt nát thành nhiều mảnh, chỉ nhờ linh khí còn sót lại trong vỏ trai mà duy trì được mạng sống.
Ta không có sức để hóa hình, cũng không có sức để trốn thoát.
Ta lê lết trong chum nước, nhớ lại những ngày tháng ở Tây Hải.
Ta có một người bạn thanh mai trúc mã, tên hắn là Thần Lăng.
Hắn là một khối Hải Linh San, cũng là thần đá trấn giữ Tây Hải, gánh vác sứ mệnh thanh lọc nước Tây Hải.
Thần Lăng từng nói với ta đừng dễ dàng tin tưởng con người, giờ đây sau khi trải qua sự phản bội của con người, ta mới hiểu được ý nghĩa thực sự của câu nói này.
3.
Đêm hôm đó, Ứng Hoài Tranh dẫn một thiếu nữ xinh đẹp về nhà.
Nàng tên là Lục Ngọc Ngưng, khuê nữ của trưởng thôn.
Hai người chen chúc trên chiếc giường gỗ chật hẹp, ôm nhau ngủ.
Bên ngoài gió lớn thổi mạnh, tưởng chừng như muốn lật tung mái nhà. Chiếc giường gỗ vốn đã cũ kỹ nay lại kẽo kẹt rung lắc suốt đêm.
Ứng Hoài Tranh hứa hẹn với nàng: “Ngưng Nhi, đợi đến khi chúng ta đến kinh thành, ta sẽ mua nhà, rước nàng vào cửa một cách rình rang.”
Lục Ngọc Ngưng e ấp gật đầu: “Được.”
Ba ngày sau, Ứng Hoài Tranh mang về một bảng thông báo treo thưởng..
Hoá ra là Thái hậu lâm trọng bệnh, cần dùng thịt trai trăm năm để chữa trị. Các làng mạc gần Tây Hải đều nhận được thông báo treo thưởng.
Bất kỳ ai có thể bắt được trai biển trăm năm, dâng lên cho Thái hậu chữa bệnh, sẽ được thăng quan tiến chức, phát tài phát lộc.
Ứng Hoài Tranh hất tung nắp giếng, nhìn ta đang hơi thở thoi thóp, nói: “Miên Sương, dù chết cũng phải chết có giá trị. Thịt của ngươi có thể chữa bệnh cho Thái hậu, đó là phúc khí của ngươi.”
Hắn nhốt ta vào thùng gỗ, thuê xe ngựa, cùng Lục Ngọc Ngưng tiến vào kinh thành.
Hắn dâng ta cho Thái hậu, lúc này ta chỉ còn lại một hơi cuối cùng.
Các ngự trù lấy thịt ta ra khỏi vỏ trai, tước thành lát mỏng, cho vào nồi thuốc sắc.
Linh hồn ta bay về hướng Tây Hải.
Lúc đi qua kinh thành, ta nhìn thấy đoàn rước dâu trên đường.
Hóa ra hôm nay là ngày đại hỷ của Ứng Hoài Tranh, hắn đã mua nhà ở kinh thành.
Thái hậu ban hôn cháu gái của mình cho hắn, lại ban quan chức và kim ngân châu báu.
Ứng Hoài Tranh một lúc cưới hai người, cháu gái Thái hậu làm chính thất, Lục Ngọc Ngưng làm thiếp, phong cảnh nhất thời nhộn nhịp.
Ta hận, Ứng Hoài Tranh lợi dụng lòng tốt của ta, dẫm đạp lên xương cốt ta để thăng tiến.